☆ Chương 5 – Ngô Tiểu Dạng
Tiểu Linh Đang chớp chớp mắt, nhìn nàng mà há hốc cả miệng.
Thẩm Vị Ương chỉ vén rèm xe lên, dặn: “Tôn thúc, đến chỗ Tiểu Dạng đi.”
Nàng không phải không có gia nhân. Trước kia có một tên tiểu tử bám đuôi tên là Ngô Dạng, ai ngờ mới vừa có chút tin tưởng thì không biết từ bao giờ lại thân thiết với lão Ngũ nhà nàng. Hai năm trước hai người thành thân, sính lễ trong ngoài nàng phải bỏ không ít bạc.
Xe ngựa vòng qua phố Nam Nhị, chẳng mấy chốc đã đến cửa hàng của nhà họ Thẩm.
Thẩm Vị Ương vốn lười, đặt tên lúc nào cũng đơn giản dễ nhớ. Đến khi mở cửa hàng lương thực thì càng lười nghĩ, gọi luôn là Cửa Hàng Nhà Họ Thẩm. Nhờ phụ thân của nàng vốn là “Bồ Tát sống”, nên nàng cũng có chút danh tiếng.
Trước đây Tiểu Dạng chính là cánh tay phải của nàng, đầu óc linh hoạt, xử lý việc buôn bán đều tốt. Trái lại lão Ngũ nhà nàng chỉ là mọt sách, giờ đang dạy học ở tư thục phía tây thành, cũng đỡ lo hơn.
Hiện tại, hai vợ chồng kia sống luôn tại cửa hàng. Thẩm Vị Ương xuống xe, Tiểu Linh Đang vẫn còn ngơ ngác: “Ca ca, cơ hội tốt như thế mà huynh không ở chỗ châu phủ dò chút tin nội bộ sao? Huynh thật sự không muốn tranh làm hoàng thương à?”
Nàng chỉ liếc cậu ta một cái, rồi bước vào cửa hàng.
Các tiểu nhị đang khuân gạo, thấy nàng đến thì như trút được gánh nặng: “Công tử, cuối cùng ngài cũng tới rồi!”
Vừa bước vào đã bị vây quanh, mọi người tranh nhau kể mấy ngày nay Tiểu Dạng tâm trạng bất ổn, soi mói đủ điều, bắt bẻ khắp nơi.
Còn chưa kịp kể xong, Ngô Dạng đã vén rèm bước ra, lập tức cả đám im bặt.
Vị Ương phẩy tay cho họ giải tán, rồi dựa vào chiếc bàn cao: “Chậc chậc, nhìn sắc mặt ngươi kìa, đúng là một oán phu. Mới chưa đến hai năm mà sống không nổi nữa rồi?”
Ngô Dạng lớn hơn nàng ba tuổi, từ lúc thấy Hạ Tú Anh – lão Ngũ nhà nàng vừa tròn mười sáu tuổi thì đã bám riết không buông.
Hắn quá hiểu tính nàng, biết nàng đùa cợt, cũng chẳng ngại lườm cho nàng một cái: “Ngươi mong ta với nàng ấy ngày nào cũng cãi nhau lắm phải không?”
Vị Ương cười: “Ai bảo ngươi nhất quyết phải cưới nàng ấy, giờ mới biết nàng ấy đơ ra sao?”
Hắn thở dài, rót trà cho nàng, đích thân dâng lên, lại bảo Tiểu Linh Đang vào hậu viện trông bếp lửa, đang sắc thuốc.
Trên người hắn còn phảng phất mùi thuốc, thấy nàng đầy nghi hoặc, hắn ngập ngừng một lát rồi mới ngồi xuống: “Không phải vì nàng ấy khờ khạo, năm ngoái thi trượt, ta vẫn luôn nhường nhịn. Năm nay xuân đến lại đi dạy học, cũng đỡ phần nào cảm giác thất bại. Nhưng mà ngươi nói xem, cũng hơn một năm rồi, sao nàng ấy vẫn chưa có động tĩnh gì?”
“Động tĩnh gì?”
“Con cái chứ còn gì, công tử,” mặt hắn đầy lo lắng, “Hôm trước ta còn sắc thuốc bổ cho nàng, vậy mà hai hôm nay không thèm nói chuyện với ta luôn.”
“…”
Thấy chưa, đó chính là nỗi khổ của phụ nữ lấy chồng sớm. Mới cưới được hơn một năm, phu quân đã trăm phương nghìn kế muốn nàng có thai. Có thể Ngô Dạng muốn có con để trói chặt lòng lão Ngũ, nhưng làm vậy có thật sự tốt không?
Vị Ương nhấp một ngụm trà, không muốn xen vào chuyện nhà người khác: “Thôi, nói chuyện chính đi. Trần Tử Hàm hiện đang ở chỗ châu phủ, hai ngày nữa Đại công tử Cố gia sẽ mở tiệc chiêu đãi các đại hộ vùng Sơn Đông, nói trắng ra là vì lương thực. Ta tuy không muốn tranh hoàng thương, nhưng cơ hội tốt thế này, kiếm một mẻ lớn cũng được.”
Ngô Dạng cũng dứt khoát, nhắc đến buôn bán thì gác lại ngay mọi chuyện nhỏ nhặt: “Công tử muốn?”
Thẩm Vị Ương nhúng ngón tay vào trà, vẽ hai vòng tròn trên bàn, rồi chấm từng điểm: “Thu mua lương thực. Việc này ngươi làm ngay đi. Bọn đại hộ đang do dự, chỉ thu mua lẻ tẻ từ các hộ nhỏ, rồi thả tin ra ngoài rằng triều đình đang cần lương.”
Nàng vẽ một mũi tên chỉ về phía nhà mình, hắn mím môi: “Nếu làm vậy, những hộ nhỏ lẻ chỉ càng đẩy giá lương thực lên cao, đối với công tử mà nói cũng chẳng lợi gì.”
Thẩm Vị Ương nhướng mày: “Ta muốn chính là như vậy — để họ thấy ta dù phải tranh giá cũng phải thu mua, nhờ vào cái danh ‘ân nhân cứu mạng’ của ta, mấy kẻ đa nghi mà không chịu bán mới là lạ.”
Nàng lại chỉ vào vòng tròn có chữ “Trần”: “Nói về tài lực, vẫn phải là nhà họ Trần. Ban đầu dựa vào danh tiếng của ta, có thể gom được chút lương thực, bọn đại hộ vì nể mặt Đại công tử Cố gia không dám cạnh tranh, nên thu được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Chờ đến khi Trần Tử Hàm bắt đầu ra tay, ta lại đẩy giá lên tiếp. Ngươi phải canh chuẩn cho ta, khi nào hắn thật sự gom hàng, thì để các đại hộ chuyển lương thực sang tay, bán sạch cho hắn.”
Ngô Dạng cạn lời: “Công tử, ngươi chơi ác như vậy, sổ sách của Trần Tử Hàm chắc lại thêm một khoản ghi hận nữa rồi.”
Thẩm Vị Ương bật cười: “Không chơi hắn thì chơi ai? Ta chuyên chơi hắn cả trăm năm rồi mà…”
Nhưng rồi nàng gõ nhịp lên mặt bàn, ngó ra ngoài cửa sổ: “Ta làm vậy cũng là giúp hắn đấy. Biết đâu nhờ đống lương thực đó mà hắn có thể đổi được thứ gì tốt từ chỗ Cố Liên Thành.”
Nói là làm, Ngô Dạng lập tức truyền tin triều đình thiếu lương thực. Đến chạng vạng, hắn liền rầm rộ bắt đầu thu mua. Cửa hàng nhà họ Thẩm vốn có tiếng, hắn từ tiệm cầm đồ chở về ba bốn xe hàng, gió thổi qua, vô tình rơi vài mảnh lụa đỏ, có người tinh mắt nhìn thấy trong xe toàn là bạc trắng!
Tin tức nhanh chóng lan rộng, một đồn mười, mười đồn trăm, lời đồn lập tức lan khắp phố phường.
Mà lúc này, người bị bàn tán nhiều nhất — Thẩm Vị Ương — thì đang say rượu trong nhà, thảnh thơi uống rượu nhắm mồi, nhân lúc men rượu dâng lên còn đem ra chế tạo hương mới. Đã lâu rồi nàng chưa có tâm trạng như thế, tay áo khẽ vén, kiên nhẫn pha trộn hương liệu trong chiếc hộp nhỏ.
Từ khi người đó rời đi, nàng lần đầu cảm thấy như được giải thoát.
Đã đến lúc buông bỏ mọi thương nhớ. Nàng nghiêng người mài hương, chuyên tâm nhìn từng động tác nhỏ, nhưng đúng lúc đó, nơi cửa sổ bỗng có bóng người lướt qua, nàng hơi nhướng mày, tay khẽ run, hương liệu bị cháy sạch.
