☆ Chương 4: Thẩm Quân Ngọc

Tri phủ Châu phái người mời, sao có thể không đi?

Thẩm Vị Ương thức dậy, rửa mặt chải đầu, thay một chiếc áo khoác ngoài… ừm, vẫn là màu huyền quen thuộc. Nàng quanh năm đều ưa sắc tối, trong khi các công tử nhà quyền quý khác ăn vận kim ngọc chói lóa, nàng chỉ thích sự sạch sẽ, gọn gàng, trên người chưa từng đeo lấy một món ngọc nào.

Tiểu Linh Đang năn nỉ ỉ ôi đòi cải trang thành tiểu đồng theo hầu, nàng cũng tùy tiện cho nó đi theo.

Trần Tử Hàm tựa như uống nhầm thuốc, ngày thường gặp nàng thì trào phúng mỉa mai đủ điều, lần này lại cứ khăng khăng đòi đồng hành.

Vị Ương chẳng còn cách nào khác, đành ngồi chung xe ngựa với hắn. Dù sao Thẩm gia cũng chỉ có một cỗ xe, hai người ngồi đối diện, nhìn nhau không chớp mắt gần nửa khắc, Tiểu Linh Đang ngồi một bên nhìn người này rồi lại nhìn người kia, lúng túng chẳng biết chen lời từ đâu.

Cứ như vậy thật sự hao tổn thần sắc, Thẩm Vị Ương dứt khoát nghiêng người tới trước, nhìn thẳng hắn mà trêu chọc:

“Trần Tử Hàm, hôm nay ngươi uống nhầm dược à?”

Không cẩn thận, lời trong lòng liền thốt ra ngoài miệng. Trần công tử lập tức rút chiếc quạt từ thắt lưng, “xoạt” một tiếng mở ra, cao ngạo nói:

“Bổn công tử vẫn luôn uống thuốc, nếu không thì sao ngăn cái cảm giác muốn đánh chết ngươi mỗi lần gặp mặt, ngươi hiểu được sao?”

Nàng nhíu mày:

“Giữa chúng ta chẳng qua chỉ là vài chuyện vặt, ngươi quá nhớ dai thôi.”

Trần Tử Hàm chẳng muốn dây dưa đề tài này, trông thấy xe ngựa sắp rẽ sang con phố thứ hai, là đã gần đến phủ Tri phủ, hắn liền ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói:

“Lần trước ngươi cướp đơn hàng lương thực của Trần gia, ta tạm không tính toán. Nhưng nghe nói ngươi cứu đại công tử Cố gia từ kinh thành đến, chuyện đó là thật?”

Thẩm Vị Ương nghiêng người tựa lưng, ung dung đáp:

“Ừ, thì sao?”

Hắn khẽ nghiến răng, vẻ mặt không cam:

“Ngươi thật thủ đoạn. Hắc Sơn Điêu bao năm chưa từng xuống núi, nếu không có người cố tình tiết lộ tin tức, thì sao đại công tử lại bị bắt lên đó? Vùng Sơn Đông này, ai chẳng biết ngươi từng sống ở Hồ Lô Sơn? Lẽ nào muốn lấy công cứu người để tranh tư cách vào kinh?”

Hắn tưởng nàng bày mưu tính kế?

Nàng bật cười nhìn hắn:

“Vậy sau đó thì sao?”

Trần Tử Hàm lạnh mặt:

“Ta là đích tử duy nhất của Trần gia, lần đấu thầu này, nhất định phải giành thắng lợi, vào kinh trở thành hoàng thương.”

Ở Đại Hưng triều, thân phận thương nhân vốn thấp kém, dù sống trong giàu sang cũng khó được coi trọng. Huống chi hắn là nam nhi duy nhất của Trần gia, tuy là con út, nhưng là đích tử. Trong nhà có bốn tỷ muội là con thứ, tỷ tỷ cả cũng đang theo nghề buôn, gia tài bạc vạn, tranh giành chẳng kém ai.

Xét cho cùng, hắn từ nhỏ đã bụng dạ hẹp hòi, đa nghi đa đoan.

Thẩm Vị Ương bỗng nhớ ra khởi nguồn ân oán giữa hai người. Khi đó nàng vừa đặt chân tới Sơn Đông, mang theo cả nhà, chỉ mới đủ no ấm.

