Mưa xuân lất phất, người đi đường thưa thớt.
Tiền Bảo Nha chạy qua hai con phố, đến trước cổng Đại học Đông Hoa vòng vo một hồi, bán hết hoa trước khi đám đầu gấu ở đó tìm đến, rồi nhanh chóng rời đi.
Trở lại con phố mà nhóm cô gái bán hoa thường chiếm giữ, thấy không có ai đuổi theo, Tiền Bảo Nha thở phào nhẹ nhõm, cười toe toét.
Cô đội giỏ hoa trống rỗng trên đầu, cất tờ báo học chữ vào trong ngực, thong dong bước đi giữa màn mưa bụi, vừa đếm tiền đồng trong túi, vừa thưởng thức cảnh mưa rơi lất phất dưới bầu trời.
Khi Tiền Bảo Nha về đến nhà, Tiền Lục vẫn chưa về, chắc là đang đội mưa kiếm tiền xe.
La Oa Nhi thì về sớm, kéo theo chiếc xe mới cùng lúc bước vào sân.
Lúc đó, Tiền Bảo Nha vừa đặt đồ xuống, nhận lấy khăn bông Bảo Nhi Nương đưa lau nước mưa, nghe thấy tiếng bánh xe lăn thì không để ý lắm, nhưng bị Tiền Ngọc Nha huých khuỷu tay ra hiệu cho cô nhìn.
Hai chị em đồng loạt nhìn về phía cửa, trong lòng cùng lúc kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Chỉ thấy La Oa Nhi bước vào không chỉ thay quần áo mới, khoác áo tơi*, mà trong tay còn xách một con gà mái đang vỗ cánh phành phạch.
*Áo tơi hoặc áo lá là cách gọi một loại áo khoác hờ để tránh mưa nắng của người Á Đông từ xưa, nay vẫn còn được dùng tuy ít hơn.
“Sao hắn ta bỗng dưng hào phóng thế nhỉ, gà cũng chịu mua ăn sao?” Tiền Ngọc Nha ngạc nhiên nói nhỏ với em gái.
Phải biết rằng trước đây La Oa Nhi là người keo kiệt nhất trong viện, ngày thường có thể không tiêu tiền thì sẽ không tiêu, bủn xỉn vô cùng, lại còn thích chiếm chút tiện nghi nhỏ, không biết đã bị người ta nói ra nói vào bao nhiêu mà vẫn cứ chứng nào tật nấy.
Nay lại có sự thay đổi lớn như vậy, không chỉ mua quần áo mới, áo mưa, mà còn mua cả gà về, nên mới khiến người ta kinh ngạc đến thế.
“Chắc là kiếm được nhiều tiền rồi.” Tiền Bảo Nha bĩu môi, ra hiệu nhìn chiếc xe kéo mới tinh được lau chùi sạch sẽ.
Có xe mới kiếm được tiền, trong tay dư dả, chẳng phải là bắt đầu muốn ăn ngon mặc đẹp rồi sao.
“Bảo Nhi Nương, giúp tôi làm thịt con gà này nhé.” La Oa Nhi dựng xe xong, xách con gà mái đến trước cửa nhà họ Tiền tìm Bảo Nhi Nương.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Khác với lần giúp đỡ không công trước, lần này hắn ta đưa mấy đồng xu làm tiền công.
Dù sao tay nghề nấu nướng của Bảo Nhi Nương nổi tiếng là ngon, còn La Oa Nhi chỉ biết nấu chín thức ăn cho đỡ đói, tự hắn ta làm thì chỉ phí phạm nguyên liệu, chi bằng bỏ chút tiền ra chờ ăn sẵn còn hơn.
Bảo Nhi Nương nhận tiền rồi cười đáp ứng, nhận lấy con gà mái béo mập xem xét, trong lòng tính toán sẽ giữ lại lòng mề gà, làm sạch rồi xào cho bọn trẻ ăn.
Vương Kiều từ xưởng dệt trở về, người lấm lem bùn đất, vừa vào cửa đã thấy cảnh tượng này, mắt cô ta đảo liên tục giữa con gà béo và La Oa Nhi, mấp máy môi định nói gì đó rồi lại thôi.
Đợi đến khi Bảo Nhi Nương dẫn Ngọc Nha đi làm gà, Tiền Bảo Nha và hai em trai sinh đôi ngồi ở bậc cửa dán hộp diêm, ngẩng đầu lên thì thấy Vương Kiều lén lút kéo La Oa Nhi ra cửa nhà họ không biết nói gì đó.
Một lúc sau, Tiền Lục kéo chiếc xe cũ thuê được về nhà, người ướt sũng vì bị mưa xối xả.
