Dấu chấm câu vừa vẽ xong, đốm sáng xanh lục trong đầu hệt như lúc xuất hiện, đột ngột biến mất không thấy tăm hơi.
Tiếng động cơ gầm rú chói tai đột ngột dừng lại.
Trên không trung phía trước, chiếc xe bay đang lao thẳng tới đột nhiên tắt máy.
Một khoảng lặng bao trùm, mọi thứ xung quanh dường như chậm lại, Bùi Nhiễm nhìn thấy, chiếc xe bay vì quán tính vẫn lao về phía nhà ga, nhưng vì mất đi động lực từ động cơ nên không thể duy trì độ cao, nó vẽ một đường vòng cung lao xuống dưới.
Ầm——
Một tiếng nổ lớn.
Chiếc xe bay lướt qua nhà ga, đâm sầm vào bức tường ngoài của tòa nhà cách đó vài mét bên dưới, giống như một con chim bị đâm choáng váng, thân xe màu xanh lam đậm lộn nhào, xoay tròn, mất kiểm soát rơi xuống khoảng không sâu không thấy đáy giữa các tòa nhà.
Chiếc xe vàng nhỏ cách đó không xa đã bay lên cao, nhân lúc hỗn loạn, nó lao vút vào giữa hai tòa nhà rồi biến mất. Chiếc xe bay của Cục Trị An không thèm để ý đến người bạn đồng hành vừa rơi xuống, hú còi rượt theo.
Cô gái tóc dài lưng dán chặt vào cửa, ngẩn người mất mấy giây mới nhớ ra phải lên tiếng.
"Trời... mẹ ơi!"
Cô ấy cẩn thận di chuyển đến mép lan can của sân ga, ngó đầu nhìn xuống.
"May mà nó đột nhiên tắt máy, nếu không cả hai chúng ta tiêu đời rồi."
Cô ấy lại kêu lên một tiếng "Ủa", quay đầu nhìn quanh, có chút thắc mắc:
"Mất điện à? Hay là chiếc xe kia đâm hỏng đường dây nào rồi?"
Những ngọn đèn neon và biển quảng cáo vốn đang lấp lánh trên tường ngoài của tòa nhà giờ đã tắt ngấm, bảng hiệu nhà ga ảo lơ lửng phía trên nhà ga cũng biến mất, ngay cả màn hình ảo quét mống mắt ở cửa tòa nhà cũng không thấy đâu.
Cứ như thể nguồn cung cấp năng lượng cho cả khu vực này đã bị cắt đứt trong tích tắc.
Cô gái thở phào một hơi, "Tớ với cậu đúng là may mắn thật."
Không phải may mắn gì cả.
Bùi Nhiễm biết rõ trong lòng, mọi chuyện xảy ra trong khoảnh khắc chớp nhoáng vừa rồi, xe bay tắt máy, biển quảng cáo mất điện, e rằng đều là do ảo ảnh trong đầu cô.
Cái chữ "Dừng" kỳ lạ kia.
Ngay khoảnh khắc ánh sáng xanh lục viết xong chữ đó, giống như có một bàn tay bí ẩn đã nhấn nút tạm dừng cho tất cả năng lượng và động lực xung quanh.
Ánh sáng xanh lục, giống như một loại năng lực dị thường nào đó, có lẽ liên quan đến lần xuyên không này.
Bùi Nhiễm tập trung tinh thần, muốn triệu hồi lại đốm sáng xanh lục kia.
Đáng tiếc nó đã biến mất không dấu vết, không biết trốn đi đâu mất rồi.
Cô gái tóc dài không nhận ra điều khác thường, cúi người xuống. Vừa rồi trong lúc gấp gáp, thùng giấy lớn cô ấy ôm trong lòng rơi xuống đất, đồ đạc bên trong văng tung tóe.
"Đây đều là đồ của tớ để ở công ty, nghỉ việc là phải mang đi hết."
Cô ấy cẩn thận đỡ một chậu cây cảnh, dùng lòng bàn tay vun lại đám đất rơi vãi khắp nơi, từ từ bốc lại vào chậu. Chậu cây này chỉ cao khoảng hai mươi ba mươi centimet, một cụm lá xanh mướt bóng loáng, vừa nhìn đã biết là bảo bối được chăm sóc cẩn thận mỗi ngày.
Bùi Nhiễm cũng cúi người xuống, giúp cô ấy nhặt đồ bỏ lại vào thùng giấy lớn.
Ngoài cây xanh, còn có đủ loại đồ ăn vặt, khăn mặt, bàn chải đánh răng, thậm chí còn có cả gối và một chiếc chăn. Đây là coi công ty như nhà mình rồi.
Cô gái tóc dài vừa nhặt đồ, vừa đánh giá Bùi Nhiễm.
"Cậu tên Bùi Nhiễm, ở Phòng Nghiên cứu và Phát triển đúng không? Tớ tên Ngải Hạ, ở Phòng Tài chính, trước đây cậu từng tìm tớ làm thủ tục hoàn tiền, có lẽ cậu không nhớ nữa."
Bùi Nhiễm không nói gì.
Xem ra chủ nhân cũ của thân thể này cùng tên với cô, cũng tên là Bùi Nhiễm.
Ngải Hạ hỏi: "Sáng nay tớ thấy cậu ở Phòng Nhân sự, cũng nghỉ việc đúng không, sao không mang theo đồ đạc gì cả?"
Bùi Nhiễm mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đen, quàng khăn kẻ ô màu xám, đeo một đôi găng tay da màu đen, dáng vẻ nhẹ nhõm, hai tay trống trơn, ngay cả túi xách cũng không có, trông như có thể chạy đi bất cứ lúc nào.
Trong đầu Bùi Nhiễm lóe lên đoạn ký ức, hẳn là xảy ra nửa tiếng trước——
Nhân viên Phòng Nhân sự của công ty đẩy tới một tờ thông báo, "Bùi Nhiễm, biểu hiện của cô trước giờ luôn rất tốt, nhưng rất tiếc, Phòng Nghiên cứu và Phát triển của các cô lần này phải cắt giảm hơn bảy mươi phần trăm nhân sự..."
Bùi Nhiễm sắp xếp lại dòng suy nghĩ.
Xem ra hai người là nhân viên cùng một công ty trong tòa nhà này, hôm nay cùng nhau thất nghiệp, đang chuẩn bị về nhà.
Cô trả lời: "Ừ. Bị sa thải rồi."
Ngải Hạ như tìm được tri kỷ, "Đều tại mấy cái AI ấy mà. Ông chủ tất nhiên thích dùng AI hơn, ai mà cạnh tranh nổi với AI chứ, chúng nó không cần ăn, cũng không cần ngủ, 24/7 - 365, tăng ca còn giỏi hơn cả hoa nở..." (*)
(*) làm việc không ngừng nghỉ, năng suất cao
Cô ấy cảm thán: "...Mấy chuyên gia suốt ngày nói AI là một cuộc cách mạng, có thể khiến năng suất sản xuất tăng vọt gì đó, theo tớ thấy, thứ này chỉ khiến các ông chủ đều dùng AI, kiếm bộn tiền, người bình thường thì tranh giành nhau chút công việc còn lại, kẻ giàu thì càng giàu, còn ai nghèo thì ngày càng thảm..."
Cô ấy cố gắng gấp nhỏ chiếc chăn lại nhét vào thùng giấy, tự nói một mình, đột nhiên nhận ra Bùi Nhiễm nãy giờ chẳng hề lên tiếng.
Cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bùi Nhiễm hai tay đút túi, đang ngửa đầu nheo mắt lại.
Trong đầu Ngải Hạ nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ——
Cô ấy không phải là... đang tắm nắng đấy chứ?
Ngải Hạ tự thấy ý nghĩ này hơi buồn cười: Khói bụi mù mịt thế này, bóng dáng mặt trời còn sắp tìm không thấy, ai lại đi tắm thứ nắng này?
"Cậu đang làm gì thế?" Ngải Hạ hỏi.
"Không có gì." Bùi Nhiễm thu lại ánh nhi, nhắm mắt lại.
Trên mí mắt lưu lại một vầng sáng tròn nhàn nhạt, rất lâu không tan.
Ở thế giới cũ, từ khi sinh ra Bùi Nhiễm đã sống trong địa đạo tối tăm không thấy ánh mặt trời.
Địa đạo là nơi ẩn náu của loài người, được xây dựng sâu dưới lòng đất, nối liền các khu dân cư là những đường ống giống như hang chuột, mọi người chui lủi trong những đường hầm tối tăm, thỉnh thoảng mới có cơ hội lên mặt đất. Thế giới mặt đất đồng nghĩa với nguy hiểm, dễ dàng mất mạng, không có bao nhiêu người dám đi.
Tính ra Bùi Nhiễm đã bốn năm tháng không lên mặt đất, cũng không nhìn thấy mặt trời.
Đây là một thế giới có thể nhìn thấy mặt trời mỗi ngày.
Không chỉ có mặt trời, còn có gió.
Gió nhẹ thổi bay những sợi tóc bên tai cô, là luồng khí do xe cộ tạo ra, một chiếc xe bay cỡ lớn lơ lửng dừng trước sân ga, lan can kính của sân ga lặng lẽ trượt mở.
Xe buýt đến rồi.
Thân xe buýt cũ kỹ, loang lổ những vết bẩn, nhưng quanh thân xe lại có dải đèn màu tím bắt mắt bao quanh, bảng điều khiển ở vị trí lái xe sáng đèn, không có người.
"Xe của tớ đến rồi." Ngải Hạ nói, "Nhà tớ ở trạm cuối của chuyến này, phía cực Tây, đi mất hơn một tiếng đồng hồ... Kết bạn với cậu được không? Sau này giữ liên lạc nhé."
Ngải Hạ xắn tay áo lên.
Trên cổ tay cô ấy đeo một chiếc vòng màu đen có vân xoắn rộng bằng một ngón tay, trông rất giống dây buộc tóc co giãn, ôm sát vào cổ tay, phía trên gắn một khối vuông cứng màu đen cỡ móng tay.
Cô ấy chạm nhẹ vào nó, kỳ lạ nói: "Ủa? Vòng tay hỏng rồi à?"
Xung quanh sáng bừng lên.
Biển hiệu neon và bảng hiệu nhà ga ảo cùng lúc sáng lại, như thể nguồn điện đã được khôi phục.
Cùng lúc đó, vòng tay của Ngải Hạ cũng có phản ứng, một màn hình ảo bật ra, chỉ lớn bằng quyển sách, mỏng manh bán trong suốt, giống như một ảo ảnh ánh sáng hư ảo, lơ lửng giữa không trung trước mặt cô ấy.
Ngải Hạ thở phào, "Được rồi."
Cô ấy chạm vài cái, đưa vòng tay lại gần cổ tay Bùi Nhiễm.
Bùi Nhiễm nhìn thấy, trên cổ tay trái của mình, giữa mép tay áo và găng tay, cũng có một chiếc vòng tay màu đen tương tự, nửa kín nửa hở.
Một tiếng "ting" nhẹ vang lên, một màn hình ảo nhỏ xuất hiện từ hư không trước mặt Bùi Nhiễm:
[Xác nhận thêm liên hệ với Ngải Hạ?]
Bùi Nhiễm nhấn xác nhận.
Ngải Hạ lúc này mới vội vàng ôm thùng giấy bước lên xe buýt, trước khi lên xe hơi nghiêng đầu, dí mắt vào màn hình ảo ghi "Quét mống mắt" ở cửa xe vẫy tay.
"Lần sau gặp lại nha——"
Xe buýt mang theo giọng nói run run của Ngải Hạ, vút một cái bay lên, rời đi.
Nó vừa đi không lâu, một chiếc xe buýt khác đã đỗ bên cạnh sân ga, đầu xe hiển thị "F306". Bùi Nhiễm mơ hồ biết đây hẳn là chuyến xe buýt về nhà của mình.
Cô học theo dáng vẻ của Ngải Hạ, thuận lợi quét mống mắt, lên xe tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Trên xe không lạnh, máy sưởi phả hơi nóng hầm hập, hành khách không ít, ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi, có người không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, ngủ gật nghiêng ngả.
Ghế bên cạnh, một người phụ nữ trung niên ăn mặc kiểu công sở co người trong ghế cũng đang nhắm hờ mắt gà gật, mái tóc vàng khô như cỏ úa không chút sức sống, bộ đồ công sở nhàu nhĩ, không biết là tan làm sớm hay là giống Bùi Nhiễm bị sa thải, hoặc là đang trên đường đi gặp khách hàng.
Một màn hình quảng cáo treo lơ lửng ở phía trước xe lại có màu sắc tươi sáng, lặp đi lặp lại quảng cáo cho một dự án nhà ở tên là "Ánh Dương Vàng", trong căn hộ được trang trí gọn gàng sáng sủa, cả gia đình già trẻ mặt mày tươi cười, bài hát quảng cáo nền vang lên vui vẻ:
"Đây là mái ấm tươi đẹp——"
"Chứa đựng ước mơ của bạn và tôi——"
"Là nơi lòng tôi bình yên, hạnh phúc mãi mãi"
"Cùng nhau tắm mình trong ánh dương vàng——"
Có người nhấc mí mắt lên, liếc nhìn quảng cáo, ngáp một cái, mí mắt lại mệt mỏi sụp xuống.
Chỉ có Bùi Nhiễm, ngồi thẳng lưng, lặng lẽ quét mắt khắp toa xe.
Thật tốt.
Phương tiện giao thông tự do bay lượn dưới ánh mặt trời, không bị đạn pháo bắn hạ, người đầy xe đều khỏe mạnh, không ai thiếu tay thiếu chân, mọi người đều đang sống bình an.
Và có thể dự đoán, xác suất cao là nửa giờ sau, vẫn còn sống bình an.
Ngày mai, tháng sau, thậm chí năm sau, cũng vẫn có thể tiếp tục sống bình an.
Đây là một thế giới mới an toàn, một mái ấm mơ ước tươi đẹp, tốt đẹp hơn tất cả những giấc mơ của Bùi Nhiễm kể từ khi cô sinh ra.
Trong thế giới tươi đẹp này, chiếc xe buýt tự do luồn lách trong khu rừng thép màu xám lấp lánh ánh đèn neon, tranh thủ những khoảng trống để bay lên tụt xuống, lao nhanh về phía trước, rất nhanh đã đến trạm tiếp theo. Đây là một trạm lớn, người lên rất đông, nhét đầy toa xe chật hẹp.
Xe buýt vừa rời trạm, liền đột ngột phanh gấp, dừng lơ lửng giữa không trung.
Người đang ngủ gật đập trán vào lưng ghế trước, người đứng vội vàng nắm lấy tay vịn, cả toa xe vang lên tiếng chửi rủa, không ít người nhìn ra ngoài cửa sổ, đều có chút thắc mắc.
"Đâu phải trạm xe, dừng ở đây làm gì?"
Cửa xe buýt đột nhiên mở ra, một luồng không khí lạnh lẽo tràn vào toa xe, xé toạc bầu không khí ngột ngạt mùi người bên trong.
Đi vào cùng với luồng gió lạnh không phải là người, mà là một quả cầu lơ lửng giữa không trung.
Toàn thân nó màu bạc, kích thước cỡ quả bóng rổ, trôi nổi, lặng lẽ bay vào trong toa xe.
Tiếng chửi rủa lập tức ngừng bặt.
Trên thân quả cầu màu bạc in mấy chữ màu trắng: DOD.
Người đàn ông ngồi sau lưng Bùi Nhiễm lẩm bẩm khe khẽ: "Là Đặc vụ An ninh Liên bang."
Ba chữ "Đặc vụ", giống như một công tắc, đánh thức những mảnh ký ức còn sót lại của thân thể cũ trong đầu Bùi Nhiễm.
"Đặc vụ", không phải là người, mà là trí tuệ nhân tạo tinh thông một lĩnh vực nào đó, tức là AI.
Nghe nói cách đây không lâu, Bộ Quốc phòng và An ninh Liên bang vừa chính thức đưa vào sử dụng một AI hoàn toàn mới, thay thế các chuyên gia con người, toàn quyền chịu trách nhiệm xử lý và điều phối tất cả các vấn đề quốc phòng và an ninh của Liên Bang.
Xem ra chính là vị trước mắt này.
Thứ này trông hoàn toàn phi nhân loại, không hề liên quan gì đến chữ "người" trong "Đặc vụ".
Phần chính giữa quả cầu kim loại có một bộ phận màu đen, giống như một con mắt đen sâu không thấy đáy, hơi xoay chuyển, lạnh lùng quét qua từng hành khách trong toa xe.
Nó trôi nổi giữa không trung, lặng lẽ di chuyển chậm rãi dọc theo lối đi, mọi người tự giác ép mình dẹt hơn nữa, nhường không gian cho nó. Không ai dám nhìn thẳng vào nó, mọi người đều tránh ánh mắt, cúi đầu xuống.
Quả cầu kim loại ngày càng gần, dừng lại ở vị trí cách Bùi Nhiễm chưa đầy một mét. ( truyện trên app t.y.t )
"Con mắt" kia khẽ xoay chuyển.
Người phụ nữ ngồi cạnh Bùi Nhiễm mặt mày tái nhợt, ngón tay theo phản xạ siết chặt chiếc túi xách cũ trên đầu gối.
Phía trên "con mắt" của quả cầu, một chấm đỏ lóe lên.
Tiếng súng nổ "bằng".
Vài giọt chất lỏng bắn lên má Bùi Nhiễm.
Đầu của người phụ nữ ngồi cạnh như thể mất đi sự chống đỡ trong tích tắc, cổ gục xuống yếu ớt, bàn tay co quắp như chân gà buông lỏng ra.
Bùi Nhiễm quệt tay lên má, đầu ngón tay của đôi găng tay da đen thấm ướt, đầu mũi mơ hồ ngửi thấy mùi tanh – là máu.
Hành khách trong toa xe ngẩn người trong giây lát, rồi bật ra những tiếng hét thất thanh nối tiếp nhau.
Con mắt đen trên quả cầu kim loại lại khẽ động, lần này chuyển hướng về phía Bùi Nhiễm.
Bùi Nhiễm không hét, cũng không động đậy, cô biết, nó đang "nhìn" cô.
Con mắt đen kia giống như một con ngươi quá cỡ, dường như không có tiêu điểm, lại hệt như có thể nhìn thấy tất cả.
Nó cứ thế nhìn chằm chằm vào Bùi Nhiễm, thời gian dừng lại lâu hơn so với bất kỳ ai khác, thậm chí còn lâu hơn nhiều so với người phụ nữ vừa bị bắn chết.
Bùi Nhiễm cũng bất động nhìn nó.
Vị trí bắn của nó, hẳn là chấm tròn nhỏ cách "con mắt" một centimet về phía trên.
Tốc độ tấn công quá nhanh, muốn né tránh gần như là không thể.
Bị nó nhắm thẳng như thế này, hoàn toàn là tư thế của một cuộc hành quyết.
Chỉ có thể đánh cược rằng nó sẽ không vô cớ nổ súng vào cô.
Bùi Nhiễm tập trung nhìn chằm chằm vào chấm tròn nhỏ đó, toàn thân căng cứng, trong lòng nhanh chóng ước lượng khả năng nó phát động tấn công.
Vài giây sau, "con mắt" đột nhiên quay đi.
Một giọng nam bình tĩnh thờ ơ truyền ra từ quả cầu kim loại: "Xin các hành khách không cần hoảng sợ, Đặc vụ An ninh Liên bang đang thực hiện công việc thường nhật."
Nó gọi việc vừa giết một người là "thực hiện công việc thường nhật".
Giọng nói dừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Tôi có thể đảm bảo, mọi công dân tuân thủ pháp luật đều tuyệt đối an toàn."