Dù làm bằng sắt, thân thể con người cũng cần nghỉ ngơi, người đã như vậy, ngựa cũng thế. Ngày đêm gấp rút lên đường, hai ngày sau, bọn họ rốt cuộc cũng tới được nơi gọi là Phong Thành. Gọi là “thành”, nhưng lại vô cùng phồn hoa thịnh vượng.
Có lẽ còn có thể so được với kinh thành. Ở lối vào trấn có một cây cầu, ban ngày thì hạ cầu treo để cho người qua lại, đến chạng vạng thì kéo cầu lên, không cho ra vào nữa. Đây là quy định mới được thành chủ ban hành, trước đây chưa từng có. Yêu cầu dân chúng trong thành nghiêm túc chấp hành, ai vi phạm sẽ bị xử phạt.
Bọn họ vào thành ngay trước khi mặt trời lặn. Bạch Uyên trên đường phố mua một vài vật dụng cần thiết, sau đó hỏi thăm người dân địa phương chỗ nào có thể nghỉ chân.
Chẳng bao lâu sau, hắn tìm được một khách điếm, giao xe ngựa cho tiểu nhị dắt đi, sau đó cùng bọn họ đi vào thuê ba gian phòng. Ngay tại khoảnh khắc Bạch Uyên định đưa bạc ra, thì Sở Hàm Đường đột nhiên lên tiếng ngăn lại.
“Bạch công tử, ta... ta muốn ở một mình một phòng, tư thế ngủ của ta không được tốt, sợ ban đêm làm phiền đến Tạ công tử.”
Lúc này Tạ Tự Hoài không có ở đây. Vừa vào thành đã không thấy tung tích đâu, hành tung bất định, không rõ đã đi đâu. Chính vì vậy, nàng mới vội vàng nói ra điều đó.
Nghe nàng nói vậy, Bạch Uyên lộ vẻ khó xử: “Sở công tử, ngươi võ công yếu…”
Nói được nửa câu thì dừng lại. Nhưng tất cả mọi người ở đó đều hiểu ý hắn định nói tiếp là gì. Sở Hàm Đường cũng rõ điều đó. Ngay từ đầu, lý do bọn họ đồng ý để nàng cùng đi kinh thành, chủ yếu là vì nàng đã từng cứu Trì Nghiêu Dao, lại thêm võ công rất kém. Lo sợ nàng đi một mình đến kinh thành sẽ gặp nguy hiểm trên đường, bọn họ mới mềm lòng đồng ý.
Cho nên việc Sở Hàm Đường võ công không giỏi vốn không phải bí mật gì. Nếu nàng ở riêng một phòng mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ cũng sẽ lo lắng. Chính vì vậy, Bạch Uyên mới chần chừ, thậm chí còn định khuyên nàng nên cân nhắc lại. Xem thử nàng có thể thay đổi ý định hay không.
Nhưng Sở Hàm Đường đã quyết tâm, liền móc bạc ra thanh toán phần phòng của mình. Chưởng quầy lập tức nhận bạc, lớn tiếng gọi tiểu nhị dẫn từng người lên phòng.
Trì Nghiêu Dao tôn trọng quyết định của nàng. Tuy nhiên, trước khi lên lầu, Trì Nghiêu Dao vẫn không yên tâm, không quên dặn dò một câu:
“Sở công tử vạn sự cẩn thận, nếu ban đêm xảy ra chuyện gì thì gọi chúng ta, nếu không có gì thì đừng ra ngoài.”
Sở Hàm Đường thật sự rất muốn nói là nàng vốn cũng chẳng có ý định ra ngoài. Nhưng vì để đi theo cốt truyện, đêm nay nàng nhất định phải ra ngoài, sau đó gián tiếp trở thành người giúp Trì Nghiêu Dao gặp được một nam phụ quan trọng tiếp theo. Tuy vậy, trên mặt nàng vẫn gật đầu liên tục, đồng ý răm rắp.
Không rõ Tạ Tự Hoài đã quay lại từ lúc nào. Khi Trì Nghiêu Dao đến gõ cửa phòng Sở Hàm Đường để rủ nàng xuống ăn tối, nàng vừa ra đã thấy hắn đang ngồi ở chiếc ghế dài bên cửa sổ sát bờ sông. Mặt trời chiều ngả về tây, phủ lên không gian một tầng ánh sáng mơ hồ.
Hắn hơi nghiêng người ngồi đó, không biết từ khi nào đã thay sang một bộ xiêm y màu trầm, khuôn mặt như tranh vẽ, hài hòa với cảnh sắc ngoài cửa sổ như một thể thống nhất. Trên sông, các thiếu nữ chèo thuyền vừa hát dao vừa đưa những chiếc thuyền nhỏ cập bến. Tựa như một bức tranh thủy mặc đang dần mở ra.
Trên thuyền còn chất không ít đài sen tươi mới, chỉ nhìn thôi cũng khiến lòng người xao động. Sở Hàm Đường cũng chợt thấy nhớ hương vị ngọt thanh của hạt sen tươi. Hạt sen ấy ngọt mát, dịu dàng lan tỏa.
Trong khách điếm có mấy nam nhân vừa uống rượu vừa đôi lúc mở miệng trêu ghẹo mấy thiếu nữ chèo thuyền hái sen duyên dáng đang đi ngang. Các nàng cười nói duyên dáng, chỉ liếc bọn họ một cái đầy giận dỗi. Tất cả trông vẫn rất bình thường, giống như cảnh sinh hoạt thường ngày.
Sở Hàm Đường đi về phía bàn mà Trì Nghiêu Dao đang ngồi. Bọn họ đã gọi trước một chiếc bàn lớn, đủ cho sáu người ngồi cũng không chật chội. Chỉ là vị trí nàng ngồi có chút “vi diệu” đến muộn nên không thể chọn chỗ, đành phải ngồi bên trái của Tạ Tự Hoài. Đồ ăn đã được gọi xong từ trước, lần lượt được tiểu nhị mang lên.
Tiểu nhị nói: “Khách quan, xin mời dùng bữa từ từ.”
Mấy ngày nay trên đường, Sở Hàm Đường toàn ăn lương khô, đã lâu không được đàng hoàng ngồi ăn một bữa cơm nóng sốt như vậy. Ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, nàng không kìm được nuốt nước bọt. Chờ mọi người đều cầm đũa rồi, nàng cũng bắt đầu ăn theo, đang ăn được nửa chừng thì để ý thấy Tạ Tự Hoài chỉ ăn món chay, không đụng đến chút nào món mặn, dường như một chút thịt cũng không đụng vào.
Bảo sao gầy như vậy. Không chỉ mình Sở Hàm Đường chú ý thấy, mà những người khác cùng bàn cũng nhận ra điều đó. Trì Nghiêu Dao dừng đũa lại, hỏi:
“Mấy món này không hợp khẩu vị ngươi sao?”
Tạ Tự Hoài như thể phản ứng hơi chậm, “À” một tiếng. Khóe môi hắn chậm rãi cong lên một chút, tạo cho người khác cảm giác dễ gần, khiến người ta có cảm giác rằng có thể thân thiện mà ở chung.
“Không phải, chỉ là ta không thích ăn thịt thôi.”
Trì Nghiêu Dao có chút ngạc nhiên:
“Ngươi từ khi nào thì bắt đầu không ăn thịt?”
Sở Hàm Đường cũng vểnh tai lên nghe, nhưng tay vẫn không ngừng gắp thức ăn. Hắn dường như quên mất điều đó một chút, ánh mắt trở nên lơ đãng, vài giây sau mới có tiêu điểm, suy nghĩ một lúc rồi mới đáp:
“Hình như từ lúc 6 tuổi thì phải.”
Bạch Uyên cũng tò mò, hỏi tiếp:
“Tại sao?”
Cùng lúc đó, Sở Hàm Đường gắp một miếng thịt Đông Pha bỏ vào miệng, mùi thịt lan tỏa khắp nơi, béo nhưng không ngấy. Tạ Tự Hoài chậm rãi nói:
“Khó ăn.”
Nàng bình tĩnh nuốt miếng thịt Đông Pha trong miệng, rồi lại bới thêm mấy đũa cơm. Thịt Đông Pha thật sự quá thơm. Trì Nghiêu Dao và Bạch Uyên liếc nhìn nhau, trong chốc lát cũng không biết nói gì, càng không tiện khuyên hắn ăn thịt. Vì vậy cả bàn lại im lặng tiếp tục dùng bữa.
Không có thịt thì không vui, Sở Hàm Đường cuối cùng vẫn hoàn thành xong nồi thịt Đông Pha, tất cả đều đã làm xong. Người ăn cơm ăn một cách chậm chạp, cơm ăn vào đều là của người khác. Ăn cơm mà không hứng thú, đầu óc có vấn đề.
Nàng im lặng sờ một chút bụng mình, cố gắng thu bụng lại, đợi khi tiểu nhị thu dọn chén đũa xong, bọn họ cũng chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi. Sở Hàm Đường cũng muốn chuẩn bị cho hành động tối nay. Không hiểu sao lại có chút hồi hộp.
Trong cốt truyện gốc, tình tiết là ban ngày nàng thấy Trì Nghiêu Dao đứng trước cửa một tiệm nhìn chăm chú vào một cây trâm, dường như rất thích, vì thế nàng định len lén đi tìm tiệm đó vào ban đêm để mua cây trâm ấy. Nhìn đến tình tiết như vậy, nàng chỉ muốn trợn trắng mắt. Ban ngày không mua được thì thôi, sao nhất định phải đợi đến tối mới đi?
Thôi thì… cũng đành vậy. Mary Sue văn đúng là không thể dùng logic mà xem, nếu không thì chỉ tổ tức chết. Sở Hàm Đường cố nhẫn nhịn. Tác giả vì muốn tạo điều kiện cho Trì Nghiêu Dao gặp được nam phụ, rồi thuận lợi phát triển tuyến cốt truyện Mary Sue người gặp người thích, nên thủ đoạn được bày ra liên tục, chi tiết “tào điểm” thì đầy rẫy.
