Sở Hàm Đường vừa mở mắt liền nhìn thấy Trì Nghiêu Dao.
"Sở công tử?"
Một giọng nữ dịu dàng vang lên bên tai, cuối cùng nàng cũng thoát khỏi cơn bóng đè. Sở Hàm Đường ngồi dậy, lập tức thấy mấy người đứng cạnh giường, ánh mắt họ đều dán chặt vào nàng, còn nàng thì đang nắm chặt tay Trì Nghiêu Dao. Hóa ra chỉ là một giấc mộng sao?
Tạ Tự Hoài đứng ở khoảng cách không xa cũng chẳng gần, khoanh tay thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không liếc nàng dù chỉ một cái. Ánh nắng ban mai dừng lại trên khung cửa sổ, chiếu lên gương mặt tuấn mỹ nhưng khó đoán của hắn. Một con dao găm tinh xảo treo bên hông hắn.
Sở Hàm Đường hoàn hồn, thầm than bản thân đúng là xui xẻo. Đêm qua vừa thoát chết khỏi tay hắc y nhân, vất vả lắm mới được ngủ một giấc, vậy mà còn gặp ác mộng. Đến cả ngủ cũng không yên ổn. Nàng vội buông tay Trì Nghiêu Dao.
Nhìn thấy cổ tay đối phương bị siết đến đỏ ửng, Sở Hàm Đường áy náy nói: "Xin lỗi, ta gặp ác mộng."
Trì Nghiêu Dao thuận miệng hỏi: "Sở công tử mơ thấy gì?"
Rốt cuộc là cơn ác mộng kiểu gì mà khiến nàng túm chặt tay người khác không buông, còn kích động kêu cứu mạng? Lúc đó, trời vừa tờ mờ sáng. Bọn họ chuẩn bị lên đường, nhưng khi Trì Nghiêu Dao thấy Sở Hàm Đường vẫn còn ngủ, liền tới đánh thức nàng, không ngờ lại phát hiện đối phương đang gặp ác mộng.
Sở Hàm Đường đáp: "Chỉ là bị bóng đè thôi."
Bóng đè là do nghỉ ngơi không tốt mà ra. Trì Nghiêu Dao gật đầu: “Thì ra là vậy. Đến lúc đó, ta sẽ đưa cho ngươi ít Thanh Tâm Hoàn. Hôm nay chúng ta tiếp tục lên đường đến kinh thành, chỉ là không biết thân thể của Sở công tử…”
Sở Hàm Đường ngắt lời: “Ta không sao, bây giờ ta đi thu dọn đồ đạc.”
Lúc này, Tạ Tự Hoài mới liếc nhìn nàng một cái. Từ đây đến kinh thành, dù đi không ngừng nghỉ cũng phải mất ít nhất hai tháng. Hai tháng này chính là khoảng thời gian tốt nhất để nàng tăng hảo cảm với nữ chính. Chỉ nghĩ đến nhiệm vụ thôi, Sở Hàm Đường lập tức tràn đầy năng lượng trở lại.
Trước mắt, tạm thời cứ mặc kệ sự tồn tại của Tạ Tự Hoài, kẻ có thể gây nguy hiểm bất cứ lúc nào. Quan trọng nhất vẫn là tăng hảo cảm của nữ chính. Nghĩ vậy, nàng trở về phòng thu dọn đồ đạc. Căn phòng tối qua từng bị nhuốm đầy máu vẫn còn nồng nặc mùi tanh.
Vừa đẩy cửa bước vào, Sở Hàm Đường không khỏi cau mày. Nàng tránh nhìn những vết máu loang lổ trên sàn, đi thẳng đến tủ quần áo, lục tìm tay nải của mình. Lấy tay nải xong, nàng xoay người bước ra ngoài. Chiếc gương được đặt gần góc tủ quần áo nên không bị máu vấy bẩn. Sở Hàm Đường vô tình lướt mắt nhìn vào gương.
Người trong gương mím môi khẽ, mái tóc đen hơi rối, ngũ quan thanh tú, khó phân biệt nam hay nữ, mang theo vẻ đẹp trung tính. Làn da trắng nõn. Nàng đang mặc nam trang, trông giống như một thư sinh chuẩn bị đi thi, phong thái lịch sự nho nhã. Sở Hàm Đường trợn mắt nhìn hình bóng trong gương. Đây... chẳng phải diện mạo vốn có của nàng sao?
Gương mặt này vẫn còn nét bầu bĩnh trẻ con, nhưng khác với nguyên chủ, ngũ quan của nàng sâu hơn, rõ nét hơn, mang một vẻ đẹp mơ hồ, dung hòa giữa nam và nữ. Nói chung là vừa hợp với thẩm mỹ thời cổ đại, thậm chí ngay cả hiện đại cũng phù hợp. Chỉ tiếc, cuối cùng vẫn là nhân vật si tình với nữ chính Trì Nghiêu Dao mà không được hồi đáp, chết rất thê thảm.
Nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương, Sở Hàm Đường chợt rơi vào trầm tư. Đến lúc đi đến điểm cốt truyện mà nàng phải chết, liệu có đau lắm không? Đúng lúc này, hệ thống lên tiếng.
【 Ký chủ xin yên tâm, đến lúc đó chúng tôi sẽ giúp ngài xóa bỏ cảm giác đau đớn. Khoảnh khắc ngài tắt thở cũng là lúc nhiệm vụ của ngài hoàn thành trọn vẹn. 】
Dù nghe thế nào cũng cảm thấy không vui nổi. Sở Hàm Đường giả vờ như không nghe thấy.
【 Nhưng ký chủ, xin hãy chú ý, ngài chỉ có thể chết ở chương đại kết cục. 】
Sở Hàm Đường đương nhiên biết điều này.
【 Nếu ngài chết trước thời điểm đó, cốt truyện sẽ sụp đổ. Dù ngài có thành công công lược nữ chính đi nữa, nhiệm vụ vẫn sẽ bị coi là thất bại. 】
【 Nói cách khác, trước khi đến đại kết cục, ngài không thể chết. 】
Nói trắng ra là nàng phải cố gắng mà giữ mạng sống.
【 Vì vậy, xin ký chủ hãy quý trọng sinh mệnh, đi đúng từng điểm cốt truyện. Nếu ngài cố tình né tránh cốt truyện, hệ thống sẽ đưa ra cảnh báo và khiến ngài chịu đau đớn. 】
Nghe hệ thống lải nhải một tràng dài, độ mất kiên nhẫn của Sở Hàm Đường không ngừng tăng lên. Cái gì mà bảo nàng quý trọng sinh mệnh chứ? Nàng vẫn luôn rất quý trọng sinh mệnh, được không? Sở Hàm Đường tò mò hỏi: “
Vậy còn những nhánh cốt truyện nhỏ thì sao? Nếu chúng không ảnh hưởng đến tuyến chính, ta có thể lệch quỹ đạo một chút không?”
Ví dụ như, trong nguyên tác, mối quan hệ giữa nguyên chủ và Tạ Tự Hoài vô cùng tệ. Hai người thường xuyên tranh giành tình cảm của Trì Nghiêu Dao. Sở Hàm Đường nghĩ có lẽ nàng nên hòa hoãn mối quan hệ này một chút.
Dù sao nàng cũng không muốn đối đầu với một kẻ có khuynh hướng bệnh kiều. Trên đời này, điều đáng sợ nhất không phải là bệnh kiều yêu ngươi, mà là ngươi trở thành tình địch của bệnh kiều.
Hệ thống im lặng vài giây : 【Nếu không có cảnh báo xuất hiện, ký chủ tự nhiên có thể làm theo ý mình 】
Nghe xong lời hệ thống, ánh mắt Sở Hàm Đường lại lần nữa dừng trên gương. Như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, nàng ung dung giơ tay tháo dây buộc tóc, rồi buộc lại thành một kiểu đuôi ngựa cao. Trông nàng càng thêm thoải mái, tươi tắn, mang đậm phong thái của một thiếu niên. Vừa buộc tóc xong, ngẩng đầu lên, Sở Hàm Đường liền nhìn thấy Tạ Tự Hoài đang tựa vào khung cửa.
Nàng hơi sững lại. Mái tóc dài của hắn cũng được tùy ý buộc lên bằng một sợi dây đơn giản. Ngũ quan sắc nét, đẹp đẽ nhưng lại mang theo một nét lạnh lùng khó dò. Trong mắt hắn dường như ẩn chứa một nụ cười nhàn nhạt, mơ hồ mà sâu xa. Tựa như con người hắn, khiến người khác không thể đoán định.
Sở Hàm Đường xách tay nải, bước về phía cửa. Khi đi ngang qua Tạ Tự Hoài, nàng bất ngờ bị hắn nắm lấy cổ tay. Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, chỉ xuống đất. “Sở công tử, ngươi làm rơi đồ.”
Sở Hàm Đường quay đầu nhìn theo. Thì ra là túi tiền treo bên hông nàng bị rơi xuống, dính đầy vết máu.
