Mạt Mạt đưa khăn giấy cho mẹ, Miêu Tình lau nước mắt, nghẹn ngào: “Mạt Mạt, bà ngoại con sẽ không có chuyện gì đâu đúng không?”
“Sẽ không có chuyện gì.”
Mạt Mạt nói như vậy không chỉ là đang khuyên nhủ mẹ, mà còn gần như đang thuyết phục chính bản thân mình, trong lòng Mạt Mạt rõ ràng, bà ngoại có thể chịu đựng được tới bây giờ đã là trời cao ban ơn rồi.
Cả nhà Thanh Bách tới, nhưng ông cụ Lưu vẫn chưa xuống, mấy người đàn ông Thanh Bách cũng học cha đi ra ngoài sân, trong miệng mỗi người đều ngậm một điếu thuốc, trong lòng mọi người đều đã nắm chắc.
Lại qua nửa giờ nữa, ông cụ Lưu mới xuống, ông cụ Lưu thận trọng vịn cầu thang, Thanh Bách đi lên đỡ, ông cụ Lưu mệt mỏi rồi, làm một lúc mới bớt đau, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn ông ấy, ông cụ lắc đầu.
Miêu Tình che miệng, nước mắt rơi lã chã, Mạt Mạt sụt sịt nước mắt lướt qua khoé mắt.
Ông cụ Lưu thở dài an ủi: “Tuổi thọ đến rồi, không còn cách nào khác, mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, khả năng chỉ trong mấy ngày này, có tâm nguyện gì trong tương lai thì tranh thủ làm đi, tránh cho sau này lại tiếc nuối.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT