Tính tình Đàm Chiếu không tốt là chuyện ai quen hắn cũng biết. Điều này thể hiện rõ ở chỗ: hắn chưa từng nhường nhịn ai, nhưng người khác thì nhất định phải nhường hắn. Nói đơn giản, chính là kiểu “bệnh vương tử.”

Căn bệnh này đương nhiên xuất phát từ thân phận “vương tử” của hắn, nhưng xét cho cùng, nhưng xét đến gốc rễ thì lại là do hoàn cảnh gia đình.

Cha của Đàm Chiếu là Đàm Anh Trác, con trai út của gia tộc giàu có bậc nhất Liên Minh. Khi còn trẻ, ông thích chu du khám phá các vùng miền, thường cùng vợ vi vu khắp nơi. Khi Đàm Chiếu mới năm tuổi, hai vợ chồng lái máy bay riêng băng qua Thái Bình Dương, không may gặp tai nạn, cả hai thiệt mạng cả hai đều không qua khỏi, để lại cậu bé đáng thương Đàm Chiếu phải gửi về sống với ông nội.

Cũng vì thảm kịch này, Đàm Chiếu được ông nội cưng chiều hết mực.

Cả nhà họ Đàm đều khắc ghi một điều: có thể đắc tội với bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội với hắn. Đó là bảo bối trong lòng, là viên ngọc quý của Đàm Anh Trác, có thể giết người phóng hỏa, nhưng người khác thì không được phép trái ý hắn nửa lời.

Mặc dù tính cách có phần ngạo mạn, nhưng nhìn chung Đàm Chiếu không phải kiểu ăn chơi trác táng, chỉ khổ cho mấy người bạn bên cạnh, phải nhẫn nại dỗ dành cậu ấm nhà họ Đàm.

Thường thì Đàm Chiếu cũng không nổi cáu vô cớ, nhưng tối nay lại tỏ rõ khó chịu hết lần này đến lần khác, đủ thấy mất ngủ quả thật ảnh hưởng đến tâm trạng.

Lý Việt không sợ hắn nổi nóng, chỉ sợ tính tình vương tử của hắn phát tác làm dọa đến Ôn Minh Duy, bèn vội đề nghị:

“Anh thật sự ngủ không được thì đừng cố nữa, đổi chỗ đi, tụi mình đánh bài đi? Đánh bài xong mở phòng cho anh nghỉ.”

Đàm Chiếu quả nhiên muốn nổi đóa: “Mẹ nó, tôi đi theo mấy người làm gì? Không biết tự về nhà ngủ chắc?”

Lý Việt có chút quẫn bách, không phải cậu không nghĩ tới, chỉ là nếu Đàm Chiếu đi thì chẳng khác nào thiếu mất một cái cầu nối, cậu lại ngại ngần không tiện rủ riêng Ôn Minh Duy đi đánh bài.

Đàm Chiếu nhìn thấu tâm tư cậu ta, nhếch môi nói móc: “Mày không lo em vợ của mình à? Còn chị dâu đâu?”

Lý Việt: “...”

Chuyển đối tượng tình cảm thì sao chứ? Làm ơn đừng nói toạc ra.

Không khí bỗng trở nên trở nên gượng gạo, Đàm Chiếu có lẽ thật sự bực bội, bất ngờ đứng bật dậy khỏi sofa, chỉnh lại áo quần: “Tùy các người, tôi về đây.”

Nói dứt là đi ngay, không chút do dự. Lý Việt hoảng hốt vươn tay định kéo lại, nhưng còn có một bàn tay nhanh hơn cậu một bước, kéo lấy vạt áo Đàm Chiếu.

“Đàm Chiếu.”

Ôn Minh Duy khẽ siết ngón tay, hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt cong cong mang theo ý cười: “Không ở lại uống với tôi một ly sao? Khó lắm mới gặp được.”

Chỉ là một câu giữ chân thông thường, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được chút quyến luyến, nhu tình dịu dàng đặc biệt nấn ná.

Đàm Chiếu cúi đầu nhìn Ôn Minh Duy, ánh mắt rơi xuống từ trên cao, không đáp lời.

Lý Việt vội vàng hòa giải, miễn cưỡng ấn Đàm Chiếu ngồi lại xuống sofa:

“Em xin anh đấy, đại thiếu gia, đừng đối xử với anh Minh Duy của chúng ta như vậy được không? Anh khó chịu gì thì cứ nhằm vào em đây này.”

Đàm Chiếu cạn lời: “Tao đối xử với anh ta thế nào? Mày bày ra vẻ hộ hoa sứ giả cái gì chứ?”

“Được rồi, được rồi.” Ôn Minh Duy lên tiếng giảng hòa, “Là tôi không đúng, tự dưng chen ngang phá buổi tụ họp của các cậu, mà hôm nay là sinh nhật ai thế? Trên bàn có bánh kem kìa.”

Đó là một chiếc bánh kem đã ăn dở, cắt nham nhở, vài cây nến gãy đổ xiêu vẹo, kem cũng tan chảy cả rồi.

Lý Việt: “Là em. Hôm nay em tròn 24 tuổi.”

“Chúc mừng sinh nhật cậu.” Ôn Minh Duy mỉm cười. “Tiếc là không có món quà nào mang theo tặng cậu, để sau này bù vậy.”

Lý Việt vui mừng: “Ôi không cần đâu, anh tốt quá trời...”

Cảm thán một câu rồi hỏi tiếp:

“Anh chắc chắn rất được hoan nghênh. Có nhiều người theo đuổi lắm nhỉ? Anh còn độc thân không?”

Hỏi quá thẳng thắn, mục đích cũng chẳng buồn che giấu.

Ôn Minh Duy: “Không có ai theo đuổi tôi, tôi vẫn luôn độc thân.”

Lý Việt không tin: “Thật hay giả vậy?”

Ôn Minh Duy không đáp lời, chỉ mỉm cười.

Nụ cười ấy ôn hòa, tựa như luôn quan tâm đến người đối diện. Nhưng trong đó lại phảng phất sự ung dung của người lớn nhìn trẻ con, có sự coi nhẹ, mà trong sự coi nhẹ ấy lại chứa đầy cưng chiều, vừa tinh tế vừa ám muội, khiến người ta thấy ngưa ngứa trong lòng, không nhịn được muốn nhìn thêm lần nữa, rồi lại muốn đoán xem trong đầu anh đang nghĩ gì.

Lý Việt trò chuyện được mấy câu, bắt đầu cảm thấy choáng váng cả đầu óc, toàn thân mềm nhũn như bị phê thuốc, sợ rằng nói chuyện thêm chút nữa sẽ ngu người luôn, đành cố gắng tỏ ra tỉnh táo, cúi đầu uống rượu.

Lý Việt không nói nữa, ánh mắt Ôn Minh Duy lại lơ đãng trôi đến người Đàm Chiếu, bỗng chọc ghẹo một câu:

“Đàm Chiếu, cậu cũng thấy tôi là người tốt đúng không?”

Đàm Chiếu tỏ vẻ không mấy quan tâm: “Hỏi tôi làm gì? Có tặng quà tôi đâu.”

Ôn Minh Duy lập tức hùa theo: “Vậy tôi cũng tặng cậu một phần, cậu sinh nhật ngày nào?”

Đàm Chiếu: “Không cần, mỗi năm tôi nhận quá nhiều quà, không kịp bóc. Thiếu phần của anh cũng không sao.”

Ôn Minh Duy giống như có chút tổn thương: “Cậu nói chuyện với ai cũng thế sao?”

“...”

Đàm Chiếu hơi khựng lại, Lý Việt thay hắn lên tiếng: “Đúng rồi, anh ấy vốn là kiểu người như vậy, anh Minh Duy đừng để ý.”

Sắc mặt Đàm Chiếu trầm xuống, cứ như thể Lý Việt bôi nhọ về hắn. Nhưng chuyện này căn bản không phải là bôi nhọ.

Đàm Chiếu không nói được gì, chỉ nặng nề ngả lưng vào ghế sofa, tiếp tục công cuộc ngủ dở dang từ nãy. Thật khó cho hắn kiên trì đến vậy, chỉ là mới vừa nhắm mắt, còn chưa kịp gọi giấc ngủ về thì bất chợt nghe thấy giọng Ôn Minh Duy:

“Cũng không còn sớm nữa, mai tôi có việc phải dậy sớm, mọi người cứ tiếp tục, tôi xin phép về trước.”

Ôn Minh Duy đứng dậy, lần lượt chào tạm biệt những người xung quanh. Lần này hiếm hoi anh không nở nụ cười, trông như thật sự bị câu nói ban nãy của Đàm Chiếu làm tổn thương, tâm trạng rõ ràng không tốt.

Đàm Chiếu liếc anh một cái, không nói gì. Lý Việt áy náy đứng dậy theo, thay bạn mình xin lỗi:

“Ây, anh Minh Duy, anh Đàm Chiếu không có ý nhắm vào anh đâu...”

Ôn Minh Duy: “Tôi biết mà, mai tôi thật sự có việc, ở lại thêm cũng muộn quá rồi.”

Lý Việt lúng túng không biết làm sao: “Vậy… anh lái xe đến à? Nhà có xa không? Có cần em đưa về không?”

Vì giờ có xe tự lái, nên không lo chuyện uống rượu lái xe nữa, chỉ cần có xe là được. Nhưng Ôn Minh Duy lại nói: “Tôi không lái xe, mà làm phiền cậu thì cũng không tiện, hôm nay sinh nhật cậu mà...”

Anh liếc mắt nhìn mấy người xung quanh, ý là nếu chủ tiệc bỏ bạn bè đi đưa anh về thì cũng không ổn cho lắm.

Lý Việt rất muốn được thể hiện, nhưng cậu còn cả nhóm bạn đang quẩy dưới tầng một, thật sự không rảnh để rời đi.

Cậu bối rối quay trái quay phải, như thể nếu không ai đưa Ôn Minh Duy về thì anh ấy sẽ không thể về nổi vậy. Đột nhiên ánh mắt cậu sáng lên khi thấy Đàm Chiếu, liền nghĩ ra cách:
“Thiếu gia, phiền anh đưa anh Minh Duy về một chuyến được không?”

“...”

“Này —— đừng có mà cứng đầu thế, hai người rõ ràng thân hơn em mà, giận dỗi cái gì chứ?” Lý Việt kéo Đàm Chiếu đứng dậy, “Đưa xong rồi anh muốn đi đâu ngủ thì đi, có về hay không cũng tùy.”

Đàm Chiếu vẻ mặt không tình nguyện, nhưng có lẽ chữ “ngủ” đã đả động hắn. Dù sao cũng không muốn phí thời gian ở quán bar thêm nữa, nghĩ một chút rồi cũng gật đầu:

“Đi thôi, nhà anh ở đâu?”

Ôn Minh Duy mở điện thoại gửi định vị: “Cảm ơn cậu.”

**

Lúc lên xe, không khí có chút hòa hoãn.

Xe của Đàm Chiếu giống hệt tính cách hắn, rất có cá tính. Cả trong lẫn ngoài đều được độ lại rất nhiều, gần như không nhận ra dáng dấp ban đầu. Ngay cả vị trí dây an toàn ghế phụ cũng bị chỉnh sửa, khiến Ôn Minh Duy phải loay hoay một hồi mới rút được dây ra để cài. Anh ngẩng đầu lên thì thấy Đàm Chiếu đang đặt tay lên vô lăng.

— Hóa ra chiếc xe này không có hệ thống trí tuệ nhân tạo, thiếu gia lại tự mình lái.

“Lúc nãy cậu có uống rượu không?” Ôn Minh Duy hỏi.

“Không .”

“Vậy cậu uống cái gì?”

“... Nước ngọt.” Đàm Chiếu đáp, ngữ khí ngoài dự đoán, “Tôi dị ứng với cồn.”

Ôn Minh Duy bật cười.

Đây là thông tin mà Cố Tinh chưa từng cung cấp.

“Vậy ra trước đây cậu đi bar, đi party hay tụ tập với bạn bè... đều chỉ uống nước ngọt à?” Ôn Minh Duy như thể phát hiện ra một giống loài mới.

Đàm Chiếu sa sầm mặt: “Phải thì sao? Liên quan gì đến anh?”

Ôn Minh Duy: “Không có việc gì, rất tốt cho sức khỏe.”

Đàm Chiếu im lặng lái xe, suốt mười phút không nói thêm câu nào.

Không có Lý Việt khuấy động không khí, bầu không gian giữa hai người cũng trở nên yên lặng đến kỳ lạ, không ai chủ động bắt chuyện. Tài xế tập trung vào đường đi, còn hành khách thì chẳng có gì làm. Ôn Minh Duy đột nhiên nổi hứng, mở tài khoản mạng xã hội của Đàm Chiếu, lướt từ trên xuống dưới.

Anh từng xem qua, nhưng không theo dõi hàng ngày. Dạo gần đây có bốn bài đăng mới, bài gần nhất là hôm nay đăng ở sân bay — ảnh món ăn ở một nhà hàng trong khu chờ lên máy bay, chú thích vỏn vẹn hai chữ: Khó ăn.

Ôn Minh Duy vừa xem vừa bật cười, thầm nghĩ: sau mười hai tuổi anh đã không còn đăng mấy thứ linh tinh như vậy nữa. Mà thật ra, trước mười hai tuổi anh cũng không đăng được bao nhiêu.

Mãi sau, Đàm Chiếu mới phát hiện ra anh đang cười cái gì, cực kỳ không vui: “Anh lén xem tài khoản của tôi làm gì? Có biết thế nào là phép lịch sự không?”

“Tôi xem công khai mà.” Ôn Minh Duy mở trang cá nhân của mình ra cho Đàm Chiếu nhìn ID, “Muốn theo dõi qua lại không?”

Đàm Chiếu tranh thủ liếc nhanh trong lúc lái xe:: “Anh không đăng gì, có theo dõi hay không cũng đâu khác gì nhau?”

“Ít ra cũng tiện cho tôi xem vòng bạn bè của cậu.” Ôn Minh Duy nhẹ nhàng bâng quơ nói, rồi nghiêng đầu hỏi: “Cậu có đặt bài viết nào chế độ ‘chỉ bạn bè xem’ không?”

Đàm Chiếu không đáp.

Ôn Minh Duy truy vấn: “Những tâm sự riêng, những bí mật hoặc thỉnh thoảng đăng vài tấm ảnh tự chụp, có không?”

“...”

Thanh âm Ôn Minh Duy nói chuyện trước sau vẫn trầm thấp, trong không gian chật hẹp của xe lại càng rõ ràng hơn. Đến cả hơi thở của anh cũng không thể bỏ qua, cùng ánh mắt tạo thành một bầu không khí ám muội vô hình, len lỏi bao trùm lấy Đàm Chiếu.

Đàm Chiếu cảm thấy hơi không thoải mái, theo phản xạ nới cổ áo ra một chút.

Ngay sau đó, hắn bắt gặp ánh mắt Ôn Minh Duy đang dõi theo động tác của mình — từ ngón tay ắn, ánh nhìn trượt xuống xương quai xanh rồi dừng lại ở yết hầu đang nhô lên, chăm chú nhìn mấy giây.

Bầu không khí kiểu này đúng ra không nên bị vạch trần, nhưng Đam Chiếu hoàn toàn không có ý thức ấy, thẳng thắn hỏi: “Anh nhìn cái gì?”

Ôn Minh Duy thản nhiên trả lòi: “Nhìn cậu thôi. Có vấn đề gì sao?”

“...”

Đàm Chiếu nhất thời không đáp lại được, như bị nghẹn lại, mấy giây sau mới lên tiếng:“Tôi không đăng mấy thứ chỉ bạn bè mới thấy.”

Câu đó đồng nghĩa với việc từ chối kết bạn qua lại, Ôn Minh Duy không để bụng: “Không sao.”

Mấy phút sau, bầu không khí lại trầm mặc, không ai lên tiếng nói chuyện.