Cửa sổ vẫn mở, hương thơm lững lờ lan tỏa, người kia vẫn không nhúc nhích.
Thẩm Vị Ương mắt tinh, chỉ liếc qua đã nhận ra bóng dáng ấy. Nàng chầm chậm bước lại, cúi xuống ghé vào khung cửa sổ: “Đại công tử? Ngoài kia không lạnh sao?”
Đêm tĩnh mịch, không ai đáp lại.
Nàng lại nghiêng người, men say lơ mơ gọi khẽ: “Cố đại công tử?”
Vẫn không có ai trả lời. Thẩm Vị Ương leo hẳn lên khung cửa sổ, thở dài với ánh trăng: “Ê ê ê, ngài là ngửi mùi hương mà tìm đến đấy à?”
Cửa phòng kêu “két” một tiếng, nam nhân đẩy cửa bước vào, khoác áo choàng đen dài, cả người như ẩn trong màn đêm.
Hắn đội mũ, che mặt, chỉ để lộ đôi mắt phượng trong trẻo sắc sảo.
Thẩm Vị Ương chỉ tay cười, rồi nhảy từ cửa sổ xuống: “Đại công tử đêm khuya tới chơi, không biết có việc gì quý?”
Nàng chẳng nhắc đến chuyện hắn từng tới, chỉ cười mỉm như không.
Người kia vén mũ, tháo khăn che mặt, để lộ khuôn mặt trầm lặng: “Chẳng phải ngươi nói không muốn tranh làm hoàng thương sao? Sao lại nhanh chóng bắt đầu gom lương thực thế?”
Nàng hơi say, quay người ngồi xuống bên bàn: “Từ xưa tới nay, thương nhân giàu đến mấy cũng không được mặc gấm vóc, dù có bạc vạn trong nhà cũng chẳng thể danh chính ngôn thuận cưới mấy phu lang. Địa vị thấp kém, từ thời cao tổ có cải thiện đôi chút, nhưng thế gia danh môn vẫn khinh thường, nhìn đâu cũng thấy không vừa mắt. Giờ tuy có thể cưới nam tử, sống sung sướng, nhưng cũng chẳng lấy gì làm vinh dự. Chỉ có trở thành hoàng thương, mới khiến người khác nhìn ta bằng con mắt khác. Đại công tử, ngài nói, ta có lý do gì để không muốn tranh?"
Không hề mời hắn ngồi, nàng vốn kiêu ngạo là thế.
Cố Liên Thành tay chắp sau lưng, bước lên vài bước: “Những lời này, khác hẳn ban ngày ngươi nói.”
Thẩm Vị Ương cười khúc khích, mượn men rượu trêu chọc: “Lời trong lòng sao thể nói hết ra ngoài mặt, đúng không đại công tử?”
Nàng vẫn không hỏi vì sao hắn đến, hương thơm nhẹ nhàng vương vấn bên mũi hắn, bao quanh nàng. Hắn bước chầm chậm, nhìn chiếc hộp hương nhỏ trên bàn — hương đã cháy hết.
Trong mắt hắn hiện lên một tia nghi hoặc mà người khác khó phát hiện. Chuyến đi Sơn Đông lần này lại có thu hoạch bất ngờ. Cúi đầu nhìn Thẩm Vị Ương đang nhìn hắn chăm chú, hắn cũng ngồi xuống bên bàn.
“Công tử Thẩm cũng nghiên cứu về hương liệu à?”
“Ừm... Trước đây ta từng buôn bán hương, sau thích quá nên tự tay điều chế chút ít. Sao vậy? Đại công tử cũng hứng thú với hương của ta?”
“Ta ở kinh thành cũng có cửa hàng hương, nhưng các nghệ nhân mãi không pha được loại hương ta thích.”
“Vậy không biết đại công tử thích mùi gì?”
Hắn trầm ngâm một hồi, không nói.
Lát sau, hắn dùng tay trái cầm lấy hộp hương, nhìn kỹ vật cũ này.
Thứ này là quà của nhị ca nàng tặng trước khi đi xa. Ánh mắt Thẩm Vị Ương vô thức nhìn về phía cánh tay phải của hắn, trong lòng dâng lên chút giận.
