“Về chuyện hôm qua, tôi xin lỗi.”
Lục Vân Kiêu cảm thấy áy náy trong lòng. Tiểu báo tuyết đúng là vẫn còn nhỏ, qua một đêm mà vẫn nhớ mãi chuyện cũ. Nhưng hôm qua đúng là lỗi của hắn, xin lỗi cũng là điều nên làm.
Để thể hiện sự xin lỗi, Lục Vân Kiêu dùng chiếc lưỡi có gai của mình nhẹ nhàng liếʍ lên đầu tiểu báo tuyết, giúp cậu chải chuốt lại vài sợi lông.
“...”
Mặc dù đầu bị Hổ ca ca liếʍ đầy nước miếng, Diệp Trừng không hề ghét bỏ. Ngược lại, cậu còn cảm thấy đây là cách Hổ ca ca thể hiện tình cảm của mình. Loài mèo lớn chỉ giúp nhau liếʍ lông khi xem đối phương là đồng loại.
Diệp Trừng hào hứng muốn thử liếʍ lông của Hổ ca ca. Nhưng ngay lúc đó, lời của Hổ ca ca đã khiến cậu bất ngờ.
“Nhưng khi cậu trưởng thành, cậu phải tự nuôi sống bản thân. Đến lúc đó dù tôi không đuổi cậu, chỉ sợ cậu tự mình rời đi.”
“Tôi có một chuyện rất nghiêm trọng phải nói với cậu, đó là tôi đang mắc bệnh rất nặng, thỉnh thoảng sẽ phát điên mất hết lý trí. Bệnh này không thể chữa khỏi, chỉ có cái chết đang chờ tôi. Vì vậy tôi sẽ dạy cậu cách sống tự lập trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại.”
Vì đã nhận lời tạm thời nuôi dưỡng tiểu báo tuyết, hắn không muốn giấu giếm việc tinh thần vực của mình bị rách nát, để tiểu báo tuyết có thể chuẩn bị tâm lý từ sớm.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT