Dân Quốc năm thứ chín, tại một góc phố náo nhiệt phồn hoa của Thượng Hải.

“Mua hoa nào, hoa tươi đây ạ——”

“Hoa hồng tươi lắm, mua hoa nào——”

Giữa dòng người qua lại tấp nập, Tiền Bảo Nha xách giỏ hoa, đứng bên đường rao bán, nhưng chẳng mấy ai để mắt tới.

Những vị khách có ý định mua hoa vừa nghe tiếng rao liền đưa mắt nhìn quanh, thì những cô gái bán hoa lanh lợi xung quanh đã nhanh chóng ùa tới. Người đông hoa ít, chỉ có người ăn mặc chỉnh tề nhất, hoa đẹp nhất mới được chọn, đạt được mục đích.

Tiền Bảo Nha sờ lên chiếc áo mỏng cổ cài khuy đã bạc màu vì giặt nhiều, rồi lại nhìn dáng người nhỏ bé của mình.

“…” Thôi vậy.

Với bộ dạng nhỏ thó ốm yếu, thiếu dinh dưỡng trầm trọng này, tốt nhất là đừng chen chân vào chỗ đông người.

Cô quyết định tìm một con đường khác.

Nơi này gần một trường học, lại không xa Tô giới, nên con phố này khá sầm uất. Dòng người qua lại đủ mọi thành phần.

Có những văn nhân* mặc áo dài, quàng khăn dài, có những người dân thường mặc áo ngắn, vội vã bước đi, có những nữ sinh mặc đồng phục học sinh, tràn đầy sức sống thanh xuân, thỉnh thoảng còn có thể bắt gặp một vài người nước ngoài mặc âu phục, đội mũ phớt, che ô, hoặc những người thành đạt thuộc tầng lớp thượng lưu, sang trọng lịch lãm.

*Người có học, biết làm thơ

Tất cả đều là cơ hội. Tiền Bảo Nha nhìn dòng người trên phố, mở to mắt tìm kiếm.

Không lâu sau, một cặp nam nữ ăn mặc sang trọng xuất hiện ở phía đối diện.

Người đàn ông mặc vest, đi giày da, đeo kính gọng vàng tròn, toát lên vẻ phong độ ngời ngời. Người phụ nữ mặc áo và váy bằng lụa thêu hoa, tóc tết dài bóng mượt, trông rất có khí chất.

Bầu không khí giữa hai người vô cùng thân mật, thoạt nhìn là một đôi thiếu gia tiểu thư nhà giàu có đang hẹn hò, chắc chắn trong túi không thiếu tiền.

Tiền Bảo Nha chỉnh trang lại quần áo, cong môi cười tươi, lập tức tiến lên chào mời.

“Ngài ơi, mua tặng quý cô xinh đẹp một bó hoa nhé?”

Tiền Bảo Nha đến gần, đưa ra ba bông hồng tươi thắm, ánh mắt đầy mong đợi.

Chàng trai đeo kính, tướng mạo tuấn tú, nghe vậy có chút động lòng, quay sang nhìn người con gái bên cạnh với ánh mắt trìu mến: “Tặng hoa cho người đẹp, hoa hồng nồng nàn, cháy bỏng, tượng trưng cho tình cảm sâu đậm của tôi dành cho Miss Lâm.”

Vừa nói những lời đường mật này, gã vừa đưa tay định lấy ví tiền.

Tiền Bảo Nha suýt chút nữa bị chiếc đồng hồ lộ ra trên cổ tay đối phương làm lóa mắt, nụ cười càng thêm rạng rỡ.

Những con cừu béo như vậy, trước mặt người phụ nữ mình yêu thường rất hào phóng, đặc biệt là những người có vẻ như đã từng du học phương Tây, rất coi trọng phong độ của một quý ông.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Có khi, ngoài tiền bán hoa, cô còn có thể được thêm chút tiền boa.

“Khoan đã.” Nào ngờ, nữ chính đột nhiên lên tiếng, khiến động tác lấy ví của chàng trai khựng lại.

Cô gái tóc dài khẽ cau mày, gương mặt thanh tú hiện lên vẻ dịu dàng như hoa lan, khiến chàng trai ngây người nhìn.

