Tiền Bảo Nha kiếp trước cũng họ Tiền, tên là Bảo Bảo.
Cái tên đã nói lên tất cả, cô là một đứa trẻ được cha mẹ hết mực yêu thương, chỉ là sau một vụ tai nạn máy bay, cô trở thành trẻ mồ côi, rồi sống một mình cho đến khi xuyên không thành Tiền Bảo Nha, cô lại có “gia đình”.
Khác biệt là, cha mẹ kiếp trước làm việc chăm chỉ để tạo ra một môi trường sống sung túc cho cô, khiến cô từ nhỏ đến lớn hầu như không phải lo lắng về tiền bạc.
Còn kiếp này thì rất nghèo, đến ăn uống cũng là vấn đề.
Tiền Bảo Nha đã đến đây được một thời gian, thông qua quan sát, cô đã nắm được tình hình hiện tại của gia đình mới.
Thật lòng mà nói, không mấy khả quan.
Nhà họ Tiền thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội, hoàn toàn dựa vào Tiền Lục, người trụ cột trong gia đình, làm nghề phu xe kéo để kiếm sống, cộng thêm người vợ làm thêm một số việc thủ công để kiếm thêm thu nhập, nhưng cũng chỉ như muối bỏ bể.
Kéo xe là một công việc nặng nhọc, vất vả, cơ bản là dùng mạng để đổi lấy tiền.
Dù Tiền Lục đang ở độ tuổi sung sức, khỏe mạnh, nhưng mỗi tháng cũng chỉ kiếm được mười mấy đồng, may mắn gặp được khách sộp thì có thể thêm được hai, ba đồng, nhưng chuyện tốt này không nhiều, thường chỉ dành cho những người phu xe ăn mặc chỉnh tề, xe đẹp.
Ở Thượng Hải, mỗi tháng cần mười lăm đồng bạc mới đủ trang trải cuộc sống cơ bản cho một gia đình năm người bình thường.
Lưu ý là cuộc sống cơ bản, chỉ đủ ăn, đủ mặc, đủ ngủ, còn những thứ như lụa là gấm vóc, sơn hào hải vị thì đừng hòng nghĩ tới.
Không may là, nhà họ Tiền không chỉ có nguồn thu nhập ít ỏi, mà nhân khẩu còn đông, ngoài hai vợ chồng, còn có hai con gái và một cặp con trai sinh đôi, đều là những miệng ăn.
Số tiền mười mấy đồng mà Tiền Lục kiếm được mỗi tháng căn bản không đủ dùng, trừ tiền thuê nhà, số còn lại chỉ đủ để cả gia đình không chết đói, chứ đừng nói đến những thứ khác.
Để không bị đói, sau khi đến đây, Tiền Bảo Nha đã cố gắng hồi phục sức khỏe rồi nhanh chóng tìm việc kiếm tiền. Bán hoa là lựa chọn phù hợp nhất trong số ít những lựa chọn mà cô có.
Nghĩ đến những điều này, Tiền Bảo Nha xách giỏ đi qua nửa con phố, đến một quán cà phê đang mở cửa.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Đây là nơi những học sinh, văn nhân theo đuổi lối sống phương Tây ưa thích lui tới, trang trí hiện đại, cửa ra vào và cửa sổ đều dùng kính trong suốt, chạm khắc hoa văn, người đi đường có thể nhìn thấy rõ ràng chỗ ngồi và khách hàng bên trong, vừa thỏa mãn trí tò mò, vừa thu hút khách hàng.
Tất nhiên, một nơi sang trọng như vậy, giá cả cũng không hề rẻ, người bình thường không thể nào chi trả nổi, cũng không dễ dàng vào được.
Tiền Bảo Nha bị chặn lại ngay cửa.
Người gác cửa ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, cảnh cáo Tiền Bảo Nha rằng bên trong không phải là nơi dành cho một đứa trẻ đáng thương như cô, định đuổi cô đi để tránh ảnh hưởng đến việc kinh doanh của họ.
Tiền Bảo Nha không rời đi, mà lấy đồng Shilling vẫn còn nóng hổi ra lắc lắc.
“Tiền thưởng của người nước ngoài cho, tôi đến đây để đổi lấy tiền đồng.”
Cô nghe nói ông chủ của quán này khá tốt bụng, có thể đổi tiền mà không bớt xén quá nhiều, coi như là giúp đỡ người khác.
Còn tại sao không đến ngân hàng hoặc tiệm cầm đồ, vì đến đó làm thủ tục đều phải mất một khoản phí không nhỏ, một đồng Shilling thì chẳng đủ, đến đó một vòng chắc mất một nửa, không đáng.
Người gác cửa nhìn thoáng qua đồng xu màu vàng đồng trên tay Tiền Bảo Nha, gật đầu đồng ý dẫn cô vào trong.
Tiền Bảo Nha chỉ liếc nhìn vào bên trong lúc bước qua cửa, sau đó ngoan ngoãn đi theo.
Dù sao kiếp trước cô cũng đã từng thấy những kiểu trang trí đẹp và hiện đại hơn thế này, cà phê xay hay cà phê hòa tan gì cũng đã uống qua rồi, chẳng có gì lạ.
Người gác cửa thấy vậy rất hài lòng, dẫn cô đến khu vực phía sau, giao cho người quản lý sổ sách đang bận rộn tính toán.
Sau khi người gác cửa rời đi, Tiền Bảo Nha đưa đồng Shilling ra.
Người quản lý sổ sách, với kinh nghiệm dày dạn, cầm đồng xu lên xem xét thật giả, sau đó gạt vài cái bàn tính, đổi cho cô bảy mươi lăm đồng xu.
Trong lúc đối phương đếm tiền, Tiền Bảo Nha tự nhẩm tính trong đầu.
Hiện tại, một đồng bạc có thể đổi được khoảng một trăm hai mươi tám đồng, tùy theo tình hình giao dịch tiền tệ, mỗi ngày có thể hơi chênh lệch, nhưng không đáng kể.
Đồng Shilling của cô tương đương khoảng sáu hào, làm tròn có thể đổi được bảy mươi bảy đồng.
Bây giờ nhận được bảy mươi lăm đồng, đối phương lấy hai đồng làm phí dịch vụ, cũng coi như hợp lý.
Tất nhiên, chuyện này không thể để người nhà biết được, nếu không họ chắc chắn sẽ xót xa đến mất ăn mất ngủ.
Sau khi thanh toán xong, Tiền Bảo Nha ấn dấu vân tay, cảm ơn người quản lý sổ sách, cất tiền cẩn thận, rồi quay lại con đường cũ.
Khi đi ngang qua sảnh trước, cô thấy trên bàn gần nhất có một tờ báo mà khách đã đọc xong, không khỏi nảy ra một ý tưởng.
Với tình hình thời đại này, làm một người có học thức rất được trọng vọng và kính trọng, cơ hội việc làm nhiều, đãi ngộ tốt, không phải lo lắng về cơm áo gạo tiền.
Năm xưa cô cũng tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, mặc dù thời đại học có lơ là, không học hành chăm chỉ, đến đây lại toàn chữ phồn thể, nhưng dù sao cô cũng được coi là người có học, phải tận dụng lợi thế của mình.
Bán hoa không phải là kế lâu dài, số tiền kiếm được chẳng thấm vào đâu so với việc cải thiện tình hình gia đình.
Tiền Bảo Nha nhìn chằm chằm vào tờ báo, suy nghĩ một lúc, cảm thấy chuyện này cần phải tính toán kỹ lưỡng.
Nguyên chủ chưa từng được đi học, biết chữ, nếu cô đột nhiên thể hiện ra, e rằng sẽ bị người ta coi là yêu quái, bị đuổi đánh.
“Này, nhóc con, không có việc gì thì ra ngoài đi, nhìn nữa cũng không ăn được đâu, đi đi, đi đi.”
Một nhân viên phục vụ nam thấy cô đứng lâu, liền đến vẫy tay đuổi.
