Sở Hàm Đường hơi khựng lại một chút, sau đó sắc mặt không đổi, nói:
“Trên người ta lúc trước còn vương chút thương tích, cần uống thêm ít thuốc. Mùi thuốc có hơi nồng, ta đang định gọi tiểu nhị lấy ít đường để át vị đây.”
Tạ Tự Hoài không hỏi gì, tiếp tục cất bước đi lên lầu. Nàng cũng không dừng lại, lặng lẽ bước từng bậc theo sau. Chờ lên tới lầu hai, hắn bỗng ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt rơi lên bóng dáng Sở Hàm Đường như đang mang theo suy nghĩ.
Mùi thuốc kia không giống thuốc trị thương thông thường, ngược lại mang theo hơi thở rất hiếm thấy. Tạ Tự Hoài hành tẩu giang hồ nhiều năm, cũng từng có nghiên cứu về dược lý, lờ mờ nghe ra trong đó có một vị thuốc không đơn giản.
Sở Hàm Đường vừa rồi dùng là hoàn dược, mà viên thuốc ấy rõ ràng được luyện từ nhiều loại thảo dược. Tạ Tự Hoài đoán, trong đó có chứa một loại độc dược không thể giải. Dùng độc thảo luyện thuốc vốn không phải chuyện lạ, nhưng vị thuốc này lại có điểm khác biệt.
Trong cung đình xưa nay, không ít người từng âm thầm dùng loại dược này để sát nhân trong vô hình. Đây chính là một trong những loại độc dược ngấm chậm mà lợi hại nhất, độc tính âm ỉ nhưng lợi hại vô cùng.
Nếu sử dụng nhiều lần, chưa đến vài năm, người dùng ắt sẽ vùi ngọc chôn hương, bỏ mạng nơi trần thế. Dấu hiệu trước khi chết cũng không ít: đầu tiên là tóc rụng dần, kế đó là không thể ăn uống, thân thể mỗi lúc một suy kiệt, cuối cùng chỉ còn da bọc xương, đến hô hấp cũng trở nên gian nan.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT