Quả cầu kim loại lơ lửng giữa không trung, quay trở lại theo đường cũ, đi ra ngoài qua cánh cửa xe đang mở.

Quảng cáo không biết đã tạm dừng từ lúc nào lại tiếp tục phát.

"Đây là mái ấm tươi đẹp——"

 "Chứa đựng ước mơ của bạn và tôi——"

Bài hát quảng cáo vang lên vui vẻ.

"...Bình yên..."

 "...Hạnh phúc..."

 "...Ánh dương..."

Tiếng ồn ào trong toa xe át cả tiếng hát.

"Mấy cái trí tuệ nhân tạo này bây giờ có thể giết người trực tiếp ở nơi công cộng luôn à??"

"Anh không xem tin tức à? Luật An ninh Liên bang mới thông qua tháng trước đã cho phép chúng nó rồi."

"Nó giết tội phạm bỏ trốn à?"

"Chẳng phải đã nói rồi sao, trí tuệ nhân tạo chắc chắn sẽ không phạm sai lầm, lúc thí điểm quy mô nhỏ, tỷ lệ phán đoán sai hình như chỉ có mấy phần triệu? Nhỏ hơn nhiều so với tỷ lệ phán đoán sai của cảnh sát trị an là con người."

"Nghe nói những kẻ chúng nó nổ súng giết không phải là tội phạm bỏ trốn cực kỳ nguy hiểm thì cũng là phần tử khủng bố."

"Đúng vậy. Nghe nói lúc chúng nó bắt tội phạm thông thường thì có thể dùng súng gây mê, nhưng nếu là phần tử cực kỳ nguy hiểm cấp L16, trong tình huống khẩn cấp gây uy hiếp nghiêm trọng đến an toàn của những người xung quanh, thì có thể bắn chết trực tiếp."

"Cái thứ quỷ quái này cứ thế đi rồi à? Vậy cái xác thì sao?"

"Đợi đến trạm cuối, chắc chắn sẽ có người đến xử lý."

"Vậy chúng ta cứ ngồi chung xe với người chết hả?"

Người thực sự đang "ngồi chung xe với người chết" chính là Bùi Nhiễm.

Đùi của người phụ nữ đã chết vẫn áp sát vào đùi Bùi Nhiễm, hơi ấm còn chưa tan hết.

Những người đứng gần đó đều cố gắng tránh xa cái xác nhất có thể, tạo ra một khoảng không gian tương đối trống trải trong toa xe đông nghịt.

Chỗ ngồi khó tìm, Bùi Nhiễm vẫn ngồi yên tại chỗ không động đậy.

Đầu của người phụ nữ mềm oặt rũ xuống, vết thương trên trán là một lỗ nhỏ, máu không ngừng tuôn ra, rơi xuống quần của cái xác, nhanh chóng loang thành một mảng lớn màu đỏ sẫm, rồi lại theo chân chảy xuống sàn xe, mùi tanh xộc vào mũi.

Xe buýt khởi động lại, đột ngột rẽ ngoặt, cái xác mềm oặt nghiêng về phía Bùi Nhiễm.

Bùi Nhiễm ấn tay vào cánh tay cô ta đẩy vào trong một chút, để cô ta dựa vào cửa sổ xe phía bên kia, rồi thuận tay nâng đầu cô ta lên, cố định nó vào góc giữa lưng ghế và cửa sổ xe, ngửa lên một chút, ít nhất máu sẽ không chảy tràn lan khắp nơi như vậy.

Từ nhỏ đến lớn đã quen nhìn thấy người chết, Bùi Nhiễm không cảm thấy gì cả.

Thế giới dưới lòng đất thường xuyên có người chết chất đống, ở đây chỉ có một người mà thôi.

Cô đặt thi thể người phụ nữ ngay ngắn, lại dùng đầu ngón tay lau má, thuận tay tháo găng tay ra.

Vừa tháo găng tay phải ra, cô liền sững người.

Dưới găng tay lộ ra một bàn tay máy.

Toàn màu đen. Mờ tối.

Bàn tay máy được chế tác tinh xảo, cấu trúc khớp phức tạp, phần kim loại luồn sâu vào trong tay áo ở cổ tay.

Bùi Nhiễm theo phản xạ cử động ngón tay.

Bàn tay máy cảm giác bình thường, linh hoạt tự nhiên, từ nãy đến giờ, với sự nhạy bén của Bùi Nhiễm, cô vẫn hoàn toàn không nhận ra bàn tay này có gì bất thường.

Đầu ngón tay và phần nắm của ngón tay thậm chí còn có xúc giác rõ ràng, quan sát kỹ, bề mặt kim loại ở những phần này không giống với các phần khác, có kết cấu nhám, có lẽ bên trong được tích hợp một loại cảm biến nào đó kết nối với dây thần kinh.