“Mr Từ, việc quan trọng nhất bây giờ là chúng ta phải đến Đại học Đông Hoa dự buổi diễn thuyết, chứ không phải lãng phí thời gian quý báu vào việc mua những thứ phù phiếm này!”

“Được rồi, được rồi, vậy chúng ta đi thôi, ngày mai anh sẽ tặng em món quà tốt hơn.”

Hai người vừa nói vừa chậm rãi rời đi, bỏ lại cô gái bán hoa với nụ cười méo xệ đứng chôn chân tại chỗ, tay vẫn cầm ba bông hồng chẳng bán được cho ai.

Từ đầu đến cuối, người con gái xinh đẹp như hoa lan kia, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn cô bé bán hoa lấy một cái.

Vẻ mặt ấy như thể đang tự phụ về thân phận cao quý của mình, khinh thường người khác, không thèm để mắt đến những kẻ tầm thường.

Tiền Bảo Nha nhếch mép, khẽ đảo mắt.

Cô tự an ủi mình, có lẽ người ta thích hoa mộc lan trắng tinh khiết, tao nhã, chứ không phải hoa hồng đỏ nhiệt tình, rực rỡ.

Tốn công vô ích, lại chẳng bán được hoa, Tiền Bảo Nha thầm than thở kiếm tiền thật khó, không để ý đến những tiếng cười khúc khích của những người bán hoa khác.

Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một người nước ngoài đang đợi qua đường ở phía xa, mắt sáng lên, lập tức chỉnh đốn lại tinh thần, tiến lên gần và hỏi nhỏ.

“Excuse me, Do you need flowers, sir?”

(Xin hỏi, ngài muốn mua hoa không?)

Ai mà chẳng biết tiếng Anh chứ, năm xưa cô còn vượt qua cả kỳ thi CET-4 và CET-6 nữa mà, mấy câu hỏi đơn giản này dễ như trở bàn tay.

*Nếu như ở Việt Nam một trong những điều kiện để các sinh viên đại học cầm được tấm bằng tốt nghiệp trong tay thì phải đạt được tiếng Anh chuẩn đầu ra thì bên Trung Quốc cũng vậy. Các sinh viên đại học Trung Quốc cũng cần phải thi tiếng Anh, thế nhưng không phải là IELTS hay TOEFL như chúng ta hay thi, các bạn ấy sẽ thi CET-4 hoặc CET-6 (kì thi được tổ chức bởi Vụ Giáo dục Cao đẳng Đại học Bộ Giáo dục Trung Quốc).

Được biết, CET-4 và CET-6 khó đến cấp ma quỷ quỷ, thi đi thi lại vẫn…không qua.

Tiền Bảo Nha cười tươi, nụ cười mà cô cho là rạng rỡ nhất, lặng lẽ thêm hoa vào bó, cuối cùng giơ lên một bó hồng lớn.

Gần như là tất cả số hoa còn lại trong giỏ của cô.

Cơ hội không thể bỏ lỡ, tất nhiên là bán được càng nhiều càng tốt.

Người đối diện là một quý ông lớn tuổi, phong cách đúng chuẩn Anh Quốc, bên cạnh còn có một quý bà da trắng trung niên mặc váy ren, tóc xoăn nhẹ, tay cầm ô nhỏ.

Hai người đột nhiên nghe thấy cô gái nhỏ người Trung Hoa nói tiếng Anh lưu loát, non nớt, không khỏi ngạc nhiên nhìn cô vài lần, rồi nhìn thấy những bông hoa tươi thắm được cô bé nhón chân, cố gắng đưa lên cao.

“Oh, It’s beautiful!” Quý bà da trắng cầm quạt nhỏ, thốt lên lời khen ngợi.

Những bông hồng được chăm sóc rất tốt, cánh hoa đỏ rực như lửa vẫn còn đọng những giọt sương, dưới ánh nắng mặt trời càng thêm rực rỡ, đẹp mắt vô cùng.

Có lẽ là bị vẻ đẹp ấy mê hoặc, có lẽ là vì đánh giá cao khả năng nói tiếng Anh của cô bé, hoặc cũng có thể là xuất phát từ phép lịch sự.

Quý ông lớn tuổi nhận lấy bó hoa, cúi xuống ngửi nhẹ, mỉm cười đưa cho người vợ bên cạnh, rồi hào phóng lấy một đồng xu trong túi ra đưa cho cô bé.