Vì trời không đẹp, hôm nay ông không kiếm được mấy đồng, lại còn làm bẩn bộ quần áo sạch sẽ, trong lòng không khỏi bực bội, vừa về đến nhà đã lớn tiếng mắng chửi ông chủ xưởng xe bóc lột.
Mãi đến khi Bảo Nhi Nương bưng bát canh gà cho thêm gừng ra cho ông uống mới chịu ngậm miệng lại.
“Canh gà ở đâu ra vậy, mấy người mua gà à?!” Tiền Lục uống một ngụm, tưởng là canh gừng, sắc mặt lập tức thay đổi, sắp sửa nổi đóa.
Bảo Nhi Nương vội vàng nháy mắt với ông, nhỏ giọng giải thích.
Rõ ràng là lén múc từ nồi gà hầm cho ông, làm gì mà la lối om sòm thế, để người ta nghe thấy thì ngại chết.
Tiền Lục lập tức im bặt, ngó đầu ra ngoài nhìn, thấy cửa không có ai mới yên tâm rụt cổ lại, tu ừng ực một hơi hết nửa bát canh.
Nửa bát còn lại ông chia cho hai đứa con trai.
Bảo Nhi Nương bên kia chỉ đạo Tiền Ngọc Nha rửa sạch lòng mề gà, cho vào nồi xào cùng với cải thảo là thành một đĩa mặn có dầu mỡ.
Gà hầm cũng gần chín, mùi thơm lan tỏa khắp sân, khiến những người trở về đều tò mò lại hỏi xem đang nấu món gì ngon.
Bảo Nhi Nương thấy được rồi liền bảo Tiền Ngọc Nha gọi La Oa Nhi đến, để hắn ta bê luôn nồi đất hầm gà đi, tiện thể nói với mọi người món canh gà thơm phức kia là của La Oa Nhi, ai muốn ăn thì cứ tìm hắn ta.
Mọi người nhìn nhau, trơ mắt nhìn La Oa Nhi bê nồi gà hầm tỏa mùi thơm ngào ngạt đi, trong lòng thầm nghĩ sao tên này không còn keo kiệt nữa rồi.
Điều khiến họ há hốc mồm hơn nữa là sau khi La Oa Nhi rộng rãi hơn, không chỉ ăn gà béo, mà còn mua cá mua vịt, toàn thịt ngon rau sạch, mức sống không biết đã nâng cao lên mấy bậc, sánh ngang với bữa ăn của ông chủ tiệm lớn, sống sung sướng biết bao.
Mọi người trong viện nhìn mà thèm nhỏ dãi, vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.
Có người ăn thịt, thì có người muốn húp canh, ban đầu phúc lợi này thuộc về nhà họ Tiền.
Tay nghề nấu nướng của Bảo Nhi Nương ở đó, không chỉ có thể xử lý nguyên liệu La Oa Nhi đưa một cách ngon lành, mà còn có thể chừa lại chút ít để cải thiện bữa ăn cho gia đình.
Nhưng sau khi Vương Kiều lén lút tìm La Oa Nhi vài lần, phúc lợi nấu nướng này liền chuyển sang nhà họ Vương.
La Oa Nhi dường như có dính líu gì đó với Vương Kiều, giao việc nấu nướng cho cô ta làm, còn mùi vị thế nào thì không biết, chỉ thấy hai đứa con trai nhà họ Vương mỗi lần đều ăn đến miệng dính đầy dầu mỡ, ngay cả tiền mua thức ăn nhắm rượu của Vương Quý Tử cũng tiết kiệm được một phần.
Chuyện giữa hai người họ không ai nói rõ, cứ như vậy bị mọi người lén lút bàn tán.
Đều nói La Oa Nhi từ khi mua xe liền phất lên, kiếm tiền ăn ngon mặc đẹp, Vương Quý Tử chắc là muốn gả con gái cho hắn ta, nếu vậy coi như vớ được con gà đẻ trứng vàng, chỉ có lời chứ không lỗ.
Chỉ là Vương Quý Tử ngoài mặt không thừa nhận chuyện này, Vương Kiều cũng úp úp mở mở không bày tỏ thái độ, khiến mọi người nhất thời không hiểu ra làm sao.
Vài ngày sau, Tiền Bảo Nha thấy La Oa Nhi thay bộ quần áo chỉnh tề hơn, cả người ăn mặc gọn gàng.
Được ăn ngon mặc đẹp một thời gian, khiến tinh thần hắn ta tốt hơn trước rất nhiều, người có da có thịt mặc quần áo đẹp cũng ra dáng hơn hẳn.