Ôn Minh Duy tự xưng là ông chủ của một công ty dược phẩm nhỏ vô danh, nhưng chỗ ở của Ôn Minh Duy lại rất cao cấp — khu biệt thự ven biển Đông Hải của thành phố Tây Kinh, nơi ở đắt đỏ nổi tiếng, có yêu cầu ngặt nghèo với cư dân. Những ai sống ở đây đều thuộc hàng giàu có quyền thế, không phải cứ có tiền là vào được.

Lúc nãy Đàm Chiếu chỉ sao chép định vị vào hệ thống dẫn đường mà không nhìn kỹ, đến khi xe chạy gần đến nơi mới giật mình, liếc nhìn Ôn Minh Duy mấy lần đầy nghi hoặc.

“Chỗ này cách nhà tôi cũng không xa,” Hắn đỗ xe trước cổng một căn biệt thự trắng ẩn mình giữa khu vườn rậm rạp, nhíu mày hỏi: “Anh lại ở khu này? Sao trước giờ tôi chưa từng gặp anh?”

“Chắc do không đúng lúc thôi.” Ôn Minh Duy cúi đầu tháo dây an toàn, mái tóc dài mềm mại theo gương mặt anh trượt xuống.

Ôn Minh Duy đột nhiên lên tiếng: “Đàm Chiếu, giúp tôi một chút.”

“Sao vậy?”

“Tóc bị mắc rồi.”

Không hiểu sao, tay Ôn Minh Duy đã nhấn nút tháo dây an toàn nhưng vẫn chưa tháo được, giống như đang bị kẹt trong sợi dây căng chặt đó, không cách nào thoát ra được.

Tóc anh thật sự quá dài, xõa ra khắp nơi, mà trong xe thì ánh sáng lại mờ, Đàm Chiếu thậm chí còn không nhìn rõ được đuôi tóc ở đâu, bèn cúi người lại gần, hỏi:

“Mắc ở đâu?”

“Không biết nữa.” Ôn Minh Duy cũng không rõ, hơi giãy dụa một chút liền hít vào một hơi, rõ ràng là bị tóc kéo đau.

Đàm Chiếu đành phải giúp, nắm lấy phần giữa mái tóc dài của anh, từ trên xuống dưới nhẹ nhàng vuốt thẳng, tìm kiếm quanh vùng gần đùi anh, nhưng vuốt mãi vẫn không phát hiện sợi tóc nào bị kẹt, ngược lại lại vô tình giúp anh chải mượt mái tóc đang xõa tung.

Đàm Chiếu hơi khựng lại, chợt nhận ra mình bị lừa, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt Ôn Minh Duy đang mang theo ý cười nhìn hắn, nói: “Đàm Chiếu, cậu đáng yêu thật đấy.”

“...”

Khoảng cách quá gần, hơi thở nóng hổi của anh phả lên yết hầu của Đàm Chiếu, đúng ngay chỗ lúc nãy bị ánh mắt anh “đánh dấu”. Chỉ cần gần thêm chút nữa là anh có thể cắn lên phần nhô ấy, dùng răng để để lại dấu vết thật sự, hoặc hôn lên đó.

Đàm Chiếu thấy tê cả da đầu, theo bản năng muốn tránh đi, nhưng cố gắng kìm lại, rồi rất dứt khoát ấn anh ta trở lại ghế.

Đàm Chiếu tức giận nói: “Ôn Minh Duy, những trò này anh để dành cho Lý Việt đi, tôi không có hứng thú.”

“À.”

Ôn Minh Duy dường như có chút ngoài ý muốn: “Cậu đang nghĩ đi đâu vậy?”

Anh so với Đàm Chiếu còn ngang ngược hơn, nhưng không phải là kiểu cưỡng ép thô bạo, mà là một loại ung dung và kiêu ngạo cao hơn một bậc. Giống như đang bao dung một kẻ phạm lỗi, ngón tay anh nhẹ nhàng vỗ lên vai Đàm Chiếu: “Bảo bối, tôi chỉ đang khen cậu dễ thương thôi mà.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play