“Lúc này mà về nhà mẹ đẻ, chẳng phải là buông tay mặc kệ sao, con cũng không cần nữa à?”

“Đứa nhỏ ngày thường thân ông Lưu nhất chứ không thân mẹ nó, đi thì đi, đỡ tốn cơm.”

“Cô ta đi rồi, ông Lưu cháu nhỏ sống nương tựa nhau thật đáng thương, ngay cả người trông trẻ cũng không có, làm sao mà đi làm kiếm cơm được?”

Mọi người bàn tán xôn xao, ngoài thở dài thương xót ra cũng chẳng giúp được gì, dù sao ai cũng sống chật vật.

Nhóc Lưu ở góc giường bị tiếng ồn đánh thức, khóc oa oa, còn chưa biết cha mẹ đã bỏ đi trong đêm.

Ông Lưu vừa dỗ cháu vừa khóc ròng, trong lòng đau khổ lại còn phải nghĩ xem sau này sống thế nào, mang theo đứa nhỏ đi kéo xe chắc chắn không được, mà để nó ở nhà một mình thì không yên tâm.

Cuối cùng, bác ấy đành mặt dày nhờ Bảo Nhi Nương ban ngày giúp trông cháu, để bác ấy có thể ra ngoài kéo xe kiếm cơm.

Bảo Nhi Nương gần như ở nhà dán hộp giấy dưỡng thai, lại có Tiền Ngọc Nha giúp làm việc, trông thêm một đứa nhỏ ngoài vất vả hơn một chút thì cũng không ảnh hưởng gì.

Bản tính bà vốn mềm lòng, lại đang mang thai nên tràn đầy tình mẫu tử, sau khi ông Lưu đề nghị thì bà gần như đồng ý ngay lập tức.

Nhưng nhìn chồng và mấy đứa con, Bảo Nhi Nương dừng lại, dùng ánh mắt hỏi ý, để người trụ cột trong gia đình quyết định.

Tiền Lục liếc nhìn bé Lưu hay khóc nhè, trong lòng không muốn vợ vất vả thêm, nhưng hàng xóm xung quanh đều đang nhìn, ông Lưu bây giờ cũng thực sự không còn cách nào khác, họ không giúp thì biết làm sao.

“Vậy nhà tôi tạm thời giúp trông một thời gian, tốt nhất vẫn nên gọi Dương Hòe Diệp về.” Ít nhất cũng có thể trông trẻ ban ngày như trước đây.

Tiền Lục bất đắc dĩ nhận lời, nhưng cũng nói rõ trước.

Nhà họ chỉ giúp trông một thời gian để vượt qua khó khăn, lâu dài thì tuyệt đối không được, giúp lúc hoạn nạn chứ không giúp lúc nghèo khó, nhà ai cũng chật vật.

Chuyện tạm thời được quyết định như vậy, mọi người thở dài rồi ra khỏi căn phòng nhỏ của ông Lưu, ngoài mặt không nói gì thêm để tránh chạm vào nỗi đau của người khác, nhưng sau lưng vẫn bàn tán xôn xao, nói đủ thứ chuyện.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Đến giờ nấu cơm, ông Lưu thu xếp tâm trạng đi ra nấu cháo, bé Lưu ở trên lưng bác ấy khóc oa oa tìm mẹ.

Tuy ngày thường Dương Hòe Diệp không chăm sóc con cái chu đáo, nhưng trẻ con dù sao cũng quấn mẹ, giờ không thấy mẹ đâu nên mới khóc lóc không ngừng.

Ông Lưu vừa phải dỗ cháu vừa phải lóng ngóng nhóm lửa nấu cơm, khiến mọi người nhìn mà thấy thương.

Một gia đình tốt đẹp như vậy, cứ thế mà tan vỡ.

Có người cảm thấy thỏ chết cáo buồn, cũng có người chỉ đứng xem náo nhiệt, tiện thể còn giẫm thêm vài đạp.

Khi Tiền Bảo Nha ra giếng xách nước, Vương Kiều bê chậu giặt đồ lại gần, thần bí và khinh miệt tiết lộ nơi ở của Dương Hòe Diệp, vẻ mặt khinh thường, dường như rất coi rẻ.

“Nơi ở gì, không phải thím ta về nhà mẹ đẻ rồi sao?” Ngay cả con cũng bỏ mặc không cần.

Tiền Bảo Nha thuận miệng hỏi.