Hôm ở núi Hồ Lô, rõ ràng là dư thừa — Cố Liên Thành thân thủ bất phàm. Nhớ lại lúc dự tiệc ở châu phủ, sau lưng hắn còn có người đứng bất động, dáng người thẳng tắp, rõ ràng là cao thủ... Nhưng tại sao vị đại công tử này lại cố tình che giấu võ nghệ, giả vờ là công tử yếu đuối?
Có lẽ nàng nhìn hơi lâu, hắn cũng lạnh nhạt đáp lại: “Ban ngày ngươi đụng vào vai ta, ta đã biết ngươi nhận ra ta rồi. Hôm trước mạo phạm nhiều, công tử Thẩm không cần để bụng.”
Ơ…
Câu nói này, nghe như hắn mới là người bị quấy rầy, chỉ nhẹ nhàng bảo nàng đừng để ý — không xin lỗi, mà lại giống như: “Tôi làm phiền ngươi rồi, ngươi bỏ qua đi là được.”
Thẩm Vị Ương vốn không thích ai động vào đồ của nàng. Lúc này men rượu dâng cao, càng thêm khó chịu: “Vậy đại công tử nói thật đi, ngài đến đây rốt cuộc là vì cái gì?”
Hắn nhìn nàng, dối trá thản nhiên: “Không giấu gì, ta khó ngủ. Lúc ở trên núi có ngửi được hương trên người công tử, cảm thấy có chút buồn ngủ. Hương an thần đó, có còn không?”
Nàng sửng sốt.
Quả thật, trước kia nàng cũng mất ngủ, nhị ca từng điều chế riêng cho nàng loại hương đặc biệt này.
“Thì ra là vậy, chuyện nhỏ thế này, đại công tử đâu cần đích thân tới, mai ta sai người đưa đến, xem như xin lỗi chuyện hôm trước...”
“…”
Cánh tay phải Cố Liên Thành vẫn còn đau, vốn định dò xét gián tiếp, nhưng ban ngày Thẩm Vị Ương bất ngờ đụng vào vai hắn, khiến hắn cảnh giác — quả thật là cố ý. Nên đêm nay mới tới tận nơi. Không ngờ người này thẳng thắn, nói chuyện chẳng vòng vo, nghi ngờ trong lòng hắn cũng tan đi phân nửa. Hương có hàng ngàn loại, biết đâu chỉ là trùng hợp.
Hắn không muốn ở lâu. Ngoài cửa có ám hiệu của hộ vệ — ba ngắn hai dài. Hắn đứng dậy: “Ta làm việc cho Thái nữ, mọi chuyện đều phải giữ kín.”
Ý là: đừng nhiều lời.
Thẩm Vị Ương gật đầu lia lịa — người này mau đi thì tốt.
Cố Liên Thành ra đến cửa, bỗng dừng lại: “Trong kho châu phủ, toàn bộ đều là lương của ngươi?”
Nàng cạn lời. Quả nhiên, miệng lão châu phủ cái gì cũng nói ra: “Ừm… đúng vậy.”
Hắn nhàn nhạt: “Ngài châu phủ nói nhà họ Thẩm nhìn thì có vẻ nghèo nàn, thực ra là cường hào giàu có, buôn bán có đạo, còn là chỗ dựa lớn của các đại hộ Sơn Đông.”
Cái này…
Nàng cười nhạt, đứng dậy tiễn khách: “Chuyện này phải hỏi nhà họ Trần xem có công nhận không, ta chỉ là một thương nhân nhỏ, chỉ làm nghề buôn gạo mấy năm thôi, sống tạm qua ngày, châu phủ nói quá rồi.”
Hắn không đổi sắc: “Hai ngày nữa, tiệc đãi đại hộ Sơn Đông, quá hay không tự sẽ biết.”
Cố Liên Thành lại che mặt, ép xuống tia khinh bỉ trong lòng. Người như Thẩm Vị Ương — tiêu biểu của kiểu “công tử bột”: uống rượu nhẹ, thích hương thơm, cử chỉ mềm mại, miệng thì ngọt xớt mà lòng lại khéo léo tính toán, bộ dạng thị dân mà lại vô cùng tự mãn, tự cho mình là đúng — loại người như thế, hắn ghét nhất.
Nàng kính cẩn tiễn hắn đến tận cổng, vừa quay lưng lại thì nụ cười lập tức biến mất. Trong phòng giờ toàn mùi hắn để lại — đúng là mùi khiến nàng khó chịu. Xem ra… lại phải xông hương lần nữa rồi a a a…