Có lẽ vận may của hắn ta đã đến, lần này trở về lại có vẻ như gặp chuyện vui gì đó.
Chưa kịp để cô suy đoán thêm, Vương Quý Tử đã lớn tiếng xúi giục La Oa Nhi lại mở tiệc mời rượu, hóa ra hắn ta đã gặp được khách sộp, ký được hợp đồng dài hạn, sau khi mua xe chở khách lẻ đã thành công thăng cấp trong giới phu xe.
Ký được hợp đồng dài hạn là mục tiêu mà biết bao phu xe luôn nỗ lực phấn đấu, mỗi tháng chỉ cần phục vụ chở xe cho nhà chủ, không chỉ có lương tháng, mà ngày thường ra ngoài còn được bao ăn, rất oai phong, kiếm được nhiều hơn phu xe bình thường, là một chuyện tốt hiếm có. ( app TYT - tytnovel )
Chỉ cần may mắn kiếm được một công việc như vậy, thì cuộc sống sau này sẽ ổn định, không cần phải lo lắng bữa đói bữa no nữa.
Nếu nói trước đây La Oa Nhi mua xe kéo mới chỉ là oai phong hơn mọi người, kiếm được nhiều hơn một chút, thì bây giờ có quý nhân giúp đỡ, ký được hợp đồng dài hạn, hắn ta đã không còn là người mà những người khác trong viện có thể so sánh được nữa.
Tiền Lục ghen tị đến mức mắt đỏ hoe, nhưng cũng chỉ có thể hùa theo đám đông nịnh nọt nói lời hay ý đẹp.
Người ta thực sự đã đổi đời, không nịnh bợ không được.
Trong lòng chua xót, ông không khỏi nghĩ, nếu lúc trước số tiền tiết kiệm được kia dùng để mua xe, thì bây giờ ông có phải cũng phất lên như La Oa Nhi rồi không.
Nhưng vận may không đến,con cái lúc đó lại bệnh nặng, không đưa đi bệnh viện thì chỉ có nước xuống suối vàng, sao có thể để con bé chết yểu như vậy được.
Bất kể Tiền Lục âm thầm xót xa tiếc nuối thế nào, Vương Quý Tử vẫn dùng lời lẽ ngon ngọt tâng bốc La Oa Nhi lên mây, lại có Lưu Lực ở bên cạnh phụ họa, cuối cùng chuyện mở tiệc đã được quyết định.
Vì trời còn sớm, vẫn còn kịp chuẩn bị, Vương Kiều nhận được chỉ thị của cha, cầm một đồng bạc La Oa Nhi đưa đi chợ mua thức ăn.
Đương nhiên, lần này bàn tiệc do cô ta lo liệu.
Bảo Nhi Nương không để tâm lắm, không cho bà làm bà cũng không muốn bụng mang dạ chửa mà bận rộn, có thời gian rảnh rỗi đó chi bằng ngồi dán thêm mấy cái hộp giấy.
Tiền Lục thấy vẻ mặt đắc ý ngầm của Vương Quý Tử thì liếc mắt, nhưng vì nể mặt La Oa Nhi nên cuối cùng cũng không nói gì.
Vương Kiều dùng một đồng bạc mua về mấy món rau thừa, có cái đã héo úa thối rữa, còn không bằng Bảo Nhi Nương bỏ ra mấy chục đồng xu mua được.
Ai cũng thấy rõ, chắc là cô ta đã biển thủ hơn nửa số tiền mua thức ăn.
Trong tình huống như vậy, cộng thêm tay nghề nấu nướng của Vương Kiều cũng bình thường, bàn tiệc làm ra không ngon bằng lần trước cũng là điều dễ hiểu, may mà còn có rượu ngon La Oa Nhi xin được từ nhà chủ, coi như không làm mất mặt bữa tiệc này.
“La Oa Nhi, tôi kính cậu một ly, cậu giờ đã phất lên rồi, sau này đừng quên giúp đỡ mọi người nhé.” Tiền Lục vừa bắt đầu đã bày tỏ sự ngưỡng mộ và mong muốn được như La Oa Nhi.
Vương Quý Tử và hai cha con nhà ông Lưu thấy vậy cũng vội vàng nâng ly, vừa cụng ly vừa nói những lời chúc tụng La Oa Nhi đừng quên anh em khi giàu sang.
Mọi người đều có ý nịnh nọt, không khí ngay từ đầu đã rất tốt, vừa uống rượu ăn thức ăn, vừa bắt đầu than thở về cuộc sống khó khăn.
Tiền Lục bụng đói uống liền mấy chén rượu, trong lòng buồn bã, liền túm lấy người bên cạnh kể lể về chiếc xe kéo mới mà mình đã bỏ lỡ.
“Nếu lúc trước không phải vì con bé Bảo Nha nhà tôi bệnh mà tiêu hết tiền, thì giờ xe của tôi chắc đã mua được rồi, nói không chừng cũng oai phong như La Oa Nhi”.
“Haiz, số phận, ông trời cứ thích trêu ngươi tôi, không cho tôi mua xe lúc đó.”
“Đều là số phận, không cam lòng cũng chẳng được, mà cam lòng thì trong lòng lại uất ức”.
Tiền Lục vẻ mặt đau khổ, hối hận như nuốt phải quả hoàng liên, cứ lặp đi lặp lại chuyện bỏ lỡ mua xe.
Vương Quý Tử bị ông túm lấy than thở, cứ thế uống hết ly này đến ly khác, thỉnh thoảng ậm ừ cho qua chuyện, nhìn cuộc sống tốt đẹp của La Oa Nhi cũng thấy ghen tị vô cùng.
Nhưng gã ta tự biết mình không có bản lĩnh lại còn lười biếng, ham rượu chè, mua xe là điều không thể, cả đời này chắc cũng không tích cóp đủ tiền.
Vương Kiều và Tiền Ngọc Nha đúng lúc bưng món canh cuối cùng lên, dáng vẻ yểu điệu thướt tha của hai cô gái khiến Vương Quý Tử nhìn mà trong lòng bỗng nảy ra một ý hay.
Đợi hai cô gái đi xuống, gã ta kéo Tiền Lục lại, ghé vào tai thì thầm to nhỏ.
Cái gì chứ, họ không có tiền mua xe, nhưng họ có con gái lớn chưa chồng.
Chỉ biết còng lưng ra làm mà tích cóp thì đến bao giờ mới đủ, thay vì chịu khổ như vậy, chi bằng tìm cho con gái một mối hôn sự “tốt”, đến lúc đó nhận được một khoản tiền sính lễ kha khá, chẳng phải là có tiền mua xe rồi sao.
Dù sao con gái nuôi bao nhiêu năm, đến tuổi lấy chồng cũng phải báo đáp cha mẹ.
Vương Quý Tử phân tích từng điểm lợi, xúi giục Tiền Lục cùng gã ta gả con gái lấy tiền sính lễ mua xe kéo mới.
Chỉ cần có xe riêng, họ có thể ký hợp đồng dài hạn kiếm tiền, oai phong như La Oa Nhi, trở thành phu xe thượng đẳng.
Tiền Lục bị viễn cảnh tươi đẹp đó mê hoặc, nhưng về chuyện hôn nhân của con gái lớn, ông đã có sắp xếp khác.
Với dự định trước đây của ông, Tiền Ngọc Nha giống mẹ nó, là kiểu phụ nữ dịu dàng mà các gia đình giàu có ưa thích, nếu có thể tìm được cơ hội leo lên một nhà giàu có, dù chỉ làm thiếp cũng là con đường tốt cho các em trong nhà.
Vì vậy, Tiền Lục luôn nuông chiều con gái lớn.
Ngày thường không cho cô ấy ra ngoài, để tránh bị rám nắng đen da, ăn uống cũng chia cho nhiều hơn một chút, để cô ấy lớn lên xinh đẹp hơn, nếu không phải vì không muốn làm lỡ việc nhà, lúc trước ông đã muốn cho cô ấy bó chân rồi.
Chỉ chờ đến khi đủ tuổi, sẽ thay gia đình leo lên bậc thang lên trời.
Chỉ là tìm kiếm một hai năm, do giao thiệp đều ở tầng lớp hạ lưu, Tiền Lục vẫn chưa tìm được cơ hội tốt gặp được nhà giàu có nào.
Mà Tiền Ngọc Nha mới mười sáu tuổi, vẫn còn vài năm nữa.
Nếu bây giờ tùy tiện tìm người gả đi, chỉ vì đổi lấy tiền mua xe, chẳng khác nào bán con một lần, nói không chừng còn hại con gái, lại còn bị người ta coi thường.
Tiền Lục không cam tâm.
Suy đi tính lại, cuối cùng ông vẫn do dự vì không muốn từ bỏ ý định đó, nên không đồng ý.
Vương Quý Tử không thuyết phục được, thất vọng vô cùng, sau khi uống rượu xong liền tự mình đi tìm mối, cho rằng Tiền Lục không biết điều, không rủ ông cùng đi nữa.