Một nữ diễn viên bị bắt gặp đang chơi bài tại phim trường, thậm chí còn tranh cãi với phó đạo diễn.
Theo lời một nhân viên trong đoàn, vị phó đạo diễn này có danh tiếng rất tốt trong giới, còn nữ diễn viên kia thì... đây không phải lần đầu tiên cô ấy vướng vào thị phi.
Từ Lâm, quản lý của Tô Đường, đọc xong bài đăng trên trang tin tức giải trí rồi thở dài:
“Không nhắc tên nhưng ai nhìn vào cũng biết là em! Lý Nham đúng là chịu chi, bỏ tiền để đẩy cái tin ‘chảnh chọe’ của em lên hot search thế này.”
Cô quay sang nhìn Tô Đường, người vẫn đang nằm dài trên sofa, chăm chú nghịch điện thoại, cứ như thể chẳng có gì xảy ra. Từ lúc ra viện đến giờ, cô ấy cứ thế mà nằm lỳ.
Từ Lâm lại thở dài:
“Em đắc tội với đạo diễn Lý rồi, sau này càng khó mà ngóc đầu lên.”
“Chị cứ yên tâm đi, ai mà còn tin ba cái tài khoản chuyên tung tin thất thiệt đó chứ? Nói thế này, mọi người lại tưởng em tự bỏ tiền mua hot search để đánh bóng tên tuổi ấy.”
Tô Đường cuối cùng cũng ngồi dậy, không quên an ủi Từ Lâm với vẻ mặt chẳng chút bận tâm.
“Em đừng có lạc quan quá! Em có biết bao nhiêu tài khoản ‘thủy quân’ được thuê để bêu xấu em không? Bình luận nào cũng nói em mắc bệnh ngôi sao, khó chiều, thái độ tệ… Thôi, em đừng đọc nữa, càng đọc càng bực!”
“Nếu cứ để tin đồn nhảm lan truyền, con đường sự nghiệp của em ngày càng khó khăn. Công ty cũng xem xét dư luận mà quyết định hướng đi cho nghệ sĩ, bây giờ có bao nhiêu gương mặt mới, nếu em không cố gắng, sớm muộn gì cũng bị họ bỏ rơi!”
Từ Lâm không nhịn được lại bắt đầu càm ràm.
Tô Đường vốn chẳng phải cái tên nổi bật trong giới giải trí. Lúc mới ký hợp đồng, nhờ gương mặt xinh đẹp, cô được công ty cho một vài cơ hội tốt, nhưng số không đỏ, nên vẫn cứ mãi lận đận.
Giới giải trí không thiếu người đẹp, tân binh mọc lên như nấm sau mưa, hết lớp này đến lớp khác. Sau nhiều năm vẫn mờ nhạt, Tô Đường gần như bị công ty bỏ rơi.
Hơn nữa, tháng trước khi quay phim, cô thấy Lý Nham diễn xuất dở quá nên không nhịn được mà góp ý ngay trước mặt mọi người. Kết quả là chọc giận anh ta, để rồi bị anh ta mách lại với cấp trên. Cuối cùng, cô bị khiển trách một trận ra trò.
Từ Lâm ngồi xuống bên cạnh, giọng đầy tâm huyết:
“Chị biết lỗi không phải ở em nhưng mà Tô Đường này, đừng nói trong showbiz ngay cả ngoài đời, làm công ăn lương cũng cần biết cách cư xử chứ?”
“Sao lại im lặng thế? Bình thường em đâu có chịu thua dễ vậy!”
Tô Đường cười ngoan ngoãn:
“