Đồ Châu, tổng phủ Thiên Yêu Ty.

Ngày mùng 9 tháng 3, phương Bắc vẫn còn rét lạnh, nhưng phương Nam đã bắt đầu đón những cành hoa xuân nở rộ.

Những bông hoa hồng phấn và tím nhạt trĩu nặng trên cành, vài cánh hoa li ti theo gió lìa cành, đậu xuống mái hiên chạm trổ, rồi lại rơi trên hành lang dài hun hút.

Tứ Minh— thống lĩnh Thiên Yêu Ty Đồ Châu một mình quỳ trên hành lang, cung kính nói với tấm rèm trúc phía trước.

"Điện hạ, hôm nay là mùng 9 tháng 3, thuộc hạ đã chọn được người thích hợp. Xin người cùng cậu ta lên xe rời đi, đợi khi ra khỏi châu này, phong ấn ắt sẽ được giải trừ."

Người ngồi sau rèm trúc đặt cuốn sách trong tay xuống, tay áo rộng lướt qua án thư, giọng nói ôn hòa.

"Vất vả rồi. Ngươi nói đã chọn được người thích hợp, là ai vậy? Hôm nay là ngày khảo hạch của phủ, không thể vì chuyện của ta mà làm lỡ việc của hắn."

Tứ Minh vốn đang nghiêm nghị, nghe vậy liền biến sắc, có chút xấu hổ ngượng ngùng.

"Điện hạ yên tâm, chuyện khảo hạch thuộc hạ đã có kế sách vẹn toàn."

"À... yêu quái đó là bộ khoái của Thiên Yêu Ty Đồ Châu, xưa nay vẫn luôn trấn thủ tại Ly Nhĩ hương gần đây. Yêu lực của cậu ta rất yếu, đến nay vẫn chưa thể hóa hình, để cậu ta 'áp giải' điện hạ quả là một kế che mắt tuyệt vời."

Hạ Phương Hồi gật đầu, hẳn là một hung thú bẩm sinh thiếu linh căn, có khi đến xương ngang cổ họng cũng chưa luyện hóa được.

"Chỉ là, tính tình của cậu ta có chút đặc biệt, là một kẻ lỗ mãng không biết suy nghĩ. Tuy không sợ cậu ta nhận ra thân phận của ngài, nhưng cậu ta lại rất có chủ kiến, tự tin đến thái quá, không thích nghe lời người khác..." Tứ Minh nói tiếp.

Hạ Phương Hồi thần sắc không đổi, vẫn chỉ là một hung thú bướng bỉnh.

Tứ Minh lại vắt óc nghĩ ra vài ưu điểm mà yêu thú cho là tốt: "Nhưng cậu ta cũng không phải là không có điểm tốt, dáng người mũm mĩm lại siêng năng..."

Hạ Phương Hồi có chút hoang mang: Một con hung thú bướng bỉnh, mũm mĩm và siêng năng.

Rốt cuộc là loại yêu thú gì vậy?

Hạ Phương Hồi còn chưa kịp hỏi kỹ, giữa không trung đột nhiên vang lên tiếng sấm sét kỳ lạ.

Trời còn sớm, bên ngoài vẫn tối đen, nhưng giữa tầng mây mù mịt lại ẩn hiện ánh vàng theo từng tiếng sấm.

Chắc là tiếng trống Quỳ vang lên, cổng thành sắp mở.

Tứ Minh lập tức đứng dậy cáo lui: "Giờ lành đã đến, thuộc hạ đi dẫn tiểu yêu đó đến ngay."

Bóng dáng Tứ Minh vụt qua hành lang biến mất.

__

Hàng năm vào ngày mùng 9 tháng 3, chợ sáng ngoài cổng thành luôn mở sớm hơn nửa canh giờ.

Than củi trong lò đỏ rực, bên trên là nồi đồng lớn đựng canh dê trắng ngần sôi sùng sục.

Bột mì vừa nhào được cán thành bánh đặt lên chảo nóng, dầu sôi bắn tung tóe, chiên vàng lớp vỏ bánh giòn rụm.

Bầu trời vẫn còn tối đen, chỉ có chừng hai mươi sạp hàng đã thắp đèn lồng.

Ánh sáng mờ nhạt đó giữa phủ thành rộng lớn trông thật nhỏ bé.

Một tiếng sấm long trời lở đất vang lên, trong bóng tối bỗng sáng lên ba mươi sáu ngọn đèn lồng.

Ba mươi sáu người xách đèn lồng đều mặc y phục màu xám, khoác áo choàng chống rét, người dẫn đầu không cầm đèn lồng mà cầm một chiếc trống.

Mặt trống trắng tinh, chính giữa khâu một miếng da thú màu xám đen nhỏ

Người dẫn đầu gõ vào miếng da thú đó một lần, tiếng sấm lại vang lên một lần.

Những tia sáng vàng lập lòe trên trời phối hợp với nhịp trống.

Nghe đồn chiếc trống này được làm từ da trâu Quỳ, là trống trận từ thời Hồng Hoang. Mỗi lần tiếng trống vang lên, trên không trung sẽ hiện ra mười vạn tám nghìn sắc màu, như mộng như ảo, rực rỡ vô cùng.

Trải qua mấy vạn năm, yêu lực suy yếu chỉ còn chưa đến 3 phần, nay được dùng làm biểu tượng trấn áp.

Sau năm hồi trống liên tiếp, đám thủ vệ bắt đầu đi mở cổng thành.

Cổng thành có ba cửa, chia làm 7 thước, 2 trượng, 8 trượng.

*7 thước xấp xỉ 2m3, 2 trượng xấp xỉ 6m6, 8 trượng xấp xỉ 26m6.

Thủ vệ đứng trước cổng thành mở toang, giơ cao trống Quỳ, trầm giọng hô.

"Bộ khoái Thiên Yêu Ty chín huyện mười tám hương Đồ Châu phủ, mùng 9 tháng 3, vào thành trình diện—"

Thấy cổng thành mở ra, những bóng hình khổng lồ ẩn nấp trong bóng tối ngoài thành từ từ đứng dậy, bầu rượu hồ lô cao đến một người bị ném mạnh xuống đất, chúng phát ra tiếng gầm rú giữa núi rừng hoang dã.

Tiếng gầm còn vang dội, trầm đục và hung hãn hơn tiếng trống Quỳ!

Trên sườn đồi nhỏ cách đó không xa, một bóng dáng nhỏ bé đứng trên ngọn cây.

Thấy cổng thành mở toang, bóng dáng đó vui vẻ nhảy xuống, những bông hoa trĩu nặng cũng nhẹ rung theo.

"Ra cửa sớm 3 ngày, quả nhiên đuổi kịp rồi!"

Một nhúm tuyết trắng rơi xuống đất, đôi tai nhỏ mềm vui vẻ lắc lư trong gió.

Ai mà không biết yêu quái bộ khoái phần lớn đều là hung thú, nhưng giữa đám hung thú tràn ngập núi rừng này... lại có một sinh vật nhỏ bé trông chẳng hung dữ tí nào?

"Được được được, nồi canh dê này đưa đến Thiên Yêu Ty, lại tặng thêm cho ngài 20 cái bánh!"

"Sáu bát mì bò ăn luôn tại chỗ hả?"

"Bánh đường, bánh bao đậu đỏ, quẩy, bánh vừng chiên làm ngay chiên ngay—"

...

Đèn lồng và ánh nến chiếu sáng cổng thành như ban ngày. Các sạp hàng nhiệt tình chào mời, tiếng rao vang rộn cả khu phố.

Yêu quái lần lượt vào thành qua ba cánh cổng. Tuy đều giữ hình người, nhưng từ vóc dáng, ánh mắt, đôi tai và một phần da thịt lộ ra, đều có những điểm khác biệt so với người thường.

Có những kẻ trời sinh to lớn, đi qua cánh cổng cao 8 trượng cũng phải cúi người mới vào được. Một bước giẫm lên đường, bàn chân to bằng một chiếc thuyền nhỏ, ngẩng đầu nhìn cũng không thấy cổ, trông chẳng khác gì người khổng lồ thời Hồng Hoang.

Những cảnh tượng thế này, người trong thành đã quá quen mắt.

Năm xưa, Cộng Công húc đổ núi Bất Chu khiến trời đất cách biệt, thần linh không còn xuống trần, nhân gian yêu ma quỷ quái lẫn lộn.

Triều đình tại kinh đô tôn thờ đại yêu làm tiên gia để trấn áp tà ma ngoại đạo.

Ở một số trấn nhỏ nếu gặp được huyện lệnh có bản lĩnh, cũng sẽ dâng lên thiên tài địa bảo, vàng bạc châu báu mời yêu quái đến làm việc.

Chỉ là yêu quái làm quan cũng phải trải qua khảo hạch, nếu 3 năm liên tiếp không đạt ‘ưu’ sẽ bị cách chức.

Vì vậy, vào ngày mùng 9 tháng 3 hàng năm, những yêu quái có công chức đều phải đến Thiên Yêu Ty tại phủ địa phương để khảo hạch.

Các tiểu thương sớm biết hôm nay đặc biệt, yêu quái lại ăn nhiều, quả là ngày lành tháng tốt để làm ăn.

Thấy đồ ăn làm sẵn lần lượt bị mua hết, mấy chủ sạp đều vui mừng đến không khép được miệng.

Vừa đặt chân vào thành, Yến Tiểu Truy đã bị cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt trước mắt làm cho ngây người.

Phủ thành Đồ Châu quả nhiên khác với thôn quê, sáng sớm ở quê sẽ không thắp nhiều đèn lồng như vậy, càng không có nhiều sạp hàng ăn sáng đến vậy.

Đây là lần thứ ba cậu đến phủ thành Đồ Châu, vì hai lần khảo hạch trước thành tích có chút... khụ, tóm lại lần khảo hạch thứ ba quyết định sống còn này, cậu nhất định phải dốc toàn lực giành chiến thắng!

Nhưng bây giờ phải lấp đầy bụng trước đã.

Ngửi theo mùi thơm, Yến Tiểu Truy tìm đến một sạp hàng có mùi thơm nhất.

"Chủ quán, có bán bánh bao đậu đỏ không?"

Yến Tiểu Truy nhẹ nhàng nhảy lên, hai bàn tay nhỏ đặt lên mép xửng hấp, kiễng chân hỏi bằng giọng ngọt lịm.

Chủ quán đang bận rộn, nghe thấy tiếng liền cúi đầu cười: "Có chứ có chứ, ngài muốn mấy… cái…?”

Chủ quán ngẩn người, trên bàn từ lúc nào lại có thêm một con thỏ béo tròn thế này?

Nó có một bộ lông trắng muốt xinh đẹp, mặc quan phục giống hệt những yêu quái bộ khoái khác.

Quan phục đỏ thêu chỉ vàng hình thần thú Giải Trãi, thắt lưng đen, ủng đen nhỏ, sau lưng đeo một cái bọc và một cái gậy đen nhỏ.

Ôi chao, bình thường thỏ tinh cố gắng tu luyện một chút là có thể lớn bằng mèo hoặc chó, nhưng con thỏ này lại chỉ lớn bằng bàn tay người.

Bàn tay nhỏ còn ngắn hơn cả tai, mặt tròn xoe, bụng tròn xoe, hai con mắt đỏ như ngọc cũng… tròn xoe.

Thú vị hơn nữa là trên đầu thỏ con còn có một chùm lông dựng đứng, giữa mày điểm một nốt chu sa, làm cho gương mặt càng thêm linh tú.

Thấy người nhìn mình, thỏ con liền cong khoé miệng, giơ tay nhỏ lên vẫy chào, hai má mềm mụp cũng lắc lư theo. Vẻ mặt vui sướng đó khiến người ta cảm thấy như cậu vừa có chuyện vui lớn lắm.