“Cảm ơn ngài, chúc ngài và quý bà có một buổi chiều vui vẻ.” Tiền Bảo Nha đón lấy đồng xu, không cần nhìn cũng nhét ngay vào túi, mỉm cười cảm ơn rồi khéo léo rời đi.

Những cô gái bán hoa khác chứng kiến toàn bộ sự việc, không khỏi ghen tị. Họ vất vả bán từng bông một, còn cô bé này, một lần bán được cả bó!

Nhưng bảo họ làm như vậy thì họ không dám, cũng không thể. Chưa nói đến vấn đề bất đồng ngôn ngữ, lỡ như đắc tội với người nước ngoài thì sao?

Chắc chắn sẽ bị bắt vào đồn cảnh sát, người thường không dám chọc vào.

Tiền Bảo Nha, người mà họ cho là gan dạ, xoa xoa mặt, khôi phục lại vẻ bình tĩnh, xách giỏ hoa, bước những bước nhỏ đến một góc khuất, lặng lẽ lấy đồng xu mà người Anh vừa cho ra xem.

Ồ, vậy mà là một đồng Shilling.

*Đồng bảng đứng thứ tư về khối lượng giao dịch ngoại tệ toàn cầu sau đồng đô la Mỹ. Hiện tại một shilling là 12 xu.

Shilling là đơn vị tiền tệ nhỏ hơn của đồng bảng Anh, tính ra cũng khoảng sáu hào, hoàn toàn có thể mua đầy một giỏ hoa tươi, thậm chí còn dư.

Trúng mánh rồi!

Tiền Bảo Nha nheo mắt nhìn kỹ đồng Shilling thời kỳ này, thưởng thức vẻ ngoài cổ xưa của nó, sau đó cẩn thận cất vào túi vá bên trong áo, định bụng lát nữa sẽ tìm chỗ đổi tiền.

Shilling tuy tốt, nhưng ở Thượng Hải này, tiền đồng và tiền bạc vẫn thiết thực hơn.

Lúc này, mặt trời đã bắt đầu ngả về tây, trong giỏ còn lại vài bông hoa cuối cùng. Với nguyên tắc kiếm được đồng nào hay đồng đó, Tiền Bảo Nha không nỡ vứt bỏ những bông hoa hơi tàn này.

Cô tỉ mỉ ngắt bỏ những cánh hoa và lá héo úa, chỉnh sửa lại cho gọn gàng rồi tưới thêm chút nước, những bông hồng đỏ héo úa bỗng chốc trở nên tươi tắn, có thể bán được. ( app truyện TᎽT )

Sắp xếp xong xuôi, Tiền Bảo Nha bước ra khỏi góc khuất, trở lại bên đường tìm kiếm người mua.

Đúng lúc này, một tiếng chuông leng keng vang lên, từ xa chạy đến một người đàn ông cao lớn, lực lưỡng, mặt đen, đầu trọc, mặc áo ngắn, quần đen, giày vải, cổ quàng khăn mặt trắng, đang kéo xe tay hối hả chạy tới.

“Nhị Nha, nhớ về nhà sớm đấy, đừng la cà ngoài đường quá khuya, làm mẹ con lo lắng.”

Chưa đến gần, giọng nói ồm ồm của người đàn ông đã vang tới.

Tiền Bảo Nha móc tai, vội vàng đáp lại, nhìn người cha rẻ tiền của mình ở kiếp này thở hổn hển kéo xe chở khách chạy qua.

Lúc đi ngang qua, Tiền Lục thấy con gái nhìn mình chằm chằm, theo bản năng dừng xe lại, tưởng cô có chuyện muốn nói.

Rèm che mưa trên xe kéo được kéo xuống, khiến người ngoài không nhìn thấy mặt người ngồi trong, nhưng có thể thấy bộ sườn xám hoa đỏ và đôi tất kiểu Tây của vị khách, cùng với đôi giày da đen nhỏ nhắn trên chân.

Tiền Bảo Nha chợt lóe lên một ý nghĩ, nhân lúc xe dừng lại, cô lại chủ động chào mời.

“Quý cô ơi, mua hoa không ạ? Hoa hồng tươi thắm, đẹp mắt, dù là để trong túi xách cho thơm hay cắm vào bình trang trí đều rất tuyệt.”

Những lời chào mời đầy thuyết phục của Tiền Bảo Nha khiến Tiền Lục ngạc nhiên đến mức há hốc mồm, lo sợ rằng điều này sẽ làm phật ý vị khách quý, mất cả tiền xe.

Ngay khi ông định phớt lờ lời con gái, chuẩn bị nhấc chân đi tiếp thì phía sau có động tĩnh.

Vị khách nữ trên xe vén rèm, đôi mắt quyến rũ nhìn bó hoa hồng được đưa lên, khẽ mỉm cười nhận lấy. Người đẹp, hoa tươi, tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ.

Dường như rất hài lòng, cô ta tiện tay ném xuống một đồng bạc, bảo Tiền Lục tiếp tục kéo xe.

Không kể đến việc Tiền Lục đang choáng váng như thế nào, Tiền Bảo Nha vui vẻ nhận lấy tiền, nói lời cảm ơn thật to, mặc dù đối phương đã đi xa, gần như không nghe thấy nữa.

Một đồng bạc, còn đáng giá hơn cả đồng Shilling lúc nãy.

Rõ ràng là vị tiểu thư mua hoa hồng này rất hào phóng, chỉ cần tùy tiện rớt vài đồng cũng đủ cho người dân thường sống qua ngày.

Tiền Bảo Nha không quan tâm đến điều đó, chỉ nghĩ hôm nay mình may mắn, dù sao chuyện tốt như vậy cũng không phải ngày nào cũng có, gặp được thì phải nắm bắt cơ hội, không gặp được thì thôi.

Phải nói rằng, từ khi đến đây, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy “đồng Đại dương” trong truyền thuyết.

Quả nhiên đúng như lời người cha rẻ tiền đã nói, nó sáng bóng, lấp lánh, trông rất đẹp mắt, tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là giá trị mà nó đại diện.

Hiện tại, một đồng bạc có thể mua được hơn mười cân gạo ngon, bốn, năm cân thịt lợn, một trăm hai mươi quả trứng, sáu thước vải bông, vân vân, sức mua thật đáng kinh ngạc.

Cầm đồng bạc trên tay, Tiền Bảo Nha đã bắt đầu tưởng tượng xem mình có thể mua những gì để cải thiện cuộc sống của gia đình.

Lấy lại tinh thần, cô khẽ lắc đầu thở dài, rồi thu dọn đồ đạc rời đi.

Ngước nhìn con phố trước mặt, một bên là những tòa nhà kiểu Tây ba tầng sơn màu trắng xám, một bên là những kiến trúc cổ kính mang đậm phong cách Trung Hoa. Tầng một và tầng hai của những tòa nhà này có rất nhiều cửa hàng, những tấm biển hiệu treo lủng lẳng giữa không trung.

Trên đường, người đi lại tấp nập, người mặc áo dài, người mặc áo khoác, thỉnh thoảng lại có những người phu xe kéo khách chạy qua, tiếng chuông leng keng vang lên.

Cứ cách một khoảng thời gian, một chiếc xe điện lại từ từ chạy trên đường ray bằng thép ở giữa phố, khiến mọi người phải nhường đường, dõi mắt nhìn theo.

Nửa Trung nửa Tây, nửa mới nửa cũ.

Tất cả mọi thứ đều nhắc nhở Tiền Bảo Nha rằng, đây là thời Dân Quốc, một thời đại đầy biến động trong sách lịch sử.

Và cô, Tiền Bảo Bảo, người từng sinh ra và lớn lên dưới lá cờ đỏ, được hưởng nền giáo dục hiện đại của chủ nghĩa xã hội, một nữ văn nghệ sĩ trẻ, lại không hiểu sao xuyên không đến thời đại cũ, trở thành Tiền Bảo Nha, con gái thứ hai của một người phu xe kéo ở khu ổ chuột Thượng Hải, Trung Hoa Dân Quốc.

Nói thật, so với cái tên Nhị Nha, cô thực sự thích cái tên Bảo Bảo mà người cha rẻ tiền gọi cô hơn.

Xấu hổ ư? Không hề.

Bảo Bảo kiếp trước đã nghe cái tên này hơn hai mươi năm, sớm đã quen rồi, gọi là Nhị Nha mới xấu hổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play