Bùi Nhiễm ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, lặng lẽ sờ cánh tay phải của mình dọc lên trên.

Cảm giác kim loại cứng cáp kéo dài lên tận vai, cuối cùng mới sờ thấy phần cơ bắp mềm mại và đàn hồi.

Bùi Nhiễm lại tháo găng tay trái ra.

Lần này dưới găng tay là một bàn tay người, nhưng cũng có chút kỳ lạ —

Kích thước, hình dạng, đường vân của bàn tay, tất cả đều vô cùng quen thuộc. Lại giống hệt bàn tay của Bùi Nhiễm ở thế giới cũ.

Bùi Nhiễm sững người, đưa tay sờ chiếc vòng trên cổ tay.

Trên vòng tay, khối vuông nhỏ màu đen cứng cáp có một chỗ nhô lên ở mặt bên, bàn tay vẫn còn ký ức cơ bắp, Bùi Nhiễm ấn nhẹ một cái, một màn hình ảo nhỏ bật ra, lơ lửng trước mặt cô.

Cô dùng ngón tay lướt nhẹ, màn hình tự do di chuyển theo động tác của cô lên trên một chút, phóng to hơn một chút.

Các biểu tượng được sắp xếp ngay ngắn, Bùi Nhiễm tìm thấy ống kính máy ảnh, nhấn mở, chuyển sang camera trước.

Trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc.

Cùng một chiếc mũi, đôi mắt, thậm chí màu da cũng là màu tái nhợt do không thấy ánh mặt trời, không khác gì khuôn mặt của cô.

Chỉ là ở thế giới dưới lòng đất, Bùi Nhiễm cứ cách một khoảng thời gian lại cạo trọc đầu, không đợi tóc dài đến một tấc đã cạo lại. Đầu húi cua dễ dàng vệ sinh, lúc bị thương ở đầu cũng dễ xử lý.

Nhưng cơ thể này lại có tóc dài, tóc dài qua vai.

Khuôn mặt quen thuộc phối với kiểu tóc khác, có chút mới lạ.

Vài năm trước, Bùi Nhiễm từng dùng một chai rượu tự nấu ở chợ đen đổi lấy một chiếc máy đọc sách cũ kỹ có khả năng lưu trữ, bên trong lưu không ít sách, phần lớn là tiểu thuyết từ thời xa xưa.

Chuyện xuyên không trong tiểu thuyết đã viết rất nhiều lần.

Nhân vật chính và chủ nhân cũ của thân thể thường cùng họ cùng tên, ít nhất cũng là đồng âm, đây chính là cơ duyên và định mệnh của việc xuyên không.

Bùi Nhiễm ngắm nghía khuôn mặt mình.

Có duyên đến mức cả ngoại hình cũng hoàn toàn giống nhau, đây phải là duyên phận lớn đến mức nào.

Xe buýt đổi làn đường, lao vút xuống dưới, hạ độ cao gấp giống như máy bay hạ cánh, sau một hồi xóc nảy lại tiến vào trạm.

Cảnh vật ngoài cửa sổ quen thuộc, Bùi Nhiễm theo phản xạ biết rằng mình đã đến trạm.

Xe buýt lần này dừng trên mặt đất, hai bên đường phố chật hẹp chất đầy những túi rác màu đen không ai xử lý, có túi đã rách toạc, bốc mùi khó chịu, người đi đường qua lại nhón chân, cẩn thận lựa chỗ đặt chân giữa đống rác.

Bùi Nhiễm xuống xe, rẽ vào tòa nhà cũ kỹ bên cạnh.

Những mảnh ký ức về toà nhà ùa vào tâm trí.

"Toà A Chung cư Huyễn Dực , căn 02115." Cô thầm niệm trong lòng, bước vào thang máy, nhấn nút.

02115 là một căn hộ ở ngay trong chung cư này, là tài sản thừa kế mà cha mẹ của chủ nhân cũ để lại cho cô ấy.

Thang máy đến tầng hai mươi mốt, Bùi Nhiễm tìm thấy cửa nhà mình.

Trên cửa không có màn hình ảo quét mống mắt, chỉ có khóa vân tay, màn hình cảm ứng đã mòn đến mờ đi, trông hoàn toàn lạc hậu cả một thời đại.

Bùi Nhiễm tháo găng tay, đặt ngón trỏ tay trái lên, cửa mở.

Chung cư này vốn là nhà xưởng cũ của một công ty công nghệ tên Huyễn Dực, vì được cải tạo từ nhà xưởng, trần nhà của căn hộ vô cùng cao, diện tích không nhỏ, chỉ có điều đã rất cũ, đường ống hệ thống sưởi lộ thiên được cố định trên tường bằng những chiếc kẹp sắt tây, bu lông đầy những vết gỉ loang lổ.