Nhưng Sở Hàm Đường đêm nay vẫn sẽ phải ra ngoài. Dù sao thì đây là một điểm cốt truyện quan trọng, nam phụ xuất hiện lần này về sau sẽ giúp đỡ Trì Nghiêu Dao không ít. Vì vậy, nàng bắt buộc phải hoàn thành điểm cốt truyện này. Nghĩ đến đây, Sở Hàm Đường lấy từ trong hành lý ra một con dao nhỏ tiện mang theo người nhưng lại rất dễ giấu. Phòng bị vẫn hơn.
Đêm khuya tĩnh lặng, trên đường có người tuần đêm gõ mõ canh gác, miệng hô:
“Trời hanh khô, cẩn thận củi lửa.”
Khi trời chuyển sang canh ba, cửa phòng của Sở Hàm Đường khẽ “rắc” một tiếng vang lên. Nàng rón rén đẩy cửa ra, nhẹ nhàng xuống lầu. Dưới lầu, một tiểu nhị còn đang quét dọn, còn một người khác đang nâng tấm ván gỗ, chuẩn bị đóng cửa quán trọ.
“Chờ một chút!”
Sở Hàm Đường hạ thấp giọng nói. Tiểu nhị đang định đóng cửa lập tức dừng tay, ôm lấy tấm ván, ngơ ngác nhìn vị công tử trẻ tuổi tuấn tú trước mắt:
“Bây giờ đã canh ba rồi, công tử vẫn muốn ra ngoài sao?”
Nàng mỉm cười thân thiện, nói:
“Đúng vậy, ta có việc cần phải ra ngoài một chuyến.”
Tiểu nhị do dự một lát. Hắn nhỏ giọng nhắc:
“Công tử chưa biết đó thôi, gần đây ở Phong Thành có tin đồn xuất hiện quỷ, nếu không có việc gì gấp, tại hạ khuyên ngài tốt nhất đừng ra ngoài thì hơn.”
Sở Hàm Đường hiểu rõ sự lo lắng của tiểu nhị. Nhưng tiểu thuyết này vốn không thuộc thể loại huyền huyễn, dĩ nhiên là không có ma quỷ thật sự. Chỉ là trong thế giới cổ đại này, phần lớn mọi người đều sùng bái, thậm chí kính sợ quỷ thần, rất tin tưởng những chuyện linh dị. Cho nên mới lan truyền ra những lời đồn như vậy. Thực ra, cái mà họ gọi là “quỷ”…
Đúng vậy, người mà Sở Hàm Đường đang muốn tìm chính là nam phụ. Hắn không phải quỷ, mà là người, chỉ vì một số lý do, ban đêm thường hay lang thang bên ngoài mà thôi. Sở Hàm Đường liếc nhìn ra ngoài cửa. Nàng hơi có chút ngượng ngùng nói:
“Ta thật sự có việc gấp, nhất định phải ra ngoài một chuyến.”
Tiểu nhị cũng không tiện xen vào chuyện riêng của khách, liền nghiêng người nhường đường, còn chu đáo dặn thêm:
“Nếu công tử muốn trở về thì cứ gõ cửa là được. Đêm nay đúng lúc đến lượt tiểu nhân canh ở lầu một trông cửa.”
Sở Hàm Đường cảm ơn một tiếng, sau đó vội vã rời đi. Mà cùng lúc đó, cửa sổ phòng Tạ Tự Hoài đang mở. Hắn tựa người nơi khung cửa, ánh mắt dõi xuống bên dưới. Từ góc độ này có thể trông thấy rõ ràng vài bóng người loáng thoáng trên đường. Ánh trăng nơi bầu trời bị mây đen che phủ.
Dưới đường chỉ còn lác đác vài ngọn đèn dầu lặng lẽ cháy sáng. Bóng dáng Sở Hàm Đường in nghiêng nghiêng trên nền đất ẩm, gió đêm lướt qua, làm đèn lồng và bạt che hai bên đường khẽ lay động. Dường như nàng cũng cảm thấy có gì đó là lạ, bước chân càng lúc càng nhanh.
Mọi âm thanh như bị nuốt trọn, đêm tối thâm sâu và lạnh lẽo. Một trận gió thoảng qua, thổi tung tay áo Tạ Tự Hoài, nhẹ quệt qua cửa sổ, phát ra tiếng động nhỏ gần như không nghe thấy. Hắn mím môi khẽ cười. Chỉ thấy thân ảnh khẽ nghiêng, cả người đã biến mất khỏi cửa sổ, nhảy xuống từ một góc khác của lầu.
Lúc này, Sở Hàm Đường đang đi giữa đường bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, không nhịn được quay đầu nhìn lại. Sau lưng trống rỗng, chỉ có gió nhẹ và đèn mờ, cái lạnh như một ảo giác. Nàng hít sâu một hơi, tiếp tục bước về phía trước.
