Sở Hàm Đường và Tạ Tự Hoài chạm mắt nhau một cái, nhưng cả hai đều im lặng không lên tiếng. Kỳ thật, nàng cũng không kỳ vọng gì lớn lao rằng hắn sẽ cứu mình, chỉ mong hắn có thể an tĩnh đợi, đừng nhân lúc này mà thừa cơ trừ bỏ nàng, một cái cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của hắn.
Lúc này, nữ tử đứng giữa sân, một đôi mắt dài, đẹp nhưng giờ đầy tơ máu vì tức giận, liên tục quét quanh tìm bóng dáng của Sở Hàm Đường. Ánh mắt chợt quét tới nóc nhà. Khi nhìn rõ dung mạo Tạ Tự Hoài, trong mắt nữ tử thoáng hiện lên vẻ ngỡ ngàng. Khuôn mặt đó nữ tướng trong thân xác nam sinh, dung mạo xinh đẹp như yêu nghiệt giống với một người trong ký ức nàng đến tám, chín phần.
Trong khoảnh khắc ấy, nàng dường như quên mất mục tiêu hiện tại là gì, chỉ ngây người ngẩng đầu nhìn hắn. Từng nghe đồn rằng tiền triều có một vị vu nữ đã sinh một đứa con trai. Trước kia, nàng luôn nghĩ đó chỉ là lời đồn vô căn cứ. Nhưng vào giây phút trông thấy thiếu niên trước mắt, lại cảm thấy một loại quen thuộc mãnh liệt trào dâng.
Như thể, người từng có thể chỉ bằng dung mạo khiến vạn người mê, còn tinh thông vu thuật, vu nữ truyền kỳ kia, giờ phút này lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt nàng. Vu nữ đó, được gọi là Hình Nữ. Người từng được coi là thần nữ của triều đại trước, nhưng rồi có một ngày lại mang thai ngoài ý muốn.
Trong mắt thế nhân, đó là tội khi quân, là có người đã mạo phạm thần linh. Thân thế hài tử vẫn là một bí ẩn cho đến ngày nay, không một ai biết phụ thân hài tử là ai, hoặc những ai từng biết đều đã chết. Ngay cả hài tử đó cũng chưa từng có ai được nhìn thấy.
Có người nói, hài tử đó đã chết từ lâu. Nhưng cũng có kẻ cho rằng, hài tử ấy đã bị người khác âm thầm mang đi, sống sót nơi nào không ai biết. Còn vu nữ, sau khi sinh hạ hài tử cũng đột nhiên biến mất.
Khi ấy, khắp nơi đều huy động nhân lực truy tìm tung tích. Cuối cùng, người ta chỉ tìm được một bộ hài cốt, bên ngoài bọc vu nữ phục, bên cạnh còn có một cây trâm được khắc tên nàng, là vật tùy thân của vu nữ. Hài tử rốt cuộc còn sống hay không, từ đó không có kết luận rõ ràng.
Rồi theo tiền triều sụp đổ, vu nữ mất tích, vu thuật cũng dần mai một, mọi người không còn quan tâm đến câu chuyện ấy nữa, đề tài đó cũng dần phai nhạt trong dòng chảy thời gian. Nếu không phải đêm nay tận mắt nhìn thấy Tạ Tự Hoài, nữ tử chỉ sợ cũng chẳng thể nhớ ra đoạn quá khứ bị chôn vùi kia.
Nàng vẫn nhớ đến chuyện ấy, là bởi vì khi còn nhỏ từng gặp vu nữ vài lần. Ngay ánh nhìn đầu tiên, nàng đã bị dung nhan ấy chấn động cả đời. Vu nữ mặc vu phục cổ truyền được xếp nếp tỉ mỉ, thắt dây đỏ nơi cổ tay, từng bước một tiến lên đàn tế. Trên mặt nàng phủ một lớp sa mỏng, tóc dài buông rũ nửa buộc nửa thả, rủ xuống ngang hông.
Đó là một nghi thức tế lễ cổ xưa, trang nghiêm và huyền bí. Khi bước lên đàn tế, vu nữ tháo lớp sa mỏng, đó là hành động tỏ lòng tôn kính tuyệt đối đối với thần linh. Dáng nàng tựa mẫu đơn nở rộ, bước đi như hạc trắng nhẹ nhàng.