Vương Kiều nhìn xung quanh, cúi đầu nói: “Về nhà mẹ đẻ chỉ là lời cô ta nói, thật ra mọi người đều biết cô ta đi đâu.”

“Đi đâu?”

“Đi tìm trai chứ sao, trước đây khi Lưu Lực còn ở nhà, cô ta phải lén lút vụng trộm, giờ chồng đi rồi cô ta liền công khai sống chung với nhân tình…”

Tiền Bảo Nha: “…”

Vương Kiều đang nói nhỏ, thì bị tiếng gọi của Bảo Nhi Nương cắt ngang.

“Nhị Nha, chị con cần dùng nước, còn lề mề gì nữa.” Bảo Nhi Nương đứng ở nhà phía Đông nháy mắt với Tiền Bảo Nha.

Tiền Bảo Nha đáp lại một tiếng, xách thùng nước đầy về nhà, Vương Kiều đang nói dở liền rụt cổ lại không dám nói nữa.

Bảo Nhi Nương đi theo Tiền Bảo Nha vào bếp nhỏ, vỗ một cái vào lưng cô, ân cần nhắc nhở: “Con bé đó bề ngoài trông hiền lành, nhưng trong lòng rất mưu mô, con cẩn thận đấy, đừng để bị nó lừa.”

Hơn nữa, con gái nhà lành, bàn tán chuyện trai gái của người khác làm gì, tự nhiên làm vấy bẩn tai con gái.

“Con là người dễ bị lừa sao, cô ta nói gì con cũng nghe tai này lọt tai kia, chỉ riêng việc cô ta nói xấu sau lưng người khác, con cũng sẽ không thân thiết với cô ta, mẹ yên tâm đi.” Tiền Bảo Nha xua tay, trấn an Bảo Nhi Nương.

Những chuyện tầm phào này chỉ là một chút tình tiết nhỏ trong cuộc sống, Tiền Bảo Nha nghe xong rồi thôi, căn bản không để tâm.

Việc không liên quan đến mình thì mặc kệ, tuy nói vậy có vẻ vô tình, nhưng thực tế là vậy.

Khi chưa có năng lực, tốt nhất vẫn nên lo chuyện của mình trước, đừng xen vào chuyện của người khác.

Nhưng chuyện của ông Lưu, nhà họ Tiền lại thực sự có liên quan.

Vì Tiền Lục đã đồng ý để Bảo Nhi Nương giúp trông trẻ, nên sáng hôm sau trước khi đi làm, ông Lưu đã đưa cháu trai đến.

Bé Lưu khóc lóc cả đêm, ngủ một giấc dậy đã quên chuyện tìm mẹ, sáng nay lại được ông Lưu cho ăn no, lúc được đưa đến thì rất ngoan ngoãn, dễ trông nom.

Tiền Lục thấy vậy cũng hài lòng, sắc mặt tốt hơn một chút, yên tâm cùng ông Lưu ra ngoài kéo xe.

Nhưng ông yên tâm quá sớm, hai ngày đầu còn tốt, không xảy ra chuyện gì, Bảo Nhi Nương chỉ cần vất vả trông chừng, đừng để đứa nhỏ bị ngã bị thương, tối đến giao lại cho ông Lưu là được.

Nhưng dù sao cũng không phải con mình, bà cũng không dám quản quá nghiêm.

Hơn nữa, vì đang mang thai, bà khá kiên nhẫn với trẻ con, lại thêm tính tình dịu dàng hòa nhã, nên đứa nhỏ muốn gì, chỉ cần không phải đồ quan trọng trong nhà, bà thường không từ chối, cho ăn cho uống, không để nó bị đói.

Nhưng bà đã bỏ qua một điều, trẻ con rất biết nhìn sắc mặt người lớn.

Mấy ngày sau, bé Lưu dường như biết Bảo Nhi Nương không dám quản nó, liền bắt đầu làm loạn, như thể đang thử thách giới hạn của người lớn, từng bước một bắt đầu nghịch ngợm.

Thấy gì muốn liền giơ tay đòi, không cho thì khóc cho xem!

Thấy đồ ăn gì cũng nhét vào miệng, không cho ăn thì làm ầm ĩ cho xem!

Không muốn đi, bám chặt lấy Bảo Nhi Nương không chịu xuống, không bế thì đánh!

Thế là xảy ra chuyện.