Bùi Nhiễm đóng cửa lại, không cởi áo khoác, trước tiên đi một vòng trong ngoài, lại ngó đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, tòa nhà bên kia đường cách đó không xa cũng giống như những nơi khác trong thành phố này, xám xịt mù mịt, ban ngày cũng sáng đèn neon quảng cáo.

"Cửa sổ", là một thứ mới mẻ.

Ở thế giới dưới lòng đất, chợ đen có một ông chú tên A Lực Mộc, trên bức tường phía sau quầy hàng dán một bức tranh rất lớn.

Tranh vẽ một ô cửa sổ đang mở, ngoài cửa sổ, màu xanh lá cây rực rỡ được tô vẽ thành bãi cỏ, màu xanh lam rực rỡ được nhuộm thành bầu trời, màu sắc quá tươi sáng, mỗi người đi qua đều không nhịn được mà nhìn thêm một cái.

"Ngày xưa ấy," chú A Lực Mộc nói, "mọi người đều sống trong những ngôi nhà có cửa sổ."

Người bên cạnh không tin, "Tất cả?"

Chú A Lực Mộc rất chắc chắn: "Đúng vậy, tất cả. Mỗi căn nhà đều có cửa sổ, nhìn từ cửa sổ ra ngoài, có thể thấy bầu trời bên ngoài."

Trong thế giới dưới lòng đất, xung quanh vĩnh viễn là những bức tường.

Bùi Nhiễm đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên khoảng trời xám xịt lộ ra giữa các tòa nhà.

Cô vậy mà đã có một mái nhà.

Thuộc về một mình cô, có cửa sổ, có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài.

Cô mở màn hình ảo của vòng tay, tìm kiếm ký ức còn sót lại, đăng nhập vào tài khoản của chủ nhân cũ, nghiên cứu tình hình tài chính của chủ nhân cũ một lượt.

Tin xấu là hôm nay thất nghiệp, tạm thời không có thu nhập. Tin tốt là cô có được quyền sở hữu một căn hộ, hơn nữa chủ nhân cũ có khá nhiều tiền tiết kiệm, trong thời gian ngắn không cần lo lắng về vấn đề sinh tồn.

Đây là một căn hộ rất tốt.

Căn hộ hơi lạnh, có thể hà hơi ra khói trắng, đường ống sưởi ấm thô to dẫn vào, đáng tiếc miệng gió không có chút hơi ấm nào.

Phòng tắm và vệ sinh thì rất đầy đủ, còn có một chiếc giường gọn gàng thoải mái, chăn trên giường vừa dày vừa nhẹ.

Trên tủ đầu giường đặt một chiếc cúp pha lê, là giải nhất cuộc thi cải tạo robot, đã bị phủ bụi, ước tính thời gian hẳn là giải thưởng chủ nhân cũ nhận được khi còn học đại học. Góc tường đặt bao cát đứng dùng để luyện tập quyền anh, còn có một bộ tạ tay không hề phủ bụi, chủ nhân cũ dường như có thói quen tập thể dục.

Trong bếp, tủ lạnh gần như trống rỗng, chỉ có vài chai nước khoáng, xem ra chủ nhân cũ không thích nấu ăn lắm, nhưng lại có một cái tủ chuyên đựng đồ ăn vặt.

Trong đó nhiều nhất, là từng túi từng túi khoai tây chiên lớn.

Bùi Nhiễm ngây người nhìn tủ đồ ăn vặt.

Ở thế giới dưới lòng đất, thức ăn là tài nguyên quý giá nhất, phải tính toán từng li từng tí, cả đời này của cô chưa bao giờ cùng lúc sở hữu nhiều tài nguyên như vậy.

Cô lấy ra một túi khoai tây chiên, lật mặt sau, cẩn thận xem bảng thành phần trên đó.

Một túi nhẹ tênh, lại có đến tận tám trăm calo!

Tám trăm calo!

Đồ chiên tám trăm calo quý giá.

Nhớ có một lần, lúc lên mặt đất thu thập vật tư thì xảy ra tai nạn, cô bị mắc kẹt trong một hang động đá vôi, dùng số thức ăn chỉ còn bảy tám trăm calo trên người gắng gượng sống sót suốt bốn ngày mới thoát ra được.

Mà túi mỹ vị tám trăm calo trước mắt này, còn không phải là bánh mì đen thô ráp, mà là hỗn hợp dầu đường trong truyền thuyết!

Hỗn hợp dầu đường! Calo bùng nổ!! Ngon đến tận trời!!!