Một gương mặt quyến rũ đến lạ kỳ, không mang tục khí, đôi môi điểm đỏ mê hoặc, ngũ quan tinh xảo như được khắc họa bằng ánh trăng. Vu phục nàng mặc thuần trắng, bên hông chỉ điểm xuyết vài nét đỏ như máu, còn đeo một chiếc chuông nhỏ. Tà váy rộng rãi, dài lê thê, kéo dài trên những bậc đá khi nàng từng bước tiến lên.
Chính bởi buổi tế lễ năm đó, danh tiếng của vu nữ vang xa, thiên hạ đều dốc lòng tôn sùng nàng. Tiền triều khi ấy chỉ còn lại một hơi thở mong manh, nghi thức tế lễ ấy như là nghi lễ cuối cùng trước khi sụp đổ. Kỳ lạ chính là, kể từ khi vu nữ biến mất, triều đại trước cũng nhanh chóng diệt vong, bị vương triều hiện tại thay thế, lấy tên là: Đại Vu.
Nữ tử không kìm được mà chậm rãi tiến về phía mái nhà, nơi ánh trăng dịu dàng phủ xuống. Dưới ánh sáng nhợt nhạt ấy, gương mặt đầy nếp nhăn của nàng như co rúm lại, nhưng từng bước lại như có ai đó âm thầm dẫn dắt, không tự chủ được mà tiến về phía trước. Bỗng nhiên, nàng cất tiếng, như gọi một linh hồn đã khuất:
"Hình Nữ."
Hình Nữ là tên của vu nữ năm xưa, cũng là tôn xưng người đời dành cho nàng. Tạ Tự Hoài hơi nâng mắt. Ngón tay thon dài, tái nhợt của hắn lười biếng gõ nhẹ bên hông, vẻ hờ hững chẳng mấy quan tâm. Nhưng khi nghe đến hai chữ ấy, hắn khẽ lướt tay qua eo, cổ tay vung lên, một lưỡi dao găm lập tức bay vụt ra ngoài.
Sở Hàm Đường lúc này đang siết chặt tiểu đao trong tay, lòng bàn tay đã sớm ướt đẫm mồ hôi, khi chứng kiến sự quyết đoán lạnh lùng của Tạ Tự Hoài, nàng lại một lần nữa sững sờ. Chủy thủ kia sắc bén dị thường, thoạt nhìn như một cú phẩy tay tùy ý, nhưng trong chớp mắt, máu tươi đã ào ạt trào ra từ cổ nữ tử, không ngừng tuôn ra như suối.
Chỉ vài giây sau, nàng ngã rạp xuống đất. Có lẽ nàng chết không nhắm mắt. Đôi mắt vẫn mở trừng trừng, máu đỏ nhuộm ướt bùn đất, chảy loang ra dưới ánh trăng lạnh. Trên mái hiên, chiếc đèn lồng trắng đung đưa trong gió, phảng phất như đang tế tiễn một linh hồn, còn có tiếng gió thổi qua, âm u như tiếng thở dài.
Ngực Sở Hàm Đường khẽ thắt lại. Cốt truyện dường như đã có thay đổi, nhưng hệ thống không hề phát ra cảnh báo. Nghĩa là tuyến chính của cốt truyện vẫn chưa bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Trong nguyên tác, nữ tử này là do nam nữ chính cùng nhau xử lý. Sau khi ở lại Phong Thành vài ngày, họ liền rời đi. Còn nam phụ, người vừa bị nàng đánh ngất lại lặng lẽ bám theo sau họ, mãi đến tận sau này mới bị phát hiện.
Có lẽ còn có một khả năng khác. Đó chính là đoạn này không thể xem là tuyến cốt truyện quan trọng mười phần, không phải vì Sở Hàm Đường thay đổi, mà là vì nam phụ nguyên tác - Tạ Tự Hoài đã thay đổi. Cho nên không liên quan đến nàng. Hệ thống cũng vì thế mà không thể phát ra cảnh báo?
Ngay lúc Sở Hàm Đường đang suy nghĩ về chuyện này, Tạ Tự Hoài từ trên nóc nhà nhảy xuống, đi vài bước, lướt qua bên cạnh nàng. Hắn liếc nhìn tiểu đao mà nàng đang siết chặt trong tay. Hắn mỉm cười dịu dàng.
Tạ Tự Hoài đặt tay lên bàn tay lạnh toát đầy mồ hôi của Sở Hàm Đường, đầu ngón tay vô tình lướt qua lòng bàn tay nàng, mang theo một luồng lạnh buốt, thoáng chạm qua cây tiểu đao ấy.
“Vừa rồi ngươi định giết người đó sao?”
“Sở công tử.”