Dựa vào ký ức ban ngày, nàng lần theo đường cũ đến trước cửa tiệm mà Trì Nghiêu Dao từng đứng lại, đưa tay gõ nhẹ lên cửa. Một lúc lâu sau, từ bên trong truyền ra tiếng sột soạt như có người vừa tỉnh ngủ. Hẳn là chủ tiệm bị đánh thức nên đến mở cửa. Giọng nam nhân có phần cáu kỉnh, rõ ràng là bị quấy rầy lúc nghỉ ngơi.
“Ai đó?”
Sở Hàm Đường nói rõ mục đích đến, đồng thời cũng móc bạc ra. Nam nhân kia lập tức đổi ngay sắc mặt, tươi cười niềm nở đón nàng vào chọn trang sức, tiếp đón vô cùng nhiệt tình:
“ Công tử đêm khuya đến tiệm, là muốn mua trâm cài cho người trong lòng?”
Nàng không khẳng định, cũng không phủ nhận.mSở Hàm Đường rất nhanh tìm được cây trâm mà ban ngày Trì Nghiêu Dao ngắm nhìn nhiều lần, liền dứt khoát thanh toán, quay người rời khỏi tiệm:
“Đêm khuya làm phiền rồi.”
Nam nhân kia cười ha hả, “Không dám, công tử đi thong thả.” Lại không quên nói thêm một câu, “Lần sau lại đến nhé.”
Nàng thuận miệng đáp lại một tiếng: “Được.”
Từ sau chuyện nháo quỷ, dân chúng Phong Thành đều kiêng dè, sau canh ba hầu như không ai dám ra khỏi cửa, nên trên đường lúc này vắng lặng đến lạ thường. Chỉ có một mình Sở Hàm Đường chậm rãi đi. Đêm mùa hè khác xa ban ngày.
Gió đêm se se lạnh thổi qua từng góc phố, hai bên đường treo lồng đèn, ánh sáng lay động nhè nhẹ theo từng cơn gió. Nàng càng đi càng nhanh, trong lòng vừa gọi thầm cái nam phụ kia sao còn chưa chịu xuất hiện, vừa lại… không muốn hắn xuất hiện quá sớm.
Sợ bản thân bị dọa. Đi thêm một đoạn nữa, Sở Hàm Đường bỗng dừng chân, ngẩng đầu nhìn về phía trước đầu phố. Tim nàng trong nháy mắt nhảy dựng. Giống như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Phía trước một người đang đứng ở đó.
Tóc xõa tán loạn, y phục trắng toát, ánh mắt trống rỗng như không có tiêu cự, bàn chân trần dính bụi, động tác cứng đờ nhưng tốc độ lại chẳng chậm chút nào. Cả người hắn mỏng như tờ giấy, giống như chỉ cần gió thổi qua là có thể cuốn bay.
Không nghi ngờ gì nữa người này nhất định là vị nam phụ thứ hai trong nguyên tác, người tiếp theo sẽ yêu Trì Nghiêu Dao. Trực giác Sở Hàm Đường thầm nhắc nàng: đây chính là hắn. Và thành thật mà nói, khoảnh khắc nhìn thấy hắn, nàng có cảm giác như gặp được... đồng bọn. Là loại đồng bọn về sau sẽ chết chung một chỗ.
Đổi lại là người khác, thấy dáng vẻ này của hắn chắc chắn sẽ quay đầu bỏ chạy. Nhưng Sở Hàm Đường thì không, nàng đứng yên tại chỗ, chờ hắn đi đến trước mặt mình, không đợi hắn ra tay đánh ngất nàng… chủ động ngã xỉu luôn. Bị đánh chắc chắn sẽ đau.
Sở Hàm Đường quả đoán lựa chọn để bản thân "tự xử" trước. Dù vậy, ngã xuống đất cũng đâu phải không đau… nàng cắn răng nhịn xuống cơn thôi thúc muốn xoa mông, lặng yên nằm im như đã mất tri giác.
Hành động đột ngột của nàng dường như khiến nam nhân kia bất ngờ, đôi mắt trống rỗng như gỗ đá thoáng có một tia nghi hoặc, nhưng rất nhanh hắn lại trở về dáng vẻ cũ vô cảm, vô hồn. Hắn cúi người, vác nàng lên vai, mang đi. Nam nhân này giờ phút này, rõ ràng không có ý thức của chính mình.
Hắn chỉ nhớ vài mệnh lệnh đơn giản: ra ngoài tìm người, đánh ngất người đó, rồi khiêng về. Hoàn thành xong nhiệm vụ là rời đi. Chỉ là… bị người ta khiêng trên vai thế này thật sự rất khó chịu. Bụng nhỏ của Sở Hàm Đường bị cấn vào bả vai rắn chắc như sắt của hắn, suýt nữa thì khiến bữa tối vừa ăn xong muốn “trào ra hết”.
May là tốc độ hắn đi rất nhanh, nàng cũng đỡ phải chịu khổ quá lâu. Khoảng nửa khắc sau, Sở Hàm Đường lén mở mắt, phát hiện hắn đang khiêng nàng vào một sân nhỏ hoang phế. Khắp nơi hỗn độn. Xà nhà chằng chịt mạng nhện, đèn lồng treo ngoài cửa thì giấy bọc bên ngoài cái rách, cái úa vàng, toàn bộ sân ám u như nhà ma trong truyền thuyết.
Đêm đã về khuya, xung quanh càng thêm yên ắng. Sở Hàm Đường khẩn trương nuốt nước bọt, thần kinh căng thẳng, mọi giác quan đều bật chế độ “báo động cao”. Nam nhân kia bỗng dừng lại trước một gian phòng, không nhúc nhích. Cánh cửa khép chặt bỗng mở “kẹt” ra, từng luồng âm khí kỳ quái như trào ra từ khe cửa.
Một gương mặt cực kỳ xấu xí bất ngờ lộ ra trước mắt nàng. Một nữ nhân từ trong bước ra, hai tay vén váy, từng bước tiến lại gần. Nếu chỉ nhìn dáng người và trang phục, có lẽ còn có thể tưởng tượng ra hình ảnh một mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc. Chỉ tiếc cái mặt kia thật sự không dám nhìn kỹ.
Theo từng bước chân nàng, một mùi hương nồng nặc tỏa ra, tràn ngập trong không khí. Sở Hàm Đường đột nhiên thấy mũi mình ngứa ngáy dữ dội. Nàng liều mạng nhịn, ép bản thân không được phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nam tử vẫn duy trì tư thế khiêng nàng trên vai không thay đổi, nữ tử cuối cùng đi đến trước mặt bọn họ, ngón tay thon dài nâng cằm Sở Hàm Đường lên, nhìn chằm chằm nàng thật lâu.
“Gương mặt này……”
Nữ tử rốt cuộc nở nụ cười, tiếng cười dễ nghe như tiếng chim bói cá vang vọng. Chỉ là vì da mặt nàng nhăn nheo dúm dó, nên khi cười lại càng vặn vẹo thành một mớ hỗn độn, trong đêm tối trông vừa xấu xí vừa quái dị. Nam tử lại như không hề thấy những nếp nhăn ấy. Hắn chỉ yên tĩnh nhìn người nữ tử trước mặt.
Nữ tử chậm rãi vuốt ve làn da mịn màng của Sở Hàm Đường, dọc theo ngũ quan nhẹ nhàng miêu tả: “Ngươi cuối cùng cũng tìm được một gương mặt khiến ta vừa ý.”
“Lần này ngươi làm rất tốt.”
Sở Hàm Đường bị sờ đến mức nổi hết da gà. Cái gì mà gương mặt? Đây là đang định diễn lại tình tiết trong phim “Họa Bì” sao?
Nhưng nàng nhớ rõ rành mạch, đây rõ ràng chỉ là một cuốn tiểu thuyết cổ đại thuần túy, trong đó không có bất kỳ yếu tố huyền huyễn nào, càng không thể nào có yêu hồ hay kẻ lột da người. Nếu không phải là tình huống đó, thì rốt cuộc nữ tử này có mục đích gì?
Nguyên tác chỉ viết rằng đối phương mê mẩn vẻ ngoài xinh đẹp, bao năm nay luôn tìm kiếm một gương mặt khiến nàng ta hài lòng, tìm mọi cách để chiếm đoạt. Đến tận khi đoàn nhân vật chính rời khỏi Phong Thành, cũng không hề có một dòng giải thích rõ ràng nào về chuyện này.
Tác giả có lẽ là cố tình để trống chi tiết này. Để người đọc tự do tưởng tượng. Nhưng Sở Hàm Đường đọc tiểu thuyết chỉ để thư giãn, không muốn phải động não mấy thứ như vậy. Cho nên dù đã đọc xong cả quyển, nàng cũng chưa từng suy nghĩ gì sâu xa. Mà bây giờ, nàng cũng chẳng nghĩ ra nổi lý do nào hợp lý. Đầu nàng lại bắt đầu đau rồi.
Dựa theo cốt truyện, Trì Nghiêu Dao và Bạch Uyên sẽ phải đến ngày hôm sau mới phát hiện nàng mất tích. Vậy thì tiếp theo nàng phải làm sao mới có thể tránh khỏi kết cục bị giết ngay trong đêm nay đây? Nguyên tác đều viết theo góc nhìn của Trì Nghiêu Dao, hoàn toàn không đề cập đến nhánh tình tiết phụ này.
Khoan đã… Trong đầu Sở Hàm Đường đột nhiên hiện lên một ý tưởng. Chính vì nàng mất tích, Trì Nghiêu Dao và Bạch Uyên mới bắt đầu đi khắp nơi tìm kiếm. Cũng chính trong quá trình tìm nàng, họ đã tình cờ gặp được một nam tử đang chịu ảnh hưởng của một loại độc đặc biệt khiến hắn mất đi ý thức. Nhờ tinh thông y thuật, Trì Nghiêu Dao đã chữa trị cho hắn. Sau đó, từ chính người này, họ mới tìm được tung tích của nàng.
