Muốn ở lại Thanh trấn nghỉ ngơi vài ngày, chờ bão cát qua đi, nhưng lại không thể tùy tiện ra ngoài, vì đối với nơi này còn rất xa lạ, Sở Hàm Đường đành nhàm chán ngồi trong sân.
Thanh trấn mỗi lần xuất hiện bão cát, trong thời gian ngắn sẽ phục hồi lại như bình thường trong khoảng hai, ba khắc đồng hồ, nếu lâu hơn thì cũng chỉ mất khoảng một canh giờ để khôi phục.
Vừa rồi vừa mới có một trận bão cát đi qua, hiện tại nhìn xung quanh cũng không khác mấy so với bình thường.
Nhưng vì Lý đại nương cùng những người khác đã sống ở Thanh trấn nhiều năm, có thể chính xác đoán được khi nào trận bão cát tiếp theo sẽ tới, nên trong mấy ngày này, mọi người vẫn nên thận trọng chờ đợi.
Bức tường thấp trước sân không cao, ngay cả khi ngồi, nàng cũng có thể nhìn thấy người và sự việc bên ngoài. Mỗi ngày, vài tiểu hài tử đều đúng giờ ra sân chơi trò chơi, lần này đang chơi trò bịt mắt bắt người.
Sở Hàm Đường nhìn một lúc, rồi đi ra khỏi sân. Nàng còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì đã bị một tiểu cô nương ôm lấy chân :
“Bắt được rồi. Nhưng mà, sao cảm giác lạ lạ vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play