Trần Tử Hàm khi ấy vẫn chưa bước chân vào thương trường. Nàng dẫn Linh Đang cùng nhị ca đi tiễn tam ca lên tỉnh ứng thí. Trùng hợp tửu lâu hôm ấy có rất nhiều thư sinh đề chữ trên vách, Linh Đang chạy nhảy khắp nơi, không cẩn thận làm bẩn tường trắng.

Trên tường có một bài thơ, viết về chí khí nam nhi lận đận. Cuối bài ký tên là “Hàm Đan”.

Linh Đang nhận ra chữ “Hàm”, không biết chữ “Đan”, liền chỉ cho nàng. Khi ấy tam tỷ thuận miệng dạy dỗ, Linh Đang còn nói lắp, tự mình cười giễu mình, nào ngờ thiếu niên viết thơ lại đang ở tầng trên, lập tức nổi giận, gây sự đánh nhau.

May mà nhị ca ra tay chừng mực, cuối cùng chia tay không vui. Nhưng việc này chưa dừng lại ở đó. Từ đó về sau, mỗi lần gặp mặt, Trần Tử Hàm luôn như bị ma ám, chỉ cần nàng nhìn hắn một cái, hắn liền cho là nàng mắng chửi, liên tục tìm cớ kiếm chuyện, nóng nảy không thôi.

Sau khi nhị ca và tam ca rời đi, Thẩm Vị Ương bắt đầu buôn bán hương liệu, rồi tới son phấn, sau lại chuyển sang lương thực — vô tình mở ra con đường thương nghiệp cho Trần công tử. Nàng buôn gì, hắn liền làm theo, cướp khách của nàng làm thú vui.

Nàng vốn là người tùy tính, mấy năm gần đây sống an ổn, đã ít khi đối đầu hắn.

Không ngờ hôm nay hắn lại bám riết không buông.

Nàng thầm nghĩ, kẻ này… đúng là có bệnh.

Nghĩ đến tính khí cực đoan của hắn, nàng nhún vai cười nhạt:

“Này, Tử Hàm huynh, ta thật không có hứng thú gì với cái danh hoàng thương. Vàng bạc ấy mà, đủ dùng là được. Lát nữa đến phủ Tri phủ, ta sẽ cố gắng thu liễm hào quang, toàn lực phối hợp với huynh, còn chúc huynh mã đáo thành công, thế được chưa?”

Hắn cười nhạt, hiển nhiên không tin, che mặt bằng quạt, vừa định cúi người trào phúng nàng đôi câu, bỗng cánh mũi khẽ động, sắc mặt biến đổi:

“Ngươi đổi hương rồi à?”

Thẩm Vị Ương nhướng mày, điềm nhiên nhìn hắn:

“Phải, hương ta tự ướp.”

Từ khi bắt tay vào chế hương, trên người nàng luôn mang theo hương an thần nàng tự điều chế. Nàng thường khó ngủ, chỉ khi có hương mới dễ dàng đi vào giấc.

Mấy năm nay chưa từng đổi mùi. Hương quen thuộc bỗng thay đổi, Trần Tử Hàm nhất thời quên cả khẩu chiến, ánh mắt nhìn nàng ngập tràn ẩn ý, sắc lạnh trong mắt dần chuyển sang phiền muộn.

Ánh nhìn ấy khiến nàng cảm thấy có điều bất ổn, chợt hỏi dò:

“Không phải kẻ lẻn vào phòng ta đêm qua là ngươi đấy chứ?”

Trần Tử Hàm lập tức nhíu mày:

“Đêm qua còn có người vào phòng ngươi?”

Thấy dáng vẻ căng thẳng của hắn, nàng nhìn chăm chú:

“Không biết còn tưởng Tử Hàm huynh là tri kỷ của ta nữa đấy. Huynh lo cho ta vậy sao?”

Hắn nghẹn lời:

“Nếu nói đến tự luyến và không biết xấu hổ, ngươi mà đứng thứ hai, thiên hạ chẳng ai dám đứng thứ nhất.”

Nhưng có lẽ chính hắn cũng nhận ra sự khác lạ của bản thân, liền ngồi thẳng người:

“Thẩm Vị Ương, ta nói cho ngươi biết, không phải lần nào cũng có thể dựa vào vận khí. Trần gia chúng ta nhất định phải đoạt lấy quyền đấu thầu lần này.”

Nàng dửng dưng, chẳng buồn phí lời.

Mắt to trừng mắt nhỏ, xe ngựa đã vòng qua hậu viện phủ Tri phủ. Vì lý do an toàn, Cố Liên Thành vẫn tạm trú tại nơi này.

Tri phủ đại nhân mời nàng và Trần Tử Hàm tới dùng rượu, nói là không có dụng ý thì ai mà tin? Chu Thường Tại đã sớm đứng chờ nơi cổng, Tiểu Linh Đang nhanh chân nhảy khỏi xe, vén rèm cho chủ tử rồi ngoan ngoãn đứng sang bên.

Chu Thường Tại vừa bước lên trước, mới lộ nửa nụ cười trên gương mặt đã phải khựng lại:

“Vị Ương ngươi…”

Trần Tử Hàm đã từ trong xe bước xuống, bốn mắt giao nhau, Chu Thường Tại sợ đến mức suýt nhảy dựng lên:

“Sao ngươi lại ở đây? Vị Ương đâu rồi?”

Thẩm Vị Ương ung dung theo sau, đứng trên bậc xe ngước nhìn trời, một tay che nắng, tóc dài bay nhẹ trong gió, tư thái an nhàn vô cùng.

Trần Tử Hàm liếc nàng một cái, hừ lạnh, sải bước đi trước.

Chu Thường Tại giậm chân giận dữ:

“Thẩm Vị Ương ngươi điên rồi à! Sao lại đi cùng hắn!”

Nàng cười, bước xuống xe:

“Điên cái gì chứ? Rõ là hắn điên mà.”

Hai người sóng vai bước vào, quan binh trông cửa đã quen, chẳng lấy làm lạ. Chu Thường Tại vốn từng có hôn ước với Trần Tử Hàm, nhưng hắn một lòng theo nghiệp thương, cuối cùng hủy hôn. Chu Thường Tại sau đó gả cho đường huynh họ Trần, chưa đầy một năm, chưa kịp sinh con thì phu quân đã bệnh mất.

Hôn sự trắc trở, đến giờ đã ba lần định thân vẫn không thành.

Mọi sự khởi nguồn từ Trần gia, đôi phu thê tương lai năm xưa từ đó thành kẻ đối đầu.

Chu Thường Tại nhất thời xúc động, túm lấy tay áo nàng, ra vẻ đáng thương:

“Vị Ương Vị Ương Vị Ương!”

Thẩm Vị Ương tất nhiên biết rõ mối dây dưa này, phẩy tay dứt khoát:

“Tránh xa ta một chút, người ta đồn ta với ngươi có gì đó cũng không phải không có lý, ngày nào cũng dính như sam, thật sự ổn sao?”

Nàng vừa dứt lời, Chu Thường Tại đã cười khanh khách, còn nháy mắt trêu:

“Đồn thì đồn đi, hay là ta với Vị Ương diễn giả thành thật, có một đoạn duyên chân tình thử xem? Ta đảm bảo để ngươi làm—”

Chữ cuối còn chưa ra khỏi miệng, đã bị một cú giẫm đau điếng . Nàng vừa ngẩng đầu, liền thấy Diêu Liêu đang đứng bên kia, sắc mặt âm trầm.

Hắn dậy từ sớm, vốn đến để bồi tội vì chuyện vô lễ hôm trước. Giờ thấy nàng lại dính chặt lấy Thẩm Vị Ương như thế, sắc mặt càng thêm khó coi. Dù Chu Thường Tại hay nói giỡn, nhưng khi nghiêm túc thì chẳng bao giờ tỏ ra lả lơi.

Vừa thấy thiếu niên mặt lạnh, nàng cuống quýt bước tới nghênh đón.

Thẩm Vị Ương thì thầm cười trộm, bước chân cũng nhanh hơn.

Sau hậu viện phủ Tri phủ là vườn cảnh đủ đầy, đình đài lầu các, hoa viên u nhã, đến mức Tiểu Linh Đang không ngừng trầm trồ.

“Woa!” cậu lon ton theo sau:

“Ca ca nhìn kìa, nhà đại nhân Chu to quá đi!”

“Ừ.”

“Ca ca…” Cậu được nước lấn tới:

“Bao giờ nhà mình đổi nhà lớn vậy? Có thể mua cái hậu viện to như ao sen không? Đệ muốn nuôi vịt gà ngan ngỗng cơ.”

“Ngươi nói xem?” Thẩm Vị Ương nhìn trời, tâm trạng tốt cũng dịu giọng dạy bảo:

“Đại ca ở nơi đất khách phải dành dụm bạc, nhị ca chỉ biết tiêu không biết kiếm, tam tỷ mới bước chân vào quan trường, trên dưới đều cần lo liệu. Lão tứ, lão ngũ… phía sau ngươi còn tám đứa em nữa. Ngươi nghĩ ca ca đủ tiền mua cái viện to tổ chảng thế sao?”

Lời thì khoa trương, nhưng là sự thật.

Tiểu Linh Đang cười khúc khích:

“Đệ đùa thôi mà, ca ca đừng giận!”

Nói chuyện rôm rả, đã tới tiền sảnh. Tri phủ sai người đón nàng vào. Trần Tử Hàm lúc này cứ như biến thành người khác, đang ngồi cùng Cố Liên Thành, thảo luận nghiêm túc điều gì đó.

Cố công tử ngồi ngay ngắn, nét mặt bình thản, không rõ có thật đang lắng nghe.

Thẩm Vị Ương chỉ liếc sơ, ánh mắt đã chuyển sang Tri phủ:

“Đa tạ đại nhân khoản đãi.”

Tri phủ cười niềm nở, giới thiệu lại mọi người. Cố Liên Thành chỉ khẽ liếc nàng một cái, coi như đã gặp.

Lời khách sáo chủ yếu xoay quanh cuộc đấu thầu lần này. Trần Tử Hàm chăm chú lắng nghe, còn Thẩm Vị Ương thì cứ gắp món nàng thích, rượu cũng không rời tay.

Đừng nói cổ đại thiếu thốn, chỉ riêng thứ rượu kia thôi đã khiến người ta lưu luyến. Nàng yêu rượu, chậm rãi nhấp từng ngụm, không ngờ lại khiến Tri phủ chau mày.

Nàng ngả người, nhàn nhạt đáp:

“Đa tạ đại nhân nhắc nhở. Nhưng lần này Thẩm gia ta chỉ góp mặt, không định tiến kinh.”

Một câu rơi xuống, cả bàn đều ngoảnh nhìn nàng. Tri phủ càng kinh ngạc.

“Vị Ương, lời ấy là sao?”

“Không sao cả.” Nàng xoay ly rượu như cầm chén cao chân, khẽ cười:

“Giờ thế này là tốt rồi, đâu cần gắng sức trèo lên cao? Biết đâu trèo cao quá, lại ngã đau thì sao?”

Nàng khẽ nhấp môi:

“Quả là rượu ngon.”

Cố Liên Thành bỗng lên tiếng, giọng lạnh nhạt:

“Ý công tử là gì? Chức danh hoàng thương trong mắt ngươi không đáng một xu?”

Thẩm Vị Ương đưa ngón tay lắc nhẹ, rượu đã ngấm, ánh mắt mơ màng. Tiểu Linh Đang vội vã lại gần, nhưng nàng gạt tay cậu:

“Làm hoàng thương tất nhiên là tốt, nhưng ta… không muốn mệt mỏi nữa. Đời người mấy chục năm, kẻ từ đáy vực mà lên, chỉ cần bước một bước là cao, ngày nào cũng thấy vui. Nhưng kẻ trên cao kia, lại đi như giẫm trên băng mỏng, từng ngày đều bất an. Ta không muốn như thế.”

Nàng xoa trán, trông như đã ngà ngà say.

Tri phủ biết nàng tửu lượng kém, vội giải thích hộ. Cố công tử chỉ đáp “không sao”.

Tiểu Linh Đang nhanh chóng cáo từ, dìu nàng rời đi.

Trần Tử Hàm nhìn nàng, ánh mắt phức tạp. Cố Liên Thành vẫn chưa động đến một món nào, lúc nói tới các thương hộ lớn ở Sơn Đông, chỉ lẳng lặng gật đầu, lắng nghe.

Thẩm Vị Ương cáo bệnh rút lui, bước chân lảo đảo, suýt vấp ngã lúc ngang qua bên người Cố Liên Thành, Tiểu Linh Đang đỡ lấy, vô tình va vào vai phải của hắn.

Hắn không động cánh tay, chỉ hơi nhíu mày.

Thẩm Vị Ương đã được dìu ra ngoài, Tôn thúc vẫn đợi sẵn, Linh Đang cẩn thận đỡ nàng lên xe. Xe vừa lăn bánh, hắn còn muốn để ca ca tựa vào vai mình, nhưng nàng đã chống cằm ngồi dậy.

Ánh mắt sáng quắc, không còn dấu hiệu say rượu.

Quả thực chẳng có chút men nào cả.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play