Nói cách khác, nàng chính là điểm mấu chốt dẫn đến sự gặp gỡ đó. Cũng nhờ vậy mà hai người họ mới có thể kết duyên. Sở Hàm Đường nghĩ thầm, nếu như có thể khéo léo xoay chuyển một số chi tiết vụn vặt, chưa biết chừng sẽ có ích. Đúng, chính là như vậy.
Nếu như nàng đưa được nam tử kia rời đi, để Trì Nghiêu Dao chữa trị cho hắn, khiến giữa bọn họ sinh ra một chút liên kết, dù là rất nhỏ thì càng tốt. Ban đầu khi gặp nam tử đó trên phố, sao nàng lại không nghĩ đến chuyện này cơ chứ? Sở Hàm Đường vô cùng hối hận. Nếu khi ấy nghĩ ra sớm hơn, thì hành động chắc chắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng ngay giây tiếp theo, nàng lại thôi không hối hận nữa. Bởi lẽ, dù lúc đó có nghĩ ra cách này, nàng cũng chẳng có cách nào thuận lợi mà đưa được nam tử kia đi ngay. Lúc Sở Hàm Đường bị hắn mang đi, thật trùng hợp, lại bị một người gõ mõ tuần đêm trông thấy.
Nữ nhi của ông ta cũng từng biến mất giống y hệt nàng vào vài ngày trước. Thế nên, người gõ mõ này đã lặng lẽ đi theo, muốn xem thử chuyện này có liên quan gì đến nam tử kia không. Thậm chí trong lòng ông ta còn ôm hy vọng, mong rằng nữ nhi mình vẫn còn sống đâu đó trong nhân gian.
Chỉ cần đi theo bọn họ, có lẽ sẽ có cơ hội cứu người ra. Nàng cũng từng nghĩ, chờ xác nhận được vị trí rồi thì báo quan, để người khác đến đây cứu người. Đáng tiếc, nữ tử kia lại vô cùng nhạy bén. Nàng giơ một chiếc sáo mảnh lên môi, khẽ thổi một tiếng, nam tử lập tức buông Sở Hàm Đường xuống.
Hắn gần như trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt người gõ mõ tuần đêm, định lặng lẽ ra tay. Người tuần đêm kinh hãi thốt lên: “Ngươi…”
Chỉ thấy hắn lập tức rút chủy thủ, đâm thẳng vào bụng người kia, sau đó lại rút ra, theo lưỡi dao chảy xuống là máu nóng vẫn còn đang bốc hơi. Hai tay buông thõng bên người của Sở Hàm Đường bất giác siết chặt lại.
Tuy nàng nhắm mắt, nhưng vẫn nghe rõ mồn một âm thanh lưỡi dao sắc bén rạch qua da thịt, cùng với cảnh người gõ mõ chưa kịp kêu cứu đã hoàn toàn im lặng. Nếu như lúc nãy nàng định dẫn nam tử kia rời đi ngay trên phố, chỉ e cũng sẽ nhận lấy kết cục tương tự. May là lúc đó không hành động bừa bãi.
Dù biết rõ tình tiết này là một phần không thể thiếu của mạch truyện chính, cái chết của vài nhân vật phụ cũng là điều không thể tránh khỏi, nhưng vào khoảnh khắc này, Sở Hàm Đường vẫn không kìm được mà cảm thấy bi thương thay cho người gõ mõ.
Nhưng chính bản thân nàng lúc này cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, chỉ cần sơ sẩy, kết cục cũng chẳng khác là mấy. Lúc này, nữ tử chậm rãi thu cây sáo lại. Nàng bước đến trước mặt nam tử, ra hiệu cho hắn cúi đầu, sau đó hôn lên môi hắn, một bên là khuôn mặt trẻ trung tuấn tú, một bên lại là làn da nhăn nheo, dung nhan vặn vẹo của kẻ già nua.
Nam tử hoàn toàn để mặc cho nàng hôn. Trên gương mặt hắn, thậm chí không hề có bất kỳ biểu cảm nào dao động. Sở Hàm Đường len lén liếc một cái. Cảm giác thế nào cũng thấy quái dị, vào khoảnh khắc này, nàng chỉ muốn lập tức rời khỏi hiện trường. Quả nhiên, loại độc khiến người ta mất đi ý thức này thật sự quá đáng sợ.
Nàng cảm thấy như đang xem một lão bà cưỡng ép thân mật với một thanh niên đủ tuổi làm cháu mình. Nữ tử kết thúc nụ hôn nhợt nhạt kia, khẽ nâng tay vuốt ve ngũ quan tuấn tú của hắn.
Vài giây sau, nàng than nhẹ: “Đây chẳng phải là món nợ ngươi còn thiếu ta sao? Dù ta có biến thành dáng vẻ gì, ngươi cũng luôn ở bên ta. Ngươi từng nói thích ta… Ngươi đã nói, ngươi thích ta…”
Nam tử không có ý thức, dĩ nhiên không thể đáp lại. Nhưng nữ tử cũng chẳng lấy làm để tâm: “Nhưng ta vẫn muốn dùng dáng vẻ xinh đẹp nhất để đối mặt với ngươi. Vậy đi, ngươi mang nàng vào trong.”