Bảo Nhi Nương bất ngờ bị nó đá trúng bụng, đau đến mức ngã phịch xuống ghế, may mà lúc đó Tiền Ngọc Nha đang ở bên cạnh định bế bé Lưu ra, thấy tình hình không ổn liền vội vàng chạy đến đỡ bà dậy, mới tránh được một tai họa.

“Mẹ, đứa nhỏ này được voi đòi tiên, mẹ không nên chiều nó như vậy.” Tiền Ngọc Nha dịu dàng hiền lành, vì lo lắng mà hiếm khi nổi giận.

Bé Lưu bị Tiền Ngọc Nha đẩy ra, loạng choạng ngã ngồi xuống đất, thấy sắc mặt hai người lớn đều không tốt, mơ hồ biết mình đã gây ra họa, liền sợ hãi khóc oa oa, gào khóc gọi ông nội, cha, mẹ.

Bảo Nhi Nương vốn đã khó chịu trong bụng, lại bị nó làm ồn đến đau đầu, không khỏi nhức đầu biện minh: “Trước đây nó ngoan ngoãn lắm mà, sao đến tay mẹ lại hư thế này, có phải mẹ chăm sóc không tốt không? Nhưng mấy đứa hồi nhỏ cũng không như vậy mà”.

Với tính cách nhu mì của bà, khi xảy ra chuyện, điều đầu tiên bà làm là tự trách mình.

Tiền Ngọc Nha biết rõ sự tình, liền an ủi: “Mẹ, mẹ không thấy ban ngày ai trông nó sao, chị Hòe Diệp sẽ không cưng chiều nó như mẹ, muốn gì được nấy đâu, người ta chỉ cần buộc dây vào người nó rồi thả trong phòng, chỉ cần không khát không đói là mặc kệ, làm gì giống nhà mình”.

“Không được, con phải đi gọi thầy lang đến, mấy ngày nay mẹ đã vất vả vì đứa nhỏ này rồi, bây giờ lại bị nó đá vào bụng, lỡ như động thai khí thì sao?”.

Tiền Ngọc Nha đỡ bà dậy, nói rồi định ra ngoài.

Bảo Nhi Nương định ngăn cô ấy lại đừng lãng phí tiền, nhưng lời nói sau đó của con gái lớn khiến bà hoảng sợ.

Bụng vẫn còn đau âm ỉ, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, bà biết ăn nói thế nào với chồng, để thầy lang xem qua cũng tốt.

Tiền Ngọc Nha trước tiên bế bé Lưu đang khóc lóc ra xa một chút, sau đó cầm ít đồ ăn ra cổng tìm một đứa trẻ đang chơi đất nặn nhờ đi gọi người, cô nhanh chóng quay về phòng, cũng không dán hộp giấy nữa, cùng Bảo Nhi Nương lo lắng chờ thầy lang.

Thầy lang ở gần đó, nên đến rất nhanh.

Sau khi bắt mạch khám cho Bảo Nhi Nương, ông nói là do bà bầu làm việc quá sức lại bị ngoại lực tác động, nên mới động thai khí, sau khi uống thuốc an thai thì phải nghỉ ngơi nhiều, nếu không có nguy cơ sảy thai.

Hai mẹ con nghe xong chết lặng, không ngờ chuyện lại nghiêm trọng đến mức này, đều bị dọa choáng váng, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.

Đúng lúc này, Tiền Bảo Nha trở về, thấy bé Lưu đang lăn lộn khóc lóc dưới sân, mà nhà lại gọi thầy lang, hai mẹ con trong phòng sắc mặt tái nhợt, khiến người ta không thể không nghĩ đến chuyện xấu.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Trong lòng chùng xuống, cô bước vào cẩn thận hỏi.

Mắt Bảo Nhi Nương sáng lên, như tìm được chỗ dựa, cùng Tiền Ngọc Nha kể lại đầu đuôi sự việc.

Trong lúc đó, hai mẹ con như đứa trẻ phạm lỗi, rụt cổ cúi đầu, vẻ mặt đáng thương yếu đuối.

Vẻ mặt này không có tác dụng với Tiền Bảo Nha, nhưng cô cũng không định đánh giá gì, đợi Tiền Lục về rồi nói, để ông xử lý mới đúng.

Việc cấp bách bây giờ là bảo thầy lang kê thuốc an thai, nhanh chóng sắc thuốc cho Bảo Nhi Nương uống để giữ thai.

Khi được gọi đến, thầy lang đã hỏi qua tình hình bệnh nhân, nên trong hộp thuốc mang theo có sẵn một số loại thuốc thông dụng, trong đó có thuốc an thai, lại căn cứ vào mạch tượng thêm bớt vài vị thuốc, cuối cùng lấy hơn hai mươi đồng xu làm tiền khám và tiền thuốc, rẻ hơn nhiều so với đi khám Tây y. ( truyện trên app t.y.t )

Số tiền này là do Tiền Bảo Nha trả, tiền bán hoa vẫn còn trong túi, cô liền đếm ra đưa cho ông.

Nhưng Bảo Nhi Nương vẫn rất xót ruột, sau khi thầy lang đi, vừa tiếc tiền vừa lấy ví ra, nhất quyết đưa lại cho Tiền Bảo Nha số tiền tương đương, nhưng cô nói là trừ vào năm mươi đồng tiền sinh hoạt đã đưa hôm nay, nên bà mới thôi.

Sau đó, Bảo Nhi Nương ôm bụng than thở vì sự bất cẩn của mình mà mất toi hai mươi đồng, Tiền Ngọc Nha cầm gói thuốc đi nhóm lửa sắc thuốc.

Tiền Bảo Nha nghe tiếng trẻ con khóc lóc bên tai, liền lạnh lùng đi đến trước mặt bé Lưu đang lăn lộn dưới đất, không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào nó, khiến đứa nhỏ nín khóc, nấc lên từng tiếng, cuối cùng sợ hãi không dám phát ra tiếng nữa.

Đứa nhỏ này không thể để Bảo Nhi Nương dỗ dành nữa, nếu không sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Bản thân bà cũng đang mang thai, sau này thân thể sẽ ngày càng nặng nề, không thể xảy ra sơ suất gì, Tiền Ngọc Nha ngày thường bận rộn trong ngoài không có thời gian rảnh, Tiền Bảo Nha cũng không muốn không kiếm được tiền mà còn phải ở nhà trông trẻ, hai em trai sinh đôi còn nhỏ, có thể tự chăm sóc nhau là tốt rồi, để bọn trẻ ở nhà họ trông nom lâu dài không phải là cách.

Tốt bụng thì tốt bụng thật, nhưng không phải cứ giúp đỡ như vậy.

Tiền Bảo Nha vừa nhìn đứa nhỏ vừa suy nghĩ, cảm thấy phải nghĩ cách vứt bỏ gánh nặng này đi.

Đợi đến khi Tiền Lục trở về biết chuyện thì suýt nữa nổi trận lôi đình, kiên quyết không muốn giúp trông trẻ nữa, cứ tưởng là đứa trẻ ngoan ngoãn, ai ngờ lại nghịch ngợm đến vậy, suýt chút nữa đá mất con mình, sao có thể được!

Không giúp nữa, Tiền Lục hận không thể lập tức ném bé Lưu về nhà.

Nhưng tình cảnh của ông Lưu ở đó, nếu không phải bất đắc dĩ thì cũng sẽ không mặt dày nhờ nhà họ trông cháu, hơn nữa lúc trước đã đồng ý rồi, mới mấy ngày đã đổi ý, nếu không có lý do chính đáng, e rằng nước bọt của mọi người trong viện sẽ phun hết vào nhà họ.

Cuối cùng giúp người ta lại rước họa vào thân.

Nhìn Tiền Lục tức giận, một mặt cố nén cơn giận đi vòng quanh vợ, một mặt lại muốn chạy đến dạy dỗ bé Lưu một trận, Tiền Bảo Nha thu hồi suy nghĩ, đúng lúc lên tiếng: “Cha, hay là chúng ta đổi cách giúp đi, nhà họ bây giờ không có ai trông trẻ, vậy thì tìm một người, ví dụ như…”.

“Giúp ông Lưu tìm một người bạn đời.”

Như vậy chẳng phải sẽ có người chăm sóc cuộc sống của hai ông cháu sao, cũng không cần làm phiền nhà họ Tiền nữa, đợi đến khi Dương Hòe Diệp bỏ đi kia quay về cũng có người trị.

Một công đôi việc.

Tiền Lục nghe vậy cơn giận liền nguôi ngoai, ngẩn người một lúc rồi chợt hiểu ra, vỗ đầu cười ha hả.

Đúng vậy, giải quyết tận gốc vấn đề như vậy thật đơn giản, sao ông lại không nghĩ ra chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play