Không đợi Sở Hàm Đường trả lời, hắn lướt nhìn cây trâm cài nơi hông nàng, cười hỏi:
“Ngươi vén nó ra như vậy là vì sao?”
Sở Hàm Đường muốn nói thật. Rồi lại do dự một khắc, nàng nghĩ nói là vì mua cây trâm mà nữ chính Trì Nghiêu Dao thích, để tạo cho đối phương một bất ngờ vui vẻ, cho nên nàng mới có thể không quan tâm mà ra ngoài giữa đêm khuya thế này? Hình như… không quá hợp lý.
Tạ Tự Hoài chính là nam phụ trong nguyên tác, hơn nữa là người nắm giữ kịch bản “yêu nữ chính”. Nàng có thể quang minh chính đại nói với hắn chuyện này sao? Như vậy chẳng phải là đang tuyên chiến với Tạ Tự Hoài, muốn làm tình địch của hắn, cùng tranh giành Trì Nghiêu Dao hay sao?
Sở Hàm Đường vẫn chưa nghĩ ra lý do hợp lý. Đúng lúc này, nam nhân bị nàng đánh ngất lúc trước trong phòng lại tỉnh dậy, hắn che vết thương đã ngừng chảy máu nhưng vẫn còn đau đầu, loạng choạng chạy ra ngoài. Khi nhìn thấy hai người đang đứng trong sân cùng thi thể nữ tử dưới đất, bước chân hắn khựng lại.
Hắn không mất trí nhớ., cho nên rất rõ ràng mà nhớ kỹ mọi chuyện đã xảy ra. Cũng nhớ rõ người phụ nữ kia từng bắt hắn làm những chuyện gì. Mà khoảnh khắc nhìn thấy thi thể nàng ta, trong lòng nam tử lại sinh ra một cảm xúc không thể gọi thành tên. Vài giây sau, hắn mới khàn giọng mở miệng hỏi:
“Các ngươi là ai?”
Tạ Tự Hoài hơi mỉm cười với hắn, nhưng không trả lời, lập tức lướt qua nam tử mà đi vào trong. Nam tử cũng không giữ họ lại để hỏi rõ ràng, mà chỉ chậm rãi bước đến bên cạnh thi thể nữ tử. Sở Hàm Đường thì lại không tự chủ được mà đi theo Tạ Tự Hoài vào trong phòng.
Trong phòng, đồ vật ngã trái ngã phải, nhưng kỳ lạ là vẫn xem như sạch sẽ. Tạ Tự Hoài bước qua ngạch cửa, đi đến gần tấm ván gỗ mà lúc nãy Sở Hàm Đường từng nằm lên, đưa tay chạm vào những lưỡi dao lớn nhỏ bày ra đó. Phòng không lớn, chỉ một lát là có thể đi hết một vòng. Hắn dừng lại trước một bức tường, đưa tay ấn vào một chỗ hơi nhô lên nhưng không quá rõ ràng.
“Cạch” một tiếng, bức tường đó liền xoay về phía trong. Từ vị trí của Sở Hàm Đường, nàng có thể thấy bên trong là một mật đạo tối đen, duỗi tay không thấy năm ngón.
Tạ Tự Hoài không hề do dự, lập tức bước vào trong. Sở Hàm Đường thì vẫn còn có chút chần chừ. Nàng quay đầu nhìn lại, nam tử kia vẫn đang thất thần ngồi xổm bên cạnh thi thể nữ tử. Cắn nhẹ môi, nàng cũng bước vào mật đạo.
Có lẽ, đây là một cơ hội để kéo gần quan hệ giữa bọn họ. Cùng nhau trải qua hoạn nạn sẽ dễ tạo ra tình cảm sâu sắc. Tuy hiện tại họ chưa thật sự cùng nhau vượt qua nguy hiểm gì, nhưng việc hắn một mình bước vào mật đạo xa lạ kia, dẫu thế nào cũng có phần nguy hiểm. Có người đồng hành… cảm giác sẽ đỡ hơn một chút. Nàng thầm nghĩ như vậy.
Dù bản thân vẫn chưa thật sự hiểu rõ “bệnh kiều mạch não” là như thế nào, nhưng chuyện gì cũng phải thử rồi mới biết có thông suốt được hay không. Bởi vì trong lòng Sở Hàm Đường vẫn luôn có một suy nghĩ, muốn đánh tan đi ý niệm giết nàng vẫn còn tồn tại trong đầu Tạ Tự Hoài.
Khi Sở Hàm Đường bước vào mật đạo, cánh cửa sau lưng liền tự động khép lại. Tạ Tự Hoài dường như cũng cảm nhận được nàng đi theo vào, bước chân khựng lại một chút, thấp giọng hỏi:
“Sở công tử cũng vào sao?”
“Hai người vẫn tốt hơn một người.”
Trong mật đạo quá tối, Sở Hàm Đường nhất thời chưa thể thích ứng với bóng đen dày đặc, không thấy được gì. Nàng dùng kỹ năng nói chuyện để che giấu bất an:
“Lỡ như ngươi cũng gặp chuyện gì thì sao?”
Hắn dường như bật cười khẽ:
“Cảm ơn Sở công tử đã lo lắng.”
Ngoài câu đó, hai người không nói thêm gì nữa. Sở Hàm Đường lấy từ trong ngực ra một que đánh lửa, bật lửa lên châm đèn tường. Nhưng vừa mới thấy rõ ánh sáng, thì người rõ ràng lúc trước vẫn còn đi phía trước nàng, Tạ Tự Hoài lại không thấy đâu.
Cứ như thể bốc hơi khỏi nhân gian. Sở Hàm Đường vỗ vỗ ngực, cố trấn an bản thân, rồi tháo một chiếc đèn dầu trên tường xuống, một mình tiếp tục bước về phía trước.
Giờ đây cánh cửa sau lưng đã đóng lại, không thể quay đầu, nàng chỉ có thể tiếp tục tiến bước. Có ánh đèn trong tay, lòng nàng cũng an hơn không ít.
Mật đạo quanh co khúc khuỷu, nhưng may mắn là không có ngã rẽ nào, chỉ có một đường duy nhất. Chỉ cần đi men theo lối này, hẳn là có thể gặp được Tạ Tự Hoài. Sở Hàm Đường đoán không sai. Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng nàng cũng gặp lại Tạ Tự Hoài. Một Tạ Tự Hoài khoác lên mình gương mặt của người khác.
Cuối mật đạo là một lối thông ra ngoài. Bò từ mật đạo ra, nàng thấy mình đang ở trong một gian phòng đốt hương liệu, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, ánh lửa lay động như sương khói, rèm châu nhẹ buông, đung đưa khe khẽ, khiến người ta có cảm giác mơ hồ, choáng váng.
Sở Hàm Đường nhẹ nhàng đẩy rèm châu sang một bên, bước vào trong rồi lại chậm rãi buông tay xuống, cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động lớn nào. Tấm thảm trong phòng dày và mềm như bông, bước chân nàng cũng hoàn toàn không phát ra tiếng động. Nàng ngẩng đầu quan sát khắp phòng, đồng tử bỗng co rút lại. Trên các bức tường… treo đầy từng gương mặt người.
Chỉ nhìn thoáng qua đã đủ khiến người ta kinh hãi đến chết khiếp. Chẳng lẽ… đây chính là những gương mặt mà nữ tử khi nãy sau khi giết người đã lột xuống và thu thập lại? Hành vi kiểu này thật sự rất giống trong 《Họa Bì》.
Sở Hàm Đường nổi hết da gà, cảm giác như da gà sắp rơi đầy đất. Ánh mắt nàng lướt qua những gương mặt mỹ nhân treo đầy trên tường, trong lòng dâng lên một nỗi chấn động không thể nói thành lời, nữ tử kia rốt cuộc đã góp nhặt bao nhiêu gương mặt mới có thể khiến cả bức tường đầy đến như vậy?
Trong phòng treo rất nhiều rèm châu. Cứ cách mười bước, nàng lại phải giơ tay đẩy một tấm rèm ra. Những gương mặt đó dường như đều đã được ngâm qua một loại dược thủy nào đó, nên được bảo tồn cực kỳ tốt. Cũng chính vì vậy, chúng mới có thể bị ghép vào một gương mặt khác.
Không biết từ đâu thổi tới một luồng gió lạnh, làm một tấm mặt người treo chưa chắc rơi xuống đất. Bước chân Sở Hàm Đường khựng lại. Ban đầu nàng còn định làm như không thấy, nhưng cuối cùng lại không chịu nổi cảm giác tôn trọng tối thiểu với những “khuôn mặt” này.
Vì vậy nàng cúi người nhặt nó lên. Cảm giác khi chạm vào mặt người đó trơn trượt, nhưng lạnh buốt đến kinh người. Sở Hàm Đường cảm thấy như đang cầm một củ khoai lang bỏng tay, định lập tức treo trả lại chỗ cũ. Nhưng đúng lúc đó, qua khe hở giữa những tấm rèm châu đung đưa, nàng thoáng liếc thấy một bóng người đang ngồi trước gương.
Bàn tay cầm gương mặt bất giác siết chặt. Nàng vén rèm châu lên, hy vọng nhìn thấy rõ hơn. Trong gương đồng phản chiếu lại một gương mặt có thể nói là tuyệt mỹ.
Đôi mắt sáng ngời đến lạ, nhưng lại mang theo sự không hòa hợp, một sự dung hợp kỳ quái khiến người ta lạnh gáy.
Người đang ngồi chính là Tạ Tự Hoài khoác lên mặt người khác. Hắn dùng ngón tay thong thả ấn sát mặt nạ vào da mình, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng nói dịu dàng:
“Sở công tử, ngươi rốt cuộc cũng đuổi kịp rồi. Ngươi đi chậm quá rồi…”
Hắn lên tiếng, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ, nhưng xen lẫn một tia mơ hồ khó lường. Hắn đang mặc một bộ vu nữ phục, đứng dậy, tầng tầng lớp lớp váy áo xòe rộng tản ra quanh thân hình cao gầy. Vu nữ phục này không phải đồ mới, vừa nhìn đã thấy là kiểu dáng từ nhiều năm trước.
Eo không buộc bằng đai thường, mà chỉ dùng một sợi tơ đỏ tinh tế buộc nhẹ quanh hông, làm thành thắt lưng. Trên dây đỏ còn treo lủng lẳng vài chiếc lục lạc nhỏ.
Bộ trang phục ấy khoác lên người Tạ Tự Hoài mang theo một vẻ đẹp cấm kỵ cổ xưa, đầy mê hoặc, như thể hắn là một vật tế sống được chuẩn bị cho nghi thức huyết tế thần bí sẽ bị hiến dâng bất kỳ lúc nào, hòa làm một với máu thịt và thần linh.
Sở Hàm Đường kinh ngạc che miệng lại. Nàng nhận ra bản thân còn chưa kịp hỏi hắn. - Tạ Tự Hoài, đêm nay vì sao lại xuất hiện ở nơi này? Hắn chắc chắn không phải vì đi theo dõi nàng mà đến. Loại chuyện nhàm chán ấy không giống hắn chút nào.
Nhất định là vì chuyện của riêng hắn, chuyện mà trong nguyên tác chưa từng nhắc đến dù chỉ một chữ. Cho nên Sở Hàm Đường cũng hoàn toàn không biết gì.
Cho dù nàng không phải kẻ mê trai đến hoa si… thì khi nhìn thấy gương mặt ấy, cũng không tránh khỏi thất thần. Quá đẹp. Đẹp đến không chân thực. So với Trì Nghiêu Dao, gương mặt này… còn đẹp hơn. Tạ Tự Hoài lúc này đang khoác lên mình một gương mặt khác, gương mặt ấy có nét tương tự với bản thân hắn, nhưng lại không hoàn toàn là hắn.
Môi mỏng điểm chu, ngũ quan như được vẽ bằng bút lông, mang theo một vẻ âm nhu đến cực điểm. Sở Hàm Đường nhìn đến mức mắt cũng không thèm chớp. Nếu nữ tử trong viện kia còn sống, nhìn thấy Tạ Tự Hoài khoác gương mặt này, chỉ sợ sẽ không cho rằng hắn chỉ là một “tiểu vu nữ”, mà là vu nữ chân chính “ Hình Nữ” được người người truyền tụng trong lời đồn cấm kỵ.
Sở Hàm Đường không nhịn được, trong lòng bất giác vang lên một tiếng: Hình Nữ… Tạ Tự Hoài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trên da mình, nở một nụ cười:
“Sở công tử cũng thích gương mặt này sao?”
Hắn đưa tay còn lại lấy ra một cuộn da họa, mở ra trước mặt nàng. Trên tranh là dung mạo của một nữ tử, giống hệt gương mặt hiện giờ hắn đang mang. Giống đến kinh người. Giống đến mức không thể phủ nhận rằng gương mặt kia chính là được làm từ nguyên mẫu nữ tử trong bức họa. Sở Hàm Đường lúc này mới chợt hoàn hồn lại, vội hỏi:
“Gương mặt này… cũng là từ căn phòng này lấy ra sao?”
Nếu nữ tử kia đã có được một dung nhan mỹ lệ như vậy, vì sao còn phải tiếp tục sai nam nhân ra ngoài tìm thêm người xinh đẹp đem về? Thật là kỳ lạ. Tạ Tự Hoài ngồi xuống trở lại trước gương đồng, vẫn không rời mắt khỏi hình bóng của mình trong gương, lắc đầu nói:
“Không, gương mặt này không phải từ nơi này. Là ta trước kia cướp được từ một người khác.”
“Hắn cũng rất thích gương mặt này.”
Khi hắn dùng lưỡi dao cắt vỡ yết hầu người kia, kẻ đã nuôi giữ và ám ảnh với gương mặt ấy, nam nhân nọ lại nở nụ cười… méo mó đến đáng sợ. Một nụ cười phức tạp, cực đoan đến méo mó. Mà khi Tạ Tự Hoài từ lòng ngực nam nhân kia rút ra một gương mặt được bọc cẩn thận trong khăn, nam nhân ấy liền cười không nổi nữa.
Hắn bắt đầu như phát điên giống hệt một kẻ tâm thần, thân thể vặn vẹo, co giật dữ dội. Máu chảy càng lúc càng nhanh, rồi khô cạn. Tạ Tự Hoài mới hiểu thì ra, cướp đi thứ người khác để tâm… lại sung sướng đến thế. Thì ra, nam nhân cũng có thứ mình để tâm.
Khi đó, hắn suýt nữa bật cười thành tiếng. Và cuối cùng, hắn thật sự đã cười. Nghe đến đây, Sở Hàm Đường mới hiểu thì ra gương mặt này không phải là một trong số những khuôn mặt trong căn phòng treo đầy “người da mặt” kia. Khó trách nữ tử kia vẫn còn muốn tiếp tục bắt người.
Ánh mắt Sở Hàm Đường lướt qua vu nữ phục trên người Tạ Tự Hoài. Nàng do dự một lúc lâu rồi mới lên tiếng : “ Bộ quần áo trên người ngươi… từ đâu mà có?”
Bộ vu nữ phục này xinh đẹp thì có xinh đẹp. Nhưng khi được mặc bởi hắn… Lại có gì đó quái dị đến khó nói thành lời. Giống như một nghi lễ sai lệch, hoặc một giấc mộng bị kéo dài đến vặn vẹo. Tạ Tự Hoài xoay người lại hoàn toàn, đứng đối diện nàng.
“Ta đến đây… là để tìm chính bộ vu nữ phục này.”
“ Họa quyển năm xưa ta từng thấy, chính là dung mạo hiện tại ta đang đeo, và bộ phục sức này.”
“Ta chưa từng gặp được người thật, nhưng khi tìm được vu nữ phục, ta chỉ muốn mặc vào xem xem… liệu có giống.”
Giọng hắn thản nhiên,mà câu chữ lại như thể đang chậm rãi cào lên đáy lòng người khác. Sở Hàm Đường khẽ trừng lớn mắt. Ý tứ là… bộ vu nữ phục này, vốn là bị nữ tử kia giấu đi? Sở Hàm Đường chưa từng nghĩ tới giữa Tạ Tự Hoài và nàng ta lại có liên hệ gì.
Chỉ là, Tạ Tự Hoài người này đúng là kỳ quặc đến mức khiến người khác không đoán nổi. Chỉ vì muốn được “gặp” người thật từ trong tranh, hắn liền không chút do dự đeo lên gương mặt ấy, thậm chí còn khoác cả vu nữ phục.
Chẳng lẽ đây chính là một dạng chấp niệm bệnh trạng? Một loại “bệnh kiều” chỉ xoay quanh một sự kiện, một hình ảnh? Sở Hàm Đường vừa nghĩ vừa bước lại gần hắn, cố gắng không nhìn trực diện vào gương mặt kia:
“Vậy chúng ta… có lẽ nên quay lại thôi.”
Nhưng Tạ Tự Hoài lại bất ngờ đưa tay kéo lấy nàng. Khoảnh khắc đó, hai người gần nhau đến mức gần như không còn khoảng cách. Hơi thở của hắn phất qua má nàng, mũi cao thẳng vô ý lướt qua chóp mũi của nàng, khiến Sở Hàm Đường lập tức rùng mình. Tạ Tự Hoài khẽ cụp mắt, ánh nhìn sâu không lường được. Giọng nói trầm thấp mà chậm rãi:
“…Sở công tử.”
“Ngươi vì sao không nhìn ta?”
“Là vì cảm thấy quá kỳ quái sao… Không giống ư?”