Hứa Đông Tình ngồi trước bếp lửa, cẩn thận nhìn ngọn lửa bập bùng cháy.

Trên bếp, nồi lẩu đang sôi ùng ục, khói trắng bay lên từ khe hở của nắp nồi, hòa vào không khí trong căn bếp tĩnh lặng.

Đã hơn mười hai rưỡi, mí mắt Hứa Đông Tình bắt đầu trĩu xuống vì buồn ngủ. Thế nhưng, hương thơm nồng đậm của món ăn lan tỏa, len lỏi vào mũi khiến cô ấy chợt tỉnh táo, nước miếng bất giác ứa ra.

Chỉ còn hai lượt khuấy nữa thôi, cô ấy quyết định đi rửa mặt bằng nước lạnh để giữ tỉnh táo. Dù sao thì cũng chỉ còn vài phút nữa là than củi cháy hết. Nếu nhanh tay một chút, chắc sẽ kịp.

Ngay sau bếp chính là phòng ngủ của cô ấy, mới chân ướt chân ráo đến Bắc Thành, Hứa Đông Tình vẫn chưa tìm được chỗ ở. May mắn có Khương Điềm Điềm rộng lòng cho cô ấy tạm trú ở đây, tiện thể trông coi căn nhà nhỏ giúp.

Hứa Đông Tình không vào nhà, mà ra ngoài tìm vòi nước, tạt sơ lên mặt vài lần cho tỉnh. Quay người lại, cô ấy bất ngờ thấy một cậu nhóc chừng năm, sáu tuổi đứng dụi mắt trước cửa bếp.

Nhóc con có vẻ vừa mới ngủ dậy, chỉ mặc mỗi chiếc áo phông trắng rộng thùng thình của người lớn. Dáng người nhỏ bé, lọt thỏm trong chiếc áo dài quá khổ, trông cứ như bị nhốt trong một cái bao tải vải.

Hứa Đông Tình ngớ người trong chốc lát, vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống hỏi:

“Niên Niên, sao con lại ra đây? Còn khó chịu không?”

Cô ấy định đưa tay sờ trán con, nhưng chợt nhớ mình vừa rửa tay bằng nước lạnh, sợ làm nhóc con giật mình nên đành áp nhẹ cánh tay vào trán bé để kiểm tra nhiệt độ.

Cũng may, không còn nóng sốt như hai ngày trước nữa.

Trước đây, nhà Hứa Đông Tình ở vùng ngoại ô Bắc Thành. Sau khi chồng mất, gia đình cô mất đi nguồn thu nhập chính. Công việc ở quê khan hiếm, đã vậy còn chẳng có ai thân thích để nhờ cậy. Trường học ở quê thì thiếu thốn đủ đường, chẳng ai quan tâm đến Hàng Năm.

Thế nên, cô dắt con trai lên Bắc Thành tìm việc, nhân tiện tìm một ngôi trường tốt hơn để gửi gắm con.

May sao, khi đang ở huyện thành chuẩn bị bắt xe, cô ấy tình cờ nhìn thấy tờ quảng cáo tuyển đầu bếp của quán "Sơn Gian Dã Thú", cũng nhờ vậy mà gặp được Khương Điềm Điềm.

Không chỉ có công việc, cô ấy còn được sắp xếp chỗ ở. Khương Điềm Điềm lại là người dễ tính, thấy Niên Niên ngoan ngoãn, biết giúp mẹ việc vặt nên cũng không phản đối việc cô ấy mang con theo.

Thực ra, trước đây quán đã có đầu bếp chính một người mà cha của Khương Điềm Điềm từng mời từ khách sạn về. Nhưng vì bận việc riêng, đầu bếp đó chỉ có thể làm buổi trưa, và gần đây quán cũng làm ăn không tốt lắm, người đầu bếp ấy bắt đầu muốn nghỉ việc.

Khương Điềm Điềm cần tìm người thay thế, nhưng không muốn bỏ nhiều tiền thuê đầu bếp chuyên nghiệp. Cô ấy chỉ muốn một người biết nấu ăn gia đình ngon miệng, phù hợp với phong cách quán, và quan trọng nhất là tiết kiệm chi phí.

Trùng hợp, cha của Hứa Đông Tình từng là một đầu bếp làng nức tiếng. Từ nhỏ cô ấy đã theo cha phụ bếp, sau này khi ông đổ bệnh, cô ấy từng nhận việc làm đầu bếp một thời gian.

Nhưng rồi, vì theo mong muốn của cha, cô ấy kết hôn, sinh con. Khi cha qua đời, cô ấy chỉ còn lại Niên Niên làm chỗ dựa.

Vừa mới dọn đến đây được vài ngày, Niên Niên lại lăn ra bệnh. Trùng hợp, Khương Điềm Điềm cũng muốn nghỉ vài ngày để kiểm kê sổ sách, nên cho cô tạm nghỉ để chăm con.

Hôm nay đáng ra vẫn là ngày nghỉ của cô ấy. Nhưng thấy con trai đã khỏe hơn, không cần trông chừng sát sao nữa, cũng không muốn cứ ở không mãi.

Lại đúng lúc Khương Điềm Điềm có khách, cô ấy bèn hỏi xem có cần nấu ăn không.

Kết quả, vị khách quý ấy một cô gái thanh tú, lạnh lùng đưa ngay một con vịt tới, chỉ để cô ấy làm sạch lông, còn dặn dò kỹ lưỡng phải nhổ thật sạch.

Chuyện này với Hứa Đông Tình chẳng khác gì chuyện nhỏ. Tay chân nhanh nhẹn, tỉ mỉ, chỉ có điều kỳ lạ là vị tiểu thư xinh đẹp kia lại cứ ngồi xổm bên cạnh, miệng lẩm bẩm câu gì đó như đang tụng kinh.

Hứa Đông Tình có một ưu điểm lớn nhất: không hỏi nhiều, chỉ tập trung làm tốt việc của mình.

Bà chủ Tiểu Khương bảo cô chặt vịt, cô liền chặt vịt, bảo cô ấy học nấu ăn, cô ấy cũng ngoan ngoãn đi học.

Dù sao thì, cô ấy biết rằng học cái gì cũng tốt cho bản thân. Bất kể học gì, học từ ai, chỉ cần có thể học được điều hay, đều đáng giá.

Cô gái xinh đẹp kia hình như còn là một nữ minh tinh. Bà chủ Tiểu Khương, Hứa Đông Tình thấy Tô Đường thái rau, nấu nướng thuần thục thì càng thêm khâm phục.

Bạn bè của bà chủ Tiểu Khương ai cũng lợi hại thật! Xinh đẹp như vậy, là diễn viên, mà còn biết nấu ăn nữa!

Người miền Bắc không giỏi nấu món vịt, nhưng Hứa Đông Tình lại rất nghiêm túc học hỏi. Cô ấy trân trọng cầm lấy chiếc nồi hầm vịt này, không hề lén nếm thử một giọt nào.

Cô ấy nhìn đồng hồ, chỉ còn một phút nữa là nồi canh vịt sẽ chín.

Hứa Đông Tình muốn để Niên Niên ngủ sớm, nhưng thằng bé cứ ngồi đó, đôi chân nhỏ bé như mọc rễ dưới đất.

Cậu nhóc hít hít mũi một cách đầy cố gắng, người cũng tỉnh táo hơn hẳn. Cậu nhóc hỏi mẹ: "Mẹ ơi, mẹ đang nấu gì vậy?"

Thơm quá! Niên Niên nuốt nước miếng đánh ực một cái.

Hứa Đông Tình dứt khoát kéo con trai vào bếp, cho cậu ngồi trước lò sưởi.

Đêm hè ở vùng ngoại ô Bắc Thành vẫn còn hơi lạnh, mà Niên Niên lại mặc ít đồ, hơn nữa còn đang ốm. Ở trong bếp sưởi ấm một chút sẽ tốt hơn.

Cô ấy chạm vào tay mình, cảm thấy nhiệt độ đã bình thường trở lại, liền xoa đầu Niên Niên, vẫn còn hơi sốt nhẹ.

Cô ấy dịu dàng nói: "Đây là canh vịt hầm dưa chua, mẹ mới học nấu đấy."

Niên Niên mở to mắt như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi., cậu bé chỉ cười với mẹ, sau đó ôm đầu gối, cúi xuống nhìn nồi canh đang sôi, giấu đi ánh mắt thèm thuồng và ngưỡng mộ.

Từ khi cha qua đời vì tai nạn, cậu bé càng trở nên hiểu chuyện.

Trước khi đến nơi này, mẹ đã dặn cậu rất kỹ:

"Chúng ta ở đây nhờ người ta, nhưng đây không phải nhà mình, không được tự tiện ăn đồ ở đây."

Hứa Đông Tình xoa đầu con trai, dịu dàng hỏi:

"Niên Niên, con có đói không?"

Bác sĩ nói Niên Niên chỉ bị cảm nhẹ do dạ dày yếu, chủ yếu là do ăn uống kém và chưa quen với môi trường mới. Chỉ cần có thể ăn uống bình thường lại thì không đáng lo.

Nhưng mấy hôm nay trời oi bức hơn mọi khi, thằng bé gần như chẳng ăn gì. Suốt cả ngày chỉ uống được chút cháo loãng và nước cơm, thậm chí chỉ mới uống hai lần.

Dù rất muốn nhanh khỏe, nhưng cuối cùng cậu bé cũng chỉ miễn cưỡng ăn được nửa bát cháo mỗi bữa.

Hứa Đông Tình vốn chỉ thuận miệng hỏi, nghĩ rằng Niên Niên chắc vẫn chẳng ăn được gì. Cô ấy còn định đi hâm nóng nước cơm cho con.

Không ngờ, ngay khi vừa nghe mẹ hỏi, Niên Niên liền lập tức ngồi thẳng dậy. Đôi mắt sáng rực lên như sao, nhưng rồi cậu lại nghiêm túc hỏi:

"Mẹ ơi, đây là cơm tối của dì Khương à?"

Cậu bé chưa từng nghe đến "bữa ăn khuya". Trong suy nghĩ của cậu, cứ ăn vào buổi tối thì đều gọi là cơm tối.

Cậu ngồi im lặng chờ câu trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn bị ánh lửa từ lò nướng làm đỏ bừng lên. Cậu cố gắng mím môi, như thể chỉ cần lơ đãng một chút là nước miếng sẽ rớt ra mất.

Hứa Đông Tình thoáng ngẩn người, rồi nhẹ nhàng xoa đầu con trai, mỉm cười nói:

"Không phải, dì Khương về nhà rồi. Đây là món một dì khác dạy mẹ nấu. Niên Niên có muốn ăn thử không?"

Mắt Niên Niên tròn xoe, cậu nuốt nước miếng một cái rõ to, rồi hỏi:

"Thật sự được ăn sao?"

Hứa Đông Tình vui vẻ gật đầu:

"Được chứ! Dì ấy còn bảo mẹ phải nếm thử để nhớ kỹ hương vị này. Sau này, con muốn ăn cùng mẹ không?"

Tô Đường trước khi rời đi đã dặn cô, nồi canh này cứ để lại cho cô tự xử lý.

"Một đầu bếp giỏi phải hiểu rõ hương vị món ăn của chính mình."

Tô Đường liếc nhìn Hứa Đông Tình, rồi nói thêm:

"Lần này vịt chọn loại khá béo, mà mỡ dư đã được loại bỏ kha khá rồi. Thịt vịt cũng không quá nặng bụng đâu, đừng lo béo!"

Khương Điềm Điềm cũng gật gù tán thành:

“Cơm vẫn còn trong nồi, còn nóng hổi. Còn canh của Tô Đường thì đúng là đỉnh luôn, ăn kèm với cơm thì hết sảy!

À đúng rồi, nhất định phải thử dùng canh này để chan cơm hoặc ăn kèm với thịt. Hôm nay, lúc hầm thịt, Tô Đường có để lại một phần trong tủ lạnh đấy. Nhớ ăn luôn đi, để sang ngày mai thì không còn tươi ngon nữa đâu.”

Khương Điềm Điềm không giống Tô Đường – nói ít làm nhiều, cô nàng là kiểu người thích lải nhải dặn dò.

Cô ấy quay sang Hứa Đông Tình, tiếp tục nhấn mạnh:

“Đừng sợ béo! Đầu bếp mà không có sức thì sao vung muôi nổi chứ? Sau này còn trông cậy vào cô để học lén bí kíp nấu nướng của Tô Đường nữa đấy, haha.”

Nói xong, cô ấy còn cười hì hì, không hề né tránh Tô Đường.

Tô Đường im lặng cả đoạn đường, đến khi sắp bước ra cửa, cô như nhớ ra điều gì đó, quay lại nói với Hứa Đông Tình:

“Nghe Điềm Điềm nói con cô bị ốm à? Chỉ uống nước cơm thì không đủ chất đâu. Nếu bé có thể ăn, hãy cho bé ăn chút cơm với thịt vịt, kèm theo ít rau nữa.

Nồi canh này tôi cố tình không cho ớt cay, củ cải cũng để vị thanh đạm hơn. Không cần nêm thêm muối đâu, bé có thể ăn được luôn.”

Hứa Đông Tình không biết phải cảm ơn hai người thế nào.

Tô Đường chỉ vỗ nhẹ vai cô ấy, cười nói:

“Lúc học nấu ăn thì nhớ linh hoạt một chút, đừng để tôi phải dạy lại lần nữa đấy.”

Hứa Đông Tình vô cùng biết ơn Tô Đường và Khương Điềm Điềm.

Ban nãy cô áy còn lo lắng chẳng biết con trai có chịu ăn không, thế mà giờ thằng bé lại nhìn nồi canh chằm chằm, có vẻ rất hứng thú!

Cô ấy nhanh chóng dọn bếp, đặt nồi canh lên bàn, gọi con trai:

“Niên Niên, lại đây ngồi đợi mẹ một chút.”

Có lẽ vì mùi thơm kích thích vị giác, Niên Niên trông có vẻ khỏe khoắn hơn hẳn ban ngày, thậm chí còn giúp mẹ bới cơm.

Hứa Đông Tình mở tủ lạnh, lấy thịt và rau ra. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn từ trước, không phải là đồ ăn thừa.

Niên Niên ngoan ngoãn ngồi trước bàn, chờ đợi mẹ, cậu bé không hề động đến đũa khi chưa được cho phép, chỉ dõi mắt theo nồi canh nghi ngút khói, hít hà hương thơm ngào ngạt.

Mỗi lần hít vào, cái bụng nhỏ lại réo lên vì đói.

Hứa Đông Tình đặt thức ăn lên bàn, lấy thêm hai chiếc bát nhỏ để múc canh.

Khi cô mở nắp nồi, hơi nước bốc lên dày đặc, che khuất tầm nhìn của Hàng Năm.

Mắt cậu bé nhìn không rõ, nhưng mũi thì nhanh nhạy vô cùng.

Ban nãy, bé chỉ ngửi thấy một chút mùi thơm thoang thoảng. Nhưng giờ đây, mùi vị đậm đà của nước dùng bốc lên, xộc thẳng vào mũi, khiến bé nuốt nước miếng liên tục.

Niên Niên đã ốm mấy ngày nay, đầu óc lúc nào cũng uể oải, tinh thần suy sụp.

Cậu bé chỉ sợ mình làm ảnh hưởng đến công việc của mẹ nên chỉ mong mau khỏi bệnh.

Cậu bé biết muốn hết bệnh thì phải ăn cơm. Nhưng suốt mấy ngày nay, bé chỉ uống được chút nước cơm, sáng nay cố gắng lắm cũng chỉ ăn được nửa chén cháo vì sợ mẹ lo lắng.

Vậy mà bây giờ, đứng trước nồi canh nghi ngút hương thơm này, cơn đói của cậu bé như trỗi dậy mạnh mẽ!

Hơi nước dần tan đi, mẹ đang múc canh vào bát.

Niên Niên cắn môi, tay nhỏ nắm chặt lấy đũa, mắt sáng rực.

“Mẹ ơi, con thử một ngụm canh trước nhé?”

Hứa Đông Tình gật đầu:

“Ừ, con thử xem có vừa miệng không. Nếu thấy dễ ăn thì ăn thêm chút cơm với thịt vịt nhé.”

Vì trời đã khuya, cô ấy không chắc ăn cơm muộn có tốt cho bệnh của con hay không.

Niên Niên ngoan ngoãn gật đầu, nhìn chằm chằm vào bát canh trong veo.

Trên mặt nước lấp lánh vài giọt váng dầu, tỏa ra hương chua dịu đầy kích thích.

Cậu bé thổi nhẹ một chút rồi húp thử một ngụm.

Lập tức, vị chua thanh của củ cải lan tỏa trong miệng!

Vịt béo ngậy nhưng không ngấy, củ cải lại giúp trung hòa vị dầu mỡ, tạo nên sự cân bằng hoàn hảo.

Một ngụm canh nhỏ thôi cũng khiến vị giác của Niên Niên bừng tỉnh!

Cậu bé không nghĩ nhiều, chỉ biết rằng canh này quá ngon!

Niên Niên phồng má, thổi canh liên tục cho nguội rồi húp lấy húp để.

Hứa Đông Tình bật cười:

“Đừng chỉ uống canh, ăn cả thịt nữa thì mới mau khỏi bệnh.”

Cô ấy gắp một miếng thịt vịt đặt vào bát con trai.

Tô Đường đã chọn loại vịt béo hơn một chút, hầm lâu nên thịt mềm nhừ.

Niên Niên cắn thử một miếng, da vịt mềm mịn, vào miệng là tan ngay.

Lớp mỡ dưới da béo béo, thơm lừng, quyện với hạt cơm trắng dẻo, ngon đến mức khiến cậu bé híp mắt tận hưởng.

Cứ thế, một miếng thịt – một miếng cơm, cậu bé ăn ngon lành, thỉnh thoảng còn gắp thêm rau xanh.

Cả người nhỏ bé chìm đắm trong bữa ăn, đến mức mồ hôi rịn đầy trán.

Cuối cùng, cậu bé còn sáng tạo ra cách ăn mới chan canh vào cơm!

Những hạt cơm trắng mềm hòa quyện cùng nước canh màu cam óng ánh, vừa thơm vừa béo.

Niên Niên chưa bao giờ ăn món nào ngon như vậy!

Hứa Đông Tình cũng múc một bát canh uống thử.

Ngay giây phút hớp ngụm đầu tiên, cô ấy đã sững sờ.

Vị ngon tinh tế này... Tô Đường đã làm thế nào vậy?

Cô ấy không nghĩ món canh dành cho trẻ con lại có thể đậm đà đến vậy, nhưng không hề bị mặn hay gắt.

Hứa Đông Tình vừa ăn vừa cảm thấy ngưỡng mộ Tô Đường hơn.

Cô ấy ngày càng mong chờ được học nấu ăn từ người phụ nữ tài giỏi này!

Khi còn đang chìm trong suy nghĩ, quay lại đã thấy Niên Niên ăn hết sạch một bát cơm, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Dù ăn ngon miệng đến đâu, cậu bé vẫn rất gọn gàng, không để nước canh bắn ra ngoài.

Hứa Đông Tình vội khoác thêm áo cho con, dịu dàng xoa bụng cậu:

“Bụng con còn yếu, muộn rồi không được ăn quá nhiều nhé.”

Niên Niên ngoan ngoãn gật đầu, bỗng nhiên hỏi:

“Mẹ ơi, canh này là để bán đúng không?”

Cậu bé biết công việc của mẹ, cũng hiểu dì Khương kiếm tiền bằng cách nào.

Hứa Đông Tình gật đầu.

Đôi mắt Hàng Năm sáng bừng:

“Ngon thế này, mẹ chắc chắn sẽ bán được rất nhiều tiền! Sau này, chúng ta sẽ có nhà riêng! Con cũng muốn học nấu ăn để giúp mẹ kiếm tiền!”

Hứa Đông Tình cảm động đến muốn khóc. Cô ấy sờ trán con không còn sốt nữa!

“Niên Niên, con còn cảm thấy khó chịu sao?”

Niên Niên lắc đầu, giọng nói đầy khí lực: “Mẹ ơi, con cảm thấy giờ mình có thể khiêng cả một con trâu chạy luôn!”

Niên Niên cảm thấy khỏe lại nhờ bát canh, trong khi Hứa Đông Tình vì con ăn canh hết bệnh mà nhẹ nhõm thở phào, càng muốn học hỏi Tô Đường để món “Sơn Gian Dã Thú” của cô lại nổi đình nổi đám.

Nghe nói Tô tiểu thư chính là chủ quán ở đây, Hứa Đông Tình càng thêm nhiệt tình muốn học hỏi.

Dự Hoa Chung Cư, vì không tìm ra nguyên nhân cụ thể khiến công đức không tăng, Tô Đường đã phải thay đổi giao diện [Sổ Công Đức] mà không giải thích gì thêm, cô còn gọi điện cho Khương Điềm Điềm.

Khương Điềm Điềm đang ngủ ngon, nếu không phải Tô Đường gọi thì cô ấy đã mắng cho một trận.

Ai ngờ, vừa nghe máy, Tô Đường liền hỏi: “Điềm Điềm, gần đây cậu có vui không?”

Khương Điềm Điềm im lặng một lúc, Tô Đường gọi điện vào giữa đêm như vậy, chẳng lẽ là muốn trêu chọc cô ấy?

Sau đó Tô Đường lại hỏi: “Cậu có chuyện gì buồn gần đây không?”

Khương Điềm Điềm đáp: “…… Chuyện buồn nhất của mình bây giờ là đang muốn hôn môi với soái ca thì bị cậu gọi đánh thức!!!”

Tô Đường tiếc nuối thở dài: “Mình còn thảm hơn, đang định ăn đậu nành cuộn nóng hổi mềm mềm thì bị đánh thức.”

Bên kia yên tĩnh một lúc, Tô Đường đang định nói ngủ ngon thì bất ngờ nghe Khương Điềm Điềm hỏi: “Tô Tô, khi nào thì cậu về làm đậu nành cuộn cho mình ăn?”

Tô Đường ngắt máy một cách vô tình, vì ngày mai còn phải đi phỏng vấn với đạo diễn, nên cô quyết định đi ngủ sớm, dù sao công đức cũng sẽ đến.

Người tu đạo phải biết cách sống nhẹ nhàng, chỉ làm việc thiện thôi mà.

Ngày hôm sau, Tô Đường dậy sớm, chuẩn bị đến gặp đạo diễn Khương Phong phỏng vấn.

Thực ra, cái gọi là phỏng vấn này chỉ là một cuộc trò chuyện thân mật giữa nghệ sĩ và đạo diễn, giúp đạo diễn hiểu rõ hơn về nghệ sĩ.

Khương Điềm Điềm tự mình đến đón cô. Khi đến nơi, cô không quên đưa cho Tô Đường một hộp trà đóng gói cẩn thận và dặn dò cô nhớ mang theo.

Tô Đường biết Khương đạo là người nghiêm túc, không thể hy vọng vào việc cô sẽ có cơ hội làm cái này, nhưng lòng tốt của Khương Điềm Điềm không thể chối từ. Hơn nữa, món quà này cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền, cô chỉ có thể nhận lấy, có lẽ sau này sẽ tự mình uống.

Khương Điềm Điềm vốn nghĩ sẽ chờ Tô Đường xong việc, nhưng lại thúc giục nhanh chóng quay về để cắt video, nên cô ấy đi trước.

Khương đạo quả nhiên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, giống như một vị Phật không cảm xúc, chỉ có phó đạo diễn nói chuyện với Tô Đường.

Phó đạo diễn sau khi rời đi nhìn về phía Khương đạo, chợt nhớ tới Lý Nham đã đến gặp anh ta hôm qua.

Lý Nham đầu tiên tìm đến anh ta và nói nhiều lời không hay về Tô Đường. Anh ta cũng biết Lý Nham có vấn đề về nhân phẩm, nên không muốn dẫn hắn ta đến gặp Khương đạo.

Nhưng anh ta nợ Lý Nham một ân tình, nên không thể từ chối. Cuối cùng, anh ta đành đồng ý dẫn Lý Nham gặp Khương đạo.

Lý Nham khi gặp Khương đạo thì chỉ muốn khuyên ông ấy đừng để Tô Đường tham gia chương trình này, xa lánh cô ấy. Khương đạo lúc ấy không nói gì, Lý Nham lại muốn mời ông ấy ăn cơm để thuyết phục Khương đạo. May mắn là sau đó anh ta bận việc, Khương đạo liền bảo anh ta quay về.

Giờ đây, không biết Khương đạo có thực sự tin lời Lý Nham và chuẩn bị loại bỏ Tô Đường không?

Phó đạo diễn trong lòng thở dài, anh ta thấy Tô Đường là người có ấn tượng khá tốt. Quá trình trò chuyện với cô thực sự vui vẻ, và anh ta cảm nhận được sự kiên trì và nỗ lực của cô.

Anh ta muốn giúp đỡ Tô Đường một chút, nhưng không thể làm mất mặt Khương đạo, chỉ có thể lén lút khuyên nhủ cô.

Phó đạo diễn ho nhẹ hai tiếng rồi nói với Tô Đường: “Mặc dù chương trình này vất vả một chút, nhưng Khương đạo vẫn có rất nhiều người đăng ký tham gia. Tuy nhiên, em đừng nản chí, sau này còn có cơ hội.”

Tô Đường ngạc nhiên, sao nhanh vậy đã quyết định không cho cô cơ hội?

Phó đạo diễn nhận ra mình đã nói sai, vội vã giải thích: “À không, Khương đạo muốn trò chuyện với em, em không cần phải lo lắng.”

Tô Đường nhìn phó đạo diễn đang lo lắng đến mức làm đổ ly nước, cô chỉ im lặng gật đầu rồi quay sang nhìn Khương đạo.

Khương đạo liếc mắt nhìn phó đạo diễn, khóe miệng hơi nhếch lên rồi ngồi lại, cuối cùng nhìn về phía Tô Đường.

Phó đạo diễn đợi mãi không thấy Khương đạo từ chối, chỉ đành cúi đầu.

Tô Đường đã hiểu, có vẻ như cuộc phỏng vấn này không thành công, nhưng cô không vội. Cô vẫn còn nhiều công việc khác.

Khương đạo báo cho Tô Đường biết, buổi phỏng vấn hôm nay không thành công.

Khương Phong thấy Tô Đường bình tĩnh, liền trầm ngâm một lúc rồi mở miệng: “Nghe nói cô làm món củ cải chua lạ lắm, có phải ăn rất ngon không?”

Tô Đường: “?”

Tô Đường: “Ngài là Khương Điềm Điềm……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play