Một đốm sáng xanh lục trông như bông tuyết, lại giống như đom đóm, lảo đảo lượn lờ rơi xuống từ trên không trung, nó đột nhiên chuyển hướng, bay vụt tới, gần như chiếm trọn cả tầm nhìn.

"Tít——"

Tiếng còi xe ô tô rít lên.

Đốm sáng xanh lục như tan chảy ngay trước mắt, chợt biến mất.

Phía sau có luồng không khí ập tới, xộc thẳng vào sau gáy. Bùi Nhiễm không cần suy nghĩ lập tức cúi đầu hạ thấp người xuống.

Đây là bản năng được nuôi dưỡng qua nhiều năm sống trong chiến loạn.

Một chiếc xe bay gần như sượt qua sát da đầu cô, gào rú lướt đi.

Không chỉ một chiếc, theo sát sau đó là chiếc thứ hai, chiếc thứ ba, chúng hú còi inh ỏi, lao vút qua đầu Bùi Nhiễm như tên bắn, rượt đuổi nhau xông về phía trước.

Gầm của cả ba chiếc xe bay đều gắn bánh xe nhưng lại bay trên không, luồn lách loạn xạ lên xuống giữa các tòa nhà cao chọc trời, tựa như ba con bọ cánh cứng khổng lồ không đầu không đuôi bay lộn xộn khắp nơi.

Bùi Nhiễm nhìn quanh bốn phía.

Nơi cô đang đứng là một cái sân ga treo lơ lửng giữa không trung, là phần nhô ra từ eo của một tòa nhà chọc trời, chỉ rộng chừng hai ba mét vuông, xung quanh là một vòng lan can bằng kính trong suốt.

Vài màn hình ảo bán trong suốt như ảo ảnh trôi nổi ngay phía trên sân ga, hiển thị số chuyến xe và thời gian – đây hẳn là một nhà ga.

Một cô gái trẻ đứng bên cạnh, trông có vẻ đang đợi xe.

Trước mặt, dòng xe nối đuôi nhau bay lượn trên trời, cuồn cuộn như rồng dài giữa các tòa nhà. Tòa nhà này, cũng như những tòa nhà khác xung quanh, giống như một cụm măng tre thon dài chen chúc nhau, dày đặc vươn thẳng lên trời.

Rõ ràng là ban ngày, nhưng bầu trời lại phủ một lớp sương mù xám xịt, tựa như hậu quả của ô nhiễm không khí nghiêm trọng.

Mặt trời ẩn sau lớp khói bụi màu xám, chỉ để lộ ra một vòng tròn màu vàng cam mờ ảo. Vô số biển quảng cáo neon đủ màu sắc cao thấp xen kẽ, sáng rực ngay cả giữa ban ngày, cách đó không xa, trên màn hình ảo khổng lồ chạm trời chống đất đang lặng lẽ thay đổi các quảng cáo.

Đây là xuyên không sao?

Vừa nãy còn ở trong địa đạo giữa làn bom đạn, trong nháy mắt đã đến thế giới kỳ dị lạ lùng này.

Tiếng động cơ gầm rú vang tới.

Mấy chiếc xe bay vừa vụt qua lại quay trở về.

Chiếc xe nhỏ màu vàng tươi bay ở phía trước, trên thân xe có dòng chữ đen "Bảo trì Cơ sở vật chất Thành phố Bạch Cảng" đã ngả màu sơn, còn có logo hình ống thoát nước uốn cong hình chữ U.

Mui xe của nó mở rộng, một người phụ nữ mặc bộ đồng phục công nhân màu vàng ngồi ở ghế lái, tay áo xắn cao đến khuỷu tay, mái tóc rối màu nâu đỏ bay loạn trong gió.

"À—há——"

Hò hét như một chàng cao bồi đang quăng dây bắt ngựa.

Nơi cô ta bay qua, vô số những phiến mỏng hình vuông bay lả tả đầy trời, trong suốt như thủy tinh nhưng lại phiêu đãng, nhẹ bẫng như không, tựa bông tuyết đổ xuống các tòa nhà và đường phố.

Trên những phiến mỏng, các loại chữ màu huỳnh quang cực kỳ bắt mắt.

Bùi Nhiễm theo bản năng nhận ra, đó là tiếng Manja thông dụng của Liên Bang, một loại ngôn ngữ kết hợp giữa hệ thống chữ âm vị với một số ít chữ cái và ký hiệu.

[Đặc vụ AI cút đi!]

[Phản đối trí tuệ nhân tạo ngu ngốc quản lý loài người!]

[Công nhân thành phố cần chén cơm!]

[Việc làm! Việc làm! Việc làm! Chúng tôi muốn việc làm! Chúng tôi phải nuôi gia đình!]

Phía sau chiếc xe vàng nhỏ, hai chiếc xe màu xanh lam đậm bám riết không buông.

Mặt trước và nóc của những chiếc xe màu xanh lam đậm gắn dải đèn, ánh sáng trắng nhấp nháy chói mắt, thân xe sơn dòng chữ "Cục Trị An Thành phố Bạch Cảng".

Một giọng nói máy móc lạnh lùng truyền ra từ trong xe, phát âm rõ ràng, không chút cảm xúc:

"Tài xế phía trước, bạn đã vi phạm khoản 13, điều 427 trong Luật An ninh Liên Bang, lái xe trên làn đường kiểm soát trên cao không được cấp phép, yêu cầu dừng xe ngay lập tức! Nhắc lại, yêu cầu dừng xe ngay lập tức!"

"Là đám người đình công ấy mà." Cô gái tóc dài đợi xe bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

Cô ấy mặc một chiếc áo khoác vest vải linen màu nâu hơi rộng, mái tóc dài màu hạt dẻ xõa tung, trong lòng ôm một thùng giấy lớn.

"Phản đối AI cướp bát cơm của mọi người ấy mà," cô ấy nói. "Ồn ào bao nhiêu ngày rồi."

Mảnh ký ức của thân thể cũ tự động tràn vào đầu óc cô, có chút mơ hồ, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Thành phố Bạch Cảng đâu đâu cũng đình công, đã kéo dài hai tuần rồi.

Chính quyền thành phố năm nay cắt giảm chi tiêu, dự định đưa vào sử dụng nhiều xe sửa chữa tự động do trí tuệ nhân tạo điều khiển để tiếp quản công việc bảo trì thành phố, điều này có nghĩa là rất nhiều người sẽ mất việc làm. ( app truyện T Y T )

Các công nhân có một Hiệp hội nhân viên Bảo trì Thành phố, hiệp hội rất tức giận, đã tổ chức mọi người đình công tập thể.

Trời lạnh thế này, một nửa thành phố ngừng cung cấp hệ thống sưởi, nhiều tòa nhà bị cắt nước cắt điện, rác thải sinh hoạt cũng không ai xử lý, chất đống như núi trên đường phố, bốc mùi khó chịu.

Chiếc xe nhỏ màu vàng lao lên lượn xuống trên không, khéo léo né tránh sự vây đuổi chặn đường của xe từ Cục Trị An, xe của Cục Trị An cũng không phải dạng vừa, bám riết phía sau.

Qua kính chắn gió phía trước của chúng, Bùi Nhiễm đột nhiên phát hiện, ghế lái trong xe của Cục Trị An trống không, hoàn toàn không có người.

Chiếc xe này là lái tự động.

Mặc dù không có người, nhưng lại có thể phát ra âm thanh, giọng nói trong loa vẫn lạnh lùng như cũ:

"Tài xế phía trước, đây là cảnh cáo cuối cùng! Yêu cầu dừng xe ngay lập tức! Yêu cầu dừng xe ngay lập tức!!"

Dừng xe?

Bùi Nhiễm không khỏi nghĩ, bọn họ định bắt chiếc xe vàng nhỏ kia dừng lại thế nào? Xe này có thể lơ lửng trên không sao?

Đầu hơi đau.

Ký ức của thân thể cũ lúc ẩn lúc hiện, mơ hồ không rõ.

Một chiếc xe của Cục Trị An dường như mất kiên nhẫn, đột nhiên tăng tốc, lao về phía chiếc xe vàng nhỏ. Nó cảnh cáo không hiệu quả, định dùng bạo lực chặn lại.

Chiếc xe vàng nhỏ giật nảy mình, phản ứng không chậm, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, nó đột ngột kéo vọt lên trên.

Xe của Cục Trị An đâm vào khoảng không.

Nóc xe sượt qua gầm chiếc xe vàng nhỏ, tia lửa bắn tung tóe, kèm theo tiếng kim loại ma sát chói tai, tần số cao đến mức màng nhĩ đau nhói.

