Phanh phanh phanh, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa. Sở Hàm Đường bị tiếng ồn làm trở mình, khoảng cách với Tạ Tự Hoài cũng bị kéo ra, mặt quay về phía cửa, chỉ để lại một cái ót hướng về phía hắn. Tạ Tự Hoài thả lỏng tay đặt bên người, ngón tay khẽ động, năm ngón không tự giác co lại một chút.
“Tạ công tử”
Liễu Chi Bùi không hiểu sao lại có chút sốt ruột mà gõ cửa :
“Tạ công tử đã tỉnh chưa? Ta thấy cửa phòng của Sở công tử bị đá mở, người thì hiện giờ không rõ tung tích”
Sở công tử? Không phải là mình sao? Sở Hàm Đường mơ mơ màng màng nghe thấy có người lớn tiếng tìm mình, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, định ngồi dậy, lại không biết từ lúc nào đã lăn tới mép giường, vừa động một cái liền rớt xuống.
“A, mông ta đau quá”
Mông nàng tiếp đất trước, đau đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo. Tạ Tự Hoài chậm rãi ngồi dậy, mái tóc dài rủ xuống tới thắt lưng, dây buộc eo cũng hơi lỏng ra. Lúc này, đuôi mắt hắn cụp xuống, nhìn Sở Hàm Đường, người đang ôm lấy mông mình hoàn toàn không còn chút hình tượng nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT