“Được rồi, đàn gà đã chạy hết. Chúng ta cũng nên quay về thôi.”
Lục Vân Kiêu thấy Diệp Trừng nghiêm túc tiếp thu lời dạy bảo, trong lòng cảm thấy khá hài lòng. Dù năng lực của tiểu báo tuyết còn hạn chế, nhưng cậu rất nghe lời và hiểu chuyện.
“Hổ ca ca, chúng ta nhặt thêm ít trứng gà mang về làm bữa sáng cho ngày mai nhé.”
Diệp Trừng nghĩ rằng động vật hoang dã không có thói quen tích trữ thức ăn, nhưng con người thì khác. Họ có thể làm thịt khô, ướp trứng để dự trữ thức ăn cho mùa đông. Nếu tuyết rơi dày đặc và con mồi trở nên khan hiếm, thì khi có đủ thức ăn dự trữ sẽ không lo bị đói.
Dù hiện tại mới là đầu mùa hè, nhưng Diệp Trừng hiểu rõ, trong tay có lương thực thì trong lòng không cần phải lo lắng. Nếu cậu có thể thức tỉnh dị năng không gian, thì việc dự trữ thức ăn sẽ càng dễ dàng hơn.
Nghĩ đến đây, Diệp Trừng bỗng cảm thấy dưới móng vuốt mình trở nên trống rỗng. Quả trứng gà vốn nằm dưới chân cậu đã biến mất.
Σ(Ò A Ó)!!!
Trời ạ! Đúng là con cưng của ông trời mà! Cậu chỉ vừa nghĩ đến dị năng không gian, thế mà đã có ngay thật sao?
Nhìn quả trứng xuất hiện trên thảo nguyên rộng lớn trong tinh thần thức của mình, Diệp Trừng không khỏi kinh ngạc. Dị năng của cậu còn bao nhiêu điều kỳ diệu nữa mà cậu chưa biết?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play