Theo lời Hạ Tu và Khả Khả, bọn trẻ cũng đã trọng sinh, và còn trọng sinh trước vài ngày, trước khi chúng tôi đến trại trẻ. Chúng đã nhận ra nhau từ sớm và bắt đầu bàn bạc đối sách.

Chúng không ngờ tôi và Lâm Thính Văn cũng trọng sinh, nên kế hoạch ban đầu là: cả hai đều để tôi nhận nuôi.

Ai ngờ Lâm Thính Văn cũng sống lại, còn ôm Khả Khả đi mất.

Nhắc tới đây, đôi mắt to tròn long lanh của Khả Khả bắt đầu hoe đỏ.

Thân hình nhỏ bé mềm mại lao vào lòng tôi: “Mẹ ơi, con không muốn rời xa mẹ đâu, Lâm Thính Văn là người đàn bà ác độc, kiếp trước bà ta ép Hạ Tu đến phát điên, đời này chắc chắn cũng sẽ dồn con vào chỗ chết!"

Tôi ôm chặt lấy Khả Khả trong lòng: “Khả Khả yên tâm, mẹ nhất định sẽ đưa con trở về.”

Kiếp trước tôi và Khả Khả đã là mẹ con, nên lúc này ôm nhau cũng thân thuộc vô cùng.

Hai mẹ con tôi đang ôm nhau, liếc mắt liền thấy Hạ Tu đang đứng ngại ngùng bên cạnh, gương mặt nhỏ xíu tràn đầy lúng túng.

Tôi không nghĩ nhiều, kéo thằng bé vào ôm luôn.
Hạ Tu lúng túng giãy nhẹ, rồi ngoan ngoãn để mặc tôi ôm vào lòng mà vò nắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play