Anh ta rõ ràng đã hiểu lầm ý đồ của Tiền Bảo Nha, tưởng cô nhìn chằm chằm vào bàn là vì thèm những chiếc bánh ngọt mà khách ăn thừa trên đĩa, đó đều là phúc lợi của nhân viên trong quán, chắc chắn sẽ không cho người ngoài.
Tiền Bảo Nha không giải thích gì thêm, xoay người rời khỏi quán cà phê.
Khi đi ngang qua cửa, cô khựng lại một chút, liếc nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa kính.
Chiếc áo mỏng cổ cài khuy đã bạc màu dài đến đầu gối, kết hợp với chiếc quần đen cũ kỹ bên dưới, cùng đôi giày vải có miếng vá được giấu kín đáo, và mái tóc khô xơ, tết thành bím vẫn còn lởm chởm những sợi tóc con.
Đó là hình dáng hiện tại của cô, nhìn một lần là muốn xót xa một lần, thật không dám nhìn thẳng.
Cơ thể này thật sự rất tệ, tay chân gầy guộc như que củi, má hóp lại, không có chút thịt nào, nhỏ bé, ốm yếu, hoàn toàn không nhìn ra đã mười lăm tuổi.
Diện mạo này tự nhiên không thể gọi là xinh đẹp, nếu không phải thừa hưởng làn da trắng của mẹ và đôi mắt to, lông mày rậm của cha, e rằng còn không đạt đến mức bình thường.
Vì vậy, không trách cô không tranh giành với những cô gái bán hoa trẻ trung, xinh đẹp kia, cũng không trách có người coi cô là trẻ con.
Không phải là một cô gái xinh đẹp, đương nhiên không được người ta ưu ái.
Thực tế là vậy, Tiền Bảo Nha rất hiểu chuyện.
Cô vẫn còn nhớ lúc mới đến, nguyên chủ đang ốm nặng, trông như một bộ xương khô, rồi cứ thế mà chết, để cô chiếm lấy thân xác này.
Sau một thời gian điều trị và nghỉ ngơi, bây giờ đã khá hơn một chút, nếu không cô cũng không dám ra ngoài dọa người.
Tiền Bảo Nha vừa đi vừa nghĩ vẩn vơ, đôi chân cứ thế di chuyển theo trí nhớ của cơ thể, tự động đi qua con phố này, rẽ vào một con phố nhỏ ngăn cách bởi một bức tường, đi thêm một đoạn nữa thì trước mắt bỗng nhiên sáng sủa.
Cùng lúc đó, tiếng ồn ào và mùi hôi thối cũng ập đến.
Đây là khu ổ chuột, nơi tập trung những người từ nơi khác đến và những người nghèo khó. Nơi này không lớn, nhưng có rất nhiều ngôi nhà nhỏ, chật hẹp.
So với sự phồn hoa, náo nhiệt bên ngoài, nơi đây giống như một thế giới khác.
Vì có nhiều người sinh sống, trẻ con cũng không ít, cộng thêm đủ loại hàng rong, nên nơi đây từ sáng đến tối luôn ồn ào, náo nhiệt, không ngừng nghỉ cho đến khi trời tối.
Nhiều người chen chúc sống chung một chỗ, môi trường tất nhiên không thể tốt được.
Những con hẻm nhỏ hẹp như ruột gà, nước bẩn chảy lênh láng, đen ngòm, dường như còn lẫn cả những thứ không rõ là gì, khiến người ta không thể bước chân xuống.
Điều đáng sợ hơn là, nhà vệ sinh của một số nhà lại lộ thiên, nếu người dọn vệ sinh không đến dọn ba, năm ngày một lần, khi gió thổi, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, không thể chịu nổi.
Tiền Bảo Nha đã chuẩn bị sẵn tinh thần, không đến mức suýt ngất xỉu như lần đầu tiên.
Cô thành thạo bịt mũi, nhón chân đi sát mép tường.
Đi qua con hẻm đông đúc nhất, rẽ vào một con hẻm lớn hơn một chút, tình hình đã khá hơn.
Vì địa thế cao hơn, nên nơi này sạch sẽ hơn, không khí cũng dễ chịu hơn, những người bán hàng rong đều tập trung ở đây, cứ cách một đoạn lại có một quầy hàng. Người dân xung quanh cũng thường đến đây xem, mua một số thứ cần thiết cho gia đình.
Tiền Bảo Nha buông tay thở phào nhẹ nhõm, dừng lại nghỉ chân.
Quầy thịt bên cạnh hôm nay có bán cá khô, mùi tanh khiến người ta thèm thuồng.
Lúc này, có khá nhiều người vây quanh quầy thịt, nhưng người thực sự mua chỉ chiếm một nửa.
Tiền Bảo Nha đứng ngoài nhìn vào trong, thấy một đống cá khô bày trên quầy, trên giá gỗ treo lủng lẳng những miếng thịt lợn, không khỏi liếm môi, nuốt nước bọt.
Mấy ngày nay, trên bàn ăn nhà họ Tiền chưa từng xuất hiện một chút thịt cá nào.
Tiền Bảo Nha thèm, muốn ăn thịt.
Thịt lợn quá đắt, cô không dám mua, nếu không về nhà sẽ bị cằn nhằn, nên cô chọn hai khúc cá khô mặn, tổng cộng hết mười đồng.
“Đây, cá của cô, cầm cẩn thận nhé.” Người bán hàng nhanh nhẹn dùng dây rơm buộc cá lại, nhận tiền rồi cười tươi đưa cho cô.
Cái gọi là cá Đông Dương, chính là cá muối nhập từ Nhật Bản, vì số lượng nhiều, dễ bảo quản, nên giá tương đối rẻ. ( app TYT - tytnovel )
Tiền Bảo Nha không muốn làm bẩn giỏ hoa, nên dùng tay xách một đầu dây rơm.
Đi chưa được bao xa, cô đã nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, là hai em trai sinh đôi đang đứng bên quầy rau, chăm chú nhặt rau thừa.
Hai đứa nhỏ không lớn lắm, khoảng sáu, bảy tuổi, nhìn qua nhỏ bé, gầy gò, như những củ cải nhỏ.
Chúng mặc quần áo đen cũ kỹ, vá víu khắp nơi, đôi giày rách rưới để lộ cả ngón chân, trông còn thảm hại hơn cả Tiền Bảo Nha hiện tại.
“Kim Bảo, Ngân Bảo.” Tiền Bảo Nha đến gần gọi.
Hai củ cải nhỏ nghe thấy tên mình đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy… cá khô trên tay cô, hai đôi mắt to, lồi ra bỗng sáng rực lên.
“Chị Hai, hôm nay kiếm được tiền rồi à?” - Tiền Kim Bảo
“Chị Hai, chị mua cá sao?!” - Tiền Ngân Bảo
Phản ứng của hai đứa không giống nhau, nhưng điểm chung là ánh mắt thèm thuồng nhìn cá khô.
Tiền Kim Bảo là anh cả, luôn tỏ ra người lớn, chín chắn, cậu bé nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chạy đến giúp chị xách giỏ.
Tiền Ngân Bảo là con út, được cưng chiều hơn, tính tình ngây thơ, hoạt bát, vừa chảy nước miếng vừa nhảy chân sáo đến muốn giúp chị cầm cá.
Tiền Bảo Nha đáp ứng cả hai, nhìn những lá rau héo úa mà hai đứa đang xin từ người bán rau, cô nhíu mày.
“Những thứ này đều hỏng rồi, ăn nhiều sẽ bị đau bụng, chị mua rau tươi cho hai em nhé, về nhà nấu cùng cá ăn.”
Hai anh em, một người do dự, một người mong chờ, chưa kịp nói gì thì Tiền Bảo Nha đã quay sang chọn một mớ rau cải nhỏ, bảo người bán cân.
Cuối cùng, lại mất thêm hai đồng, ba chị em vui vẻ mang đồ về nhà.