Sở Hàm Đường lập tức nhắm mắt lại. Nam tử lại bước đến, tiếp tục vác nàng lên vai. Lần này, Sở Hàm Đường thật sự không chịu nổi nữa, khẽ nôn khan một tiếng. Nữ tử vội ngăn hắn lại, một lần nữa nâng cằm nàng lên, mỉm cười nói: “Thì ra ngươi còn tỉnh, để ta xem nào, mở mắt ra càng đẹp hơn, càng hợp ý ta. Ta thích.”
Dù biết câu “trông mặt mà bắt hình dong” có phần khập khiễng trong trường hợp này, nhưng đối diện với gương mặt vặn vẹo của nữ tử khi nàng nói chuyện, Sở Hàm Đường vẫn không nhịn được muốn nhắm chặt hai mắt lại.
Cố chịu đựng. Nhưng thật sự nhịn không nổi. Nàng mở miệng: “Nếu ta đoán không sai… vị cô nương này, ngươi là muốn gương mặt ta đúng không? Nhưng ta là nam mà, là nam đấy. Ngươi nửa đời còn lại định dùng gương mặt một nam nhân sao?”
Sở Hàm Đường chỉ muốn kéo dài thời gian. Nữ tử lại bật cười khẽ: “Da đẹp chẳng phân biệt nam nữ. Miễn là đẹp, thì có thể.”
“Huống hồ…” Ánh mắt nàng đầy mê luyến, “Ngươi trông cũng không giống nam nhân cho lắm.”
Nàng hoàn toàn chẳng màng mấy lời đó có thể gây ra tổn thương tâm lý cho một người đàn ông ra sao.
“Ta thích diện mạo của ngươi.”
Cùng một nam nhân nói hắn trông không giống nam nhân, chẳng khác nào bảo hắn “không được”, hoàn toàn là giẫm đạp lên tôn nghiêm. Nhưng Sở Hàm Đường chẳng mảy may để ý. Bởi vì nàng vốn dĩ chẳng có cái gọi là “tôn nghiêm nam nhân”. Sở Hàm Đường dứt khoát ngậm miệng lại.
Đã biết mình không thể lay động được người kia, nàng âm thầm nghĩ cách trốn khỏi vai của nam tử. Nhưng nữ tử đã giơ tay ngăn lại động tác của nàng.
“Tiểu công tử.”
Giọng nữ tử trái ngược hoàn toàn với dung mạo, dịu dàng đến bất ngờ, “Tiểu công tử, ta khuyên ngươi vẫn nên đừng làm mấy chuyện giãy giụa vô ích ấy nữa.”
Giọng nàng thật sự rất êm tai. Sở Hàm Đường không kìm được liếc nhìn nàng một cái. Nữ tử phát hiện ánh mắt của nàng. Một tay khác khẽ chạm lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của chính mình, cười nhạt:
“ Ngươi cũng thấy xấu xí phải không? Dọa đến rồi? Đừng sợ, người chết rồi thì sẽ không còn sợ nữa.”
Sở Hàm Đường bình tĩnh hỏi: “Ta không sợ. Chỉ là tò mò… gương mặt của ngươi đã xảy ra chuyện gì?”
Nữ tử nhìn nàng, trong mắt ẩn chứa suy nghĩ phức tạp, có chút giễu cợt: “Ngươi đang cố kéo dài thời gian?”
“Ta chỉ là thật sự tò mò thôi.”
Thực chất Sở Hàm Đường đúng là đang kéo dài thời gian. Không ngờ, sắc mặt nữ tử chợt lạnh xuống. Tay nàng đang giữ lấy cánh tay Sở Hàm Đường đột nhiên siết chặt, lực đạo tăng mạnh theo bản năng:
“ Liên quan gì đến ngươi? Đừng nhiều lời. Nếu không, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”
Rõ ràng là bị chọc trúng nỗi đau trong lòng, gợi lại hồi ức chẳng mấy tốt đẹp.
“Ta nói được, thì nhất định sẽ làm được “
Sắp chết đến nơi rồi. Câm hay không câm thì có quan trọng gì? Sở Hàm Đường thật sự rất muốn phản bác lại. Nữ tử lại cười lạnh: “Dạng gương mặt như ngươi, chắc hẳn chẳng thiếu nữ nhân thích. Làm sao ngươi có thể hiểu được nỗi thống khổ của một người như ta?”
Sở Hàm Đường im lặng. Nói nhiều chỉ phản tác dụng. Nữ tử nhìn sang nam tử, giọng trở nên dịu dàng: “Đưa hắn vào trong. Nếu có phản kháng, giết luôn đi. Dù sao đã đến đây rồi, cho dù lấy mặt khi đã chết, vẫn còn tươi mới.”
Nam tử không chút chần chừ làm theo mệnh lệnh, lại lần nữa khiêng nàng vào trong phòng. Sau đó, hắn không chút nhẹ tay nào mà ném Sở Hàm Đường lên một chiếc giường gỗ cứng lạnh lẽo.
Bên cạnh giường là một loạt những lưỡi dao đủ kích cỡ phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, có vài cái trông rất giống dao mổ trong hiện đại. Một chậu nước đặt bên dưới ánh nến đang cháy, mặt nước lay động ánh sáng u ám.
Làm sao bây giờ? Sở Hàm Đường lại hỏi chính mình. Nữ tử vẫn chưa bước vào. Không rõ là đang làm gì bên ngoài. Chỉ còn nam tử canh giữ cạnh nàng. Sở Hàm Đường thử ngồi dậy, hắn liền giơ chủy thủ, chính là thanh đã dùng để đâm gõ mõ cầm canh người đặt trước mặt nàng.
Nàng buộc phải giữ nguyên tư thế nằm. Giọng hạ thấp, nàng hỏi: “Ngươi còn nhớ tên mình là gì không?”
Nam tử không có chút phản ứng. Nàng cũng không từ bỏ: “Ta biết ngươi tên gì. Ngươi tên là Liễu Chi Bùi.”
Vừa nghe đến cái tên “Liễu Chi Bùi”, đồng tử của hắn khẽ run lên, trong nháy mắt có ánh nhìn giao động, nhưng rất nhanh liền lặng xuống. Sở Hàm Đường nhận ra sự thay đổi này. Nàng vội vàng gọi lại: “Liễu Chi Bùi! Liễu Chi Bùi!”
Chủy thủ trong tay hắn “loảng xoảng” rơi xuống đất, hắn ôm đầu, ngồi xổm xuống, giọng thống khổ: “Liễu Chi Bùi là ai?”
“Là ngươi. Ngươi chính là Liễu Chi Bùi.”
Sở Hàm Đường lập tức từ trên chiếc giường gỗ cứng bật dậy, nâng nam tử lên, định chạy ra ngoài. Một thân ảnh mảnh khảnh đột nhiên xuất hiện, chắn ngay trước cửa phòng, khiến nàng không kịp trở tay. Móng tay sơn màu đậm của nữ tử cào vào mặt gỗ, phát ra tiếng rít chói tai, một chiêu đủ để thấy tâm trạng hung ác của nàng giờ phút này: “Hai ngươi định chạy đi đâu?”
Ánh mắt nữ tử dừng lại trên mặt nam tử, nhưng lời nói lại nhắm vào Sở Hàm Đường, tràn ngập sự uy hiếp và phẫn nộ không thể tha thứ. Sở Hàm Đường không thể không lùi về sau hai bước. Chỉ thấy nữ tử rút ra cây sáo, môi đỏ khẽ nhếch, một khúc nhạc vang lên.
Biểu cảm đau đớn và giằng xé trên mặt nam tử trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là nét mặt vô cảm, trống rỗng như búp bê gỗ. Xong rồi, không thể để tình hình tiếp tục như vậy. Sở Hàm Đường gấp gáp nhớ lại trong nguyên tác Trì Nghiêu Dao đã chữa hắn thế nào, châm cứu. Hình như là dùng kim châm cứu, nhưng nàng không biết y thuật, giờ lại lấy đâu ra kim?
Khúc nhạc vừa dứt, nữ tử từng bước ép sát: “Giết nàng, giết nàng.”
Vừa dứt lời, “phịch”nam tử đột nhiên đổ gục xuống đất, không còn động đậy. Sở Hàm Đường cầm lấy một khúc gậy gỗ. Lần đầu tiên đánh người, không có kinh nghiệm, có vẻ như còn làm đầu hắn chảy máu, nhưng tình huống này quá cấp bách, nàng chỉ có thể dùng biện pháp đặc biệt.
Dù không có kinh nghiệm, nàng vẫn xác định hắn chỉ là bị đánh bất tỉnh. Người vẫn còn thở, lồng ngực phập phồng đều đều. Nữ tử thấy nam tử bị đánh chảy máu, gương mặt lập tức vặn vẹo dữ tợn, ném luôn cây sáo, phát điên lao thẳng về phía Sở Hàm Đường.
Cơ hội luôn dành cho người còn giữ được lý trí. Sở Hàm Đường nghiêng người tránh đi, lao ra khỏi phòng. Chạy đến cửa viện mới phát hiện cổng đã bị khóa sắt từ lúc nào. Nàng ngẩng đầu nhìn lên tường viện, quá cao, dưới chân lại không có gì để kê, hoàn toàn không thể trèo lên.
Trước khi nữ tử đuổi kịp ra sân, Sở Hàm Đường vội vã trốn sau một cây cột. Nàng nín thở, ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tạ Tự Hoài đang ngồi trên nóc nhà. Hắn… lại cũng ở đây? Tạ Tự Hoài tay chống cằm, vẻ mặt vô tội và trong sáng dưới ánh trăng, đôi mắt đẹp như tranh ngước xuống, chăm chú theo dõi mọi chuyện đang diễn ra trong viện.