“Vứt đi.”
Nghe vậy, Tạ Tự Hoài lập tức buông tay nàng ra. Nơi bị hắn chạm vào, dù cách một lớp quần áo, Sở Hàm Đường vẫn cảm thấy lạnh buốt, một cảm giác lành lạnh, trơn trượt như da rắn. Nàng không hiểu sao lại thấy khó chịu trong lòng. Tạ Tự Hoài xoay người trở vào phòng lấy tay nải của mình, lướt qua bên cạnh nàng.
Sở Hàm Đường lập tức rời khỏi nơi này, như thể không khí xung quanh quá mức ngột ngạt. Chỉ khi đến bên cạnh Trì Nghiêu Dao, nàng mới cảm thấy an toàn. Tìm một chỗ ngồi xuống, Sở Hàm Đường thả lỏng người. Bọn họ mua hai chiếc xe ngựa. Trừ Tạ Tự Hoài còn chưa ra, những người khác đều đứng cạnh xe. Bạch Uyên giúp Trì Nghiêu Dao đặt tay nải vào trong xe.
Xung quanh là hoa cỏ đan xen, qua những tán cây, có thể lờ mờ nhìn thấy dãy núi phía xa. Do tối qua bị bóng đè, giấc ngủ của Sở Hàm Đường không được trọn vẹn. Đứng đó, nàng không ngừng ngáp, quầng mắt hơi thâm nhẹ. Quả thật, câu nói "mệt đến mức đứng cũng có thể ngủ" không hề sai. Nàng suýt chút nữa đã ngủ gật.
Thấy bên cạnh có một cái giếng, Sở Hàm Đường liền đến rửa mặt cho tỉnh táo. Khi nàng quay lại, Tạ Tự Hoài đã đứng trước xe ngựa, dáng người cao ráo nổi bật. Sở Hàm Đường không nhìn nhiều, chỉ lặng lẽ đi đến gần Trì Nghiêu Dao. Nam nữ mỗi bên có một chiếc xe ngựa, nhưng Trì Nghiêu Dao và hai thị nữ sẽ không cưỡi ngựa, nên Bạch Uyên phải làm xa phu cho xe của các nàng.
Còn chiếc xe ngựa của Sở Hàm Đường và Tạ Tự Hoài, gã sai vặt sẽ đảm nhận vị trí đánh xe. Điều nàng lo lắng nhất cuối cùng cũng đến. Không thể tránh khỏi việc phải ngồi chung xe với Tạ Tự Hoài, đồng nghĩa với việc suốt chặng đường sắp tới, nàng đều phải căng thẳng đề phòng. Hay là ra ngoài ngồi cùng gã sai vặt ở phía trước?
Dù không biết cưỡi ngựa, nhưng nếu chỉ ngồi cạnh đánh xe thì cũng không gây trở ngại gì. Sở Hàm Đường nhanh chóng vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, rồi lập tức bỏ ngay ý định này. Chỉ mới nhấc màn xe lên một chút, hơi nóng bên ngoài đã ập vào, khiến nàng suýt nữa không thở nổi. Thôi vậy, vẫn là ở yên bên trong đi.
Giờ phút này, nàng thực sự kính nể gã sai vặt kia, trong thời tiết nóng thế này mà vẫn có thể kiên trì đánh xe. Sở Hàm Đường giả vờ lơ đãng liếc nhìn Tạ Tự Hoài, thấy hắn đang nhắm mắt dưỡng thần. Vài giây sau, nàng thu lại ánh mắt, chống cằm suy nghĩ về cốt truyện. Theo như nguyên tác, sắp tới sẽ có một điểm cốt truyện quan trọng. Mức độ nguy hiểm nàng tự đánh giá là hai sao.
Sắp có một nam phụ xuất hiện, hắn sẽ phải lòng Trì Nghiêu Dao ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó bất chấp tất cả để theo đuổi nàng, thậm chí bỏ cả gia tộc và vị hôn thê. Tất nhiên, hắn cũng sẽ có một kết cục thê thảm. Bạch Uyên vốn ái mộ Trì Nghiêu Dao.
Đối với sự xuất hiện của nam phụ kia, hắn có chút để tâm, nhưng vì là một nam chính đường đường chính chính, dù để ý, hắn cũng chưa bao giờ có nửa điểm ý xấu.
Nhưng Tạ Tự Hoài thì không như vậy. Hắn luôn muốn giải quyết mọi vấn đề theo cách đơn giản nhất, giết chết tình địch là xong. Dường như chỉ cần giết hết những kẻ thích Trì Nghiêu Dao, mọi chuyện sẽ được giải quyết. Nhưng dù có giết bao nhiêu người đi nữa, dù có giết cả Bạch Uyên, hắn cũng không thể có được tình yêu của nàng. Vì thích ai là điều không thể cưỡng cầu.
Trong tiểu thuyết Mary Sue, tình yêu cưỡng chế là điều không thể xảy ra, hơn nữa, với kiểu người bệnh kiều như Tạ Tự Hoài, dù có dùng đến thủ đoạn giam cầm đi chăng nữa thì sao? Đây không phải là một câu chuyện về sự cứu rỗi. Trì Nghiêu Dao sẽ không chấp nhận cách đó.
Trước khi xuyên vào sách, Sở Hàm Đường cũng từng cảm thấy bệnh kiều có nét quyến rũ riêng. Nhưng sau khi thực sự bước vào thế giới này? Cô chỉ muốn tránh xa.
Quan trọng nhất là, khi Tạ Tự Hoài ra tay sát hại nam phụ này, hắn còn tiện thể diệt trừ luôn Sở Hàm Đường, một tình địch khác, tính toán đưa cô vào danh sách cần loại bỏ.
Nam phụ kia có đáng thương hay không, cô không biết. Sở Hàm Đường chỉ biết rằng mình quá xui xẻo. Càng nghĩ càng thấy con đường chinh phục nữ chủ đầy chông gai, cô vô thức ngồi dịch vào góc xe ngựa. Bỗng nhiên, một ánh mắt rơi xuống người cô.
Ngẩng lên, ánh mắt chạm phải đôi mắt của Tạ Tự Hoài. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng. Nhưng loại bình tĩnh này lại giống như sự yên lặng trước cơn bão.
Sở Hàm Đường vừa định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên bị nước bọt sặc, ho dữ dội mấy tiếng. Làn da từ cổ trở lên đỏ bừng. Cô vội vàng cầm túi nước uống mấy ngụm để thông cổ họng. Bỗng nhiên, một bàn tay thon gầy đặt nhẹ lên lưng cô, nhịp nhàng vỗ vài cái. Qua lớp quần áo, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh từ bàn tay ấy.
"Sở công tử, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút. Ngay cả nước cũng có thể làm người ta nghẹt thở mà chết."
Tạ Tự Hoài nhẹ giọng nhắc nhở. Nghe có vẻ như là thiện ý. Bàn tay hắn vẫn đặt trên lưng cô. Động tác này vốn có tác dụng giúp người ho khan dễ thở hơn, nhưng khi xuất phát từ hắn, lại khiến cô cảm thấy càng thêm khó hô hấp. Sở Hàm Đường ngừng uống nước.
Sở Hàm Đường đặt túi nước trở lại chỗ cũ, đồng thời khéo léo né tránh tiếp xúc với Tạ Tự Hoài. “Ta khá hơn nhiều rồi, cảm ơn.”
"Vậy thì tốt."
Hắn thu tay lại, vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài. Ánh mặt trời chiếu thẳng lên sườn mặt Tạ Tự Hoài, khiến làn da trắng đến mức gần như trong suốt. Sở Hàm Đường cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, thu nhỏ sự chú ý từ đối phương. Đáng tiếc, kế hoạch thất bại.
Tạ Tự Hoài buông rèm xuống, quay lại nhìn cô, đột nhiên cất giọng hỏi: “Sở công tử có thân nhân nào ở kinh thành?”
Giọng nói của hắn trầm thấp, mang theo chút ý vị khó đoán.
“Trước kia ta từng áp tiêu* đến kinh thành vài lần. Có lẽ ngươi kể một chút, ta có thể biết manh mối gì đó.”
(*Áp tiêu: hộ tống hàng hóa, người hoặc tài sản quý giá đến nơi an toàn, giống nghề bảo tiêu.)
Một lời nói dối luôn cần vô số lời nói dối khác để che đậy. Sở Hàm Đường nói với Trì Nghiêu Dao rằng mình muốn đến kinh thành tìm thân nhân, nhưng thực tế, đó chỉ là cái cớ để có thể cùng nàng đồng hành.
“Chúng ta đã thất lạc nhiều năm, ta không biết nàng thuộc gia đình nào.”
Tạ Tự Hoài không hỏi thêm nữa. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, cười nhạt mà nói: “Vậy sao? Hy vọng Sở công tử có thể đạt được ước nguyện.”