Nhưng Bùi Nhiễm lại lo lắng chuyện khác.

Chiếc xe này của Cục Trị An chạy hết tốc lực, đâm vào khoảng không, vì quán tính, nó lao thẳng về phía nhà ga nhỏ này, rõ ràng còn cách một đoạn khá xa, nhưng không hề có ý định chuyển hướng hay giảm tốc.

Suy nghĩ trong lòng Bùi Nhiễm xoay chuyển cực nhanh: Thứ này không phải là hỏng phanh rồi chứ?

Nếu không thì hệ thống lái tự động bị điên rồi.

Với tốc độ và lực đâm này, khó mà không bị nó tông thành bánh thịt.

Nhà ga chật hẹp, lại lơ lửng giữa không trung, muốn trốn cũng không có chỗ trốn. Phía sau là cửa vào tòa nhà, là lối thoát duy nhất.

Cô gái tóc dài bên cạnh rõ ràng cũng nghĩ vậy, lập tức quay người lao đến cửa, dí mặt vào một màn hình ảo nhỏ đang lơ lửng trước mặt.

Trên màn hình ghi: Quét mống mắt.

Nhưng cửa vẫn đóng chặt, không hề có phản ứng.

Cô gái sốt ruột, "Chúng ta nghỉ việc ở công ty rồi, quét không có tác dụng, không mở được cửa công ty..."

Bùi Nhiễm không đợi cô ấy nói xong đã lùi lại nửa bước, nhấc chân đạp mạnh một cái.

Một tiếng "rầm" trầm đục vang lên.

Cánh cửa này trông như một lớp kính bán trong suốt, bị đạp mạnh một cú mà lại không hề suy suyển.

Chiếc xe bay vẫn không có ý định phanh lại. Bùi Nhiễm bước tới bên lan can trong suốt, tay chống lên lan can.

Gió lạnh thổi qua sân ga, vạt áo khoác ngắn của cô tung bay như cánh bướm, người nhẹ nhàng nhảy một cái, vượt qua lan can.

Cô gái tóc dài theo phản xạ hét lên: "Á! Cậu đừng nhảy lầu!!"

Bùi Nhiễm không có ý định nhảy lầu.

Tay cô vẫn nắm chặt lan can, nhẹ nhàng đáp xuống gờ tường rộng chừng một tấc bên ngoài lan can, cả người nghiêng ra ngoài, ngó đầu nhìn xuống dưới.

Xe bay bên dưới qua lại không ngớt, đường phố sâu không thấy đáy, tường ngoài của các tòa nhà gần đó nhẵn bóng, ngay cả một cái cửa sổ cũng không có, hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của Bùi Nhiễm ——

Cho dù bám vào mép nhà ga đu xuống cũng không có chỗ đặt chân.

Xe của Cục Trị An gào thét lao tới, ngay trước mắt, cô gái tóc dài liều mạng vẫy tay về phía chiếc xe bay, muốn nó chú ý rằng trên sân ga này vẫn còn người sống, nhưng ghế lái trống không lạnh lùng vô cảm, không hề có ai đáp lại lời cầu cứu của cô ấy.

Lại một cơn gió lạnh thổi qua.

Một tờ truyền đơn trong suốt ghi đầy chữ huỳnh quang lả tả bay tới, rơi xuống trước mặt Bùi Nhiễm, ngay khoảnh khắc chạm vào lan can, nó vỡ tan như bong bóng xà phòng với một tiếng "bộp", rồi biến mất.

Bùi Nhiễm ngước mắt nhìn về phía chiếc xe bay mất kiểm soát.

Thân ở tuyệt địa, không nơi nào để trốn, Bùi Nhiễm chỉ có một ý nghĩ duy nhất — làm sao mới có thể khiến chiếc xe này dừng lại.

Trong đầu đột nhiên lóe lên ánh sáng xanh lục.

Đốm sáng xanh lục đã biến mất lại xuất hiện, chỉ có điều lần này không phải ở trước mắt, mà là ảo ảnh chiếm cứ tầm nhìn trong não bộ.

Ánh sáng xanh lục uốn lượn di chuyển cực nhanh, vệt sáng để lại tạo thành hình dạng một chữ, các nét chữ vặn vẹo, kỳ dị như có sức sống mà vươn dài ra, đó là chữ tiếng Manja —

[Dừng.]

Nó thậm chí còn vẽ thêm một dấu chấm câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play