Đồ Châu có đường cổ Thương Thủy, là nơi giao thông giữa Nam và Bắc.

Chủ quán cũng coi như đã gặp nhiều yêu quái, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy... Một con thỏ yêu nhỏ như vậy, lại còn cực kỳ hoạt bát nữa!

... Còn giống cái gì đó.

Chủ quán chợt nhớ ra, đúng rồi, giống bánh bao cúng thần trong miếu, đều tròn trịa trắng trẻo, trên mặt còn có một chấm đỏ!

"Ta muốn 3 cái bánh bao đậu đỏ, thêm một túi củ cải khô, phải giòn giòn!" Thỏ nhỏ đưa ra yêu cầu.

Nghe thấy yêu cầu của thỏ bánh bao, chủ quán vội dừng việc đang dở, chuẩn bị đồ cho thỏ con.

Củ cải khô ở chỗ chủ quán thường được ăn kèm với cháo.

Cách ăn vừa ngọt vừa mặn này khá lạ, nhưng khách muốn gì thì cho nấy.

Trước sạp có khách đến sớm, thỏ con rất tự nhiên tiến lên chào hỏi.

"Muốn gì thì xếp hàng nha, lão nhân gia ngồi bên cạnh chờ trước nhé."

Thỏ con kéo tay áo ông lão, giơ vuốt vẫy vẫy, ra hiệu mời ngồi.

Mắt ông lão đã mờ, không nhận ra xiêm y thỏ nhỏ đang mặc, chỉ cảm thấy thỏ con bé như vậy đã ra ngoài mưu sinh, thật là ngoan ngoãn hiểu chuyện.

"Ngoan ngoan, cho ngươi kẹo ăn."

Ông lão cười ha hả xoa đầu thỏ con, sau đó nhét kẹo vào tay Yến Tiểu Truy.

Yến Tiểu Truy cười híp mắt nhận lấy, rồi lại thò móng vào tay nải nhỏ của mình, lấy ra một viên kẹo khác đặt vào lòng bàn tay ông lão.

"Kẹo của ta cũng ngon lắm đó!"

Tuy trông có vẻ rất tự nhiên, nhưng chủ quán vẫn sợ đến mức xua tay lia lịa: "Không được không được, ngài là bộ khoái của Thiên Yêu Ty, sao có thể để ngài giúp ta chào khách được."

Yến Tiểu Truy hào khí vỗ ngực: "Có gì đâu! Ở quê ta cũng thường giúp mọi người bán cá bán rau ấy mà, chuyện nhỏ."

Chỉ vài câu nói, thỏ con đã nhanh chóng thu dọn bát đũa lộn xộn trên bàn.

Chủ quán mỗi ngày nghe được đều là, bộ khoái nào đó ở Nam Phong châu giết chết tà mà Cửu U lập công lớn, còn có bộ khoái nào đó ở trấn nào đó bắt được kẻ ác làm hại nhân gian mấy năm, hoặc bộ khoái nào đó tìm được thiên tài địa bảo đáng giá liên thành.

*Liên thành: Đáng giá vài toà thành.

Không ngờ bộ khoái ngày thường cũng làm mấy việc này.

Chủ quán đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy một tiếng cười khẩy vang lên, kèm theo lời nói lạnh lùng.

"Đồ mất mặt, ngay cả trông sạp cũng làm. Ngươi biết trước sẽ rớt khảo hạch lần này, nên tìm sẵn đường lui rồi đúng không?"

Yến Tiểu Truy ngẩng đầu nhìn, thấy một bộ khoái có thân hình vạm vỡ, mặt mũi lạnh lùng như dao gọt, da ngăm đen, khóe mắt trái có một vết sẹo dài hai tấc, trên đầu còn mọc hai tai báo đen đứng trước mặt cậu.

Thỏ con vuốt vuốt chùm lông dựng đứng trên đầu, mặt tròn ngơ ngác nhìn trái nhìn phải, nói ai vậy?

"Nói ngươi đó! Yến Tiểu Truy! Làm bộ khoái 2 năm không có tí công trạng nào, vậy mà vẫn dám nhận lương bổng!"

Thái độ không quan tâm của Yến Tiểu Truy khiến Vạn Báo nổi giận, hắn nói với yêu khuyển đi cùng những chuyện hắn thấy trước đó.

"Thiên Yêu Ty vốn không nên nhận thỏ làm bộ khoái, huống chi là loại thỏ nhỏ xíu chưa bằng nắm đấm của ta! Giọng nói cũng the thé non nớt, cả ngày cứ chít chít thỏ ngữ!"

"Hôm đó ta đi ngang qua Ly Nhĩ hương, thấy con thỏ này cười hớn hở giúp người ta bán cá nhỏ, bán được một con lại quay đầu nhìn người ta một cái, người ta khen một câu là cười ‘chít chít', giọng nói õng ẹo không chịu được, đang làm nũng đó! Còn giống bộ khoái sao!"

Những lời này quá khó nghe, Vạn Báo cố ý đến gây sự.

Nhưng con thỏ nhỏ như kẹo bông gòn này lại mở to đôi mắt tròn xoe, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn.

Thật ra năm nào Yến Tiểu Truy đến Đồ Châu cũng bị con báo yêu này nói móc. Trước đây cậu còn không hiểu, nhưng sau khi suy nghĩ vài lần, tâm thỏ con đã sáng như gương.

Hiểu rồi.

"Không ngờ năm nay ngươi vẫn coi ta là đối thủ lớn nhất, rất kiêng dè ta, còn chạy đến địa bàn của ta để nhìn trộm ta!" Yến Tiểu Truy tự tin cười, ưỡn ngực nhỏ, "Thỏ yêu đều nói chuyện như vậy, không phải làm nũng đâu, ngươi muốn học tiếng chít chít thì ta có thể dạy ngươi đó!"

Vạn Báo vạn lần không ngờ con thỏ bé xíu này không những không biết xấu hổ, mà còn sỉ nhục ngược lại hắn.

"Ta? Cái, cái gì! Làm đối thủ của ngươi ta cũng xứng sao?" Vạn Báo tức giận đến mức nói năng lộn xộn, "Không, là ngươi không xứng! Rõ ràng đã trưởng thành mà đến hóa hình cũng không biết, bé tí như vậy thì có tác dụng gì..."

Vạn Báo siết chặt nắm đấm, giơ lên trước mặt Yến Tiểu Truy.

Một quyền của hắn... sợ là sẽ đấm dẹp con thỏ này đi.

Hừ!

Vạn Báo nhìn sang quầy bánh rán của sạp hàng, cười lạnh một tiếng, nếu yêu quái bộ khoái xảy ra xung đột, ăn một hai đồng nghiệp cũng không sao.

"Chủ quán! Cho ta một bánh rán trứng kẹp thịt thỏ!"

Loại thỏ vô dụng này chỉ xứng để kẹp bánh ăn!

Yến Tiểu Truy giận dữ, muốn đánh nhau sao, cậu không phải người nhát gan!

Thỏ con lập tức xắn tay áo, để lộ hai vuốt nhỏ xíu che trước mặt chủ quán.

"Ngươi làm khó người ta làm gì!"

Chủ quán còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe Yến Tiểu Truy phồng má nói.

"Ta tự tay kẹp một con báo vào bánh cho ngươi ăn!"

Chủ quán: ... Ngươi cũng không tha cho bánh rán trứng.

Yêu khuyển A Cát đứng bên cạnh xem cuộc cãi vã cấp thấp này, không nhịn được cười: "Buồn cười thật."

Vạn Báo lập tức quay đầu trừng mắt.

A Cát ho nhẹ một tiếng, tiến lên giữ Vạn Báo khuyên can: "Được rồi, được rồi báo ca..."

Vạn Báo vẫn giận dữ, lúc này trong thành lại vang lên tiếng trống Quỳ.

Là Minh công đã đến, các yêu quái về vị trí.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play