Bùi Nhiễm cởi áo khoác và giày, lặng lẽ ôm túi khoai tây chiên đó nhảy phóc lên giường, vùi đầu vào chiếc gối mềm mại.

Lần xuyên không này thật sự quá tốt rồi, tươi đẹp như trúng số độc đắc.

Bùi Nhiễm nằm đủ rồi, cô lật người lại, mở vòng tay, di chuyển màn hình ảo đến giữa không trung trước mặt, tiếp tục nghiên cứu vòng tay.

Trong mục cài đặt vòng tay, dung lượng pin còn lại thế mà hiển thị —— “31,4 năm".

E rằng vòng tay hỏng rồi pin vẫn chưa dùng hết.

Cô lại lướt xem tiếp, ánh mắt dừng lại trên ghi chú mà chủ nhân cũ để lại.

Dưới ngày hôm nay viết mấy dòng chữ, không phải là danh sách việc cần làm hôm nay, mà có chút kỳ lạ:

[Nhớ cậu]

[Máu đông thành băng]

[Linh hồn chết cứng]

[Tỉ năm sau, nếu có ai cạy mở hàm răng hóa đá của tôi]

[Sẽ nhìn thấy đầu lưỡi của tôi]

[Đọng lại tên của cậu.]

Bùi Nhiễm im lặng một lát: Đây chẳng lẽ là... bài thơ sao?

Nhớ đến chết đi sống lại, chủ nhân cũ này đang yêu à?

Bên cạnh bài thơ này còn có một dấu chấm đỏ ghi chú, Bùi Nhiễm nhấn mở, bên trong viết:

[Nhớ mày chết đi được, cái máy sưởi của tao!! Nhất định nhất định nhớ báo sửa hệ thống sưởi sau khi tan làm!!!!] Kèm theo một số điện thoại đường dây nóng của thành phố.

Bùi Nhiễm: "..."

Nhìn ra rồi, chủ nhân cũ đối với máy sưởi, quả thật là yêu sâu sắc.

Bên dưới còn một ghi chú nữa: [Thứ Ba: Ngày Pizza]

Thế giới này vậy mà có món "pizza" được miêu tả trong tiểu thuyết.

Đế bánh nướng hơi cháy xém, đáy còn dính lớp bột mỏng, bên trên phủ đầy các loại nhân không gọi được tên, nhấc một miếng lên, phô mai mềm nóng lưu luyến kéo thành sợi dài.

Nghĩ thôi lòng cũng mềm đi.

Ứng dụng đặt đồ ăn ở ngay bên cạnh ghi chú, Bùi Nhiễm lập tức mở ra, nhanh chóng bị sự phong phú của các loại đồ ăn làm cho kinh ngạc.

Toàn là các loại mỹ thực đã nghe nói qua nhưng chưa từng ăn.

Cô đắn đo hồi lâu, cuối cùng quyết định vẫn đi theo lịch trình của chủ nhân cũ, đặt một chiếc pizza tôm mix thịt xông khói cỡ lớn ở cửa hàng cô ấy thường lui tới, một phần bánh ngọt vị matcha, cộng thêm một ly coca đá.

Chưa đầy hai mươi phút đã có người đến bấm chuông cửa.

Anh chàng giao hàng đứng ở cửa, đưa hộp pizza và đồ uống, mặt đầy vẻ áy náy.

"Quên mang bánh ngọt cho chị rồi. Tôi quay lại lấy ngay đây."

Bùi Nhiễm: "Không sao."

Anh chàng hơi ngại ngùng, "Nhanh thôi ạ."

Mười phút sau, anh chàng giao hàng xách theo chiếc bánh ngọt vị matcha, quay lại trước cửa nhà 02115, bấm chuông cửa.

Bùi Nhiễm mở cửa, định đưa tay nhận túi đồ.

Anh chàng: "Cái pizza kia..."

Bùi Nhiễm: ?

Anh chàng: "Bên cửa hàng nói, hình như họ đưa nhầm, đáng lẽ phải đưa cho chị pizza tôm thịt xông khói, kết quả lại giao thành pizza tôm phô mai đút lò. Chị xem có thể..."

Anh chàng chìa tay ra.

Bùi Nhiễm im lặng một lát.

Bùi Nhiễm: "Cái pizza kia..."

Anh chàng: ?

Bùi Nhiễm: "Tôi ăn hết rồi."

Anh chàng giao hàng mặt đầy kinh ngạc.

Một chiếc pizza cỡ siêu lớn mười lăm inch, còn lớn hơn cả miệng của chiếc chảo cỡ lớn một vòng, chiếc pizza nóng hổi đủ cho cả gia đình bốn năm người ăn, chưa đầy mười phút, cô ấy vậy mà đã ăn hết sạch?

Cô gái này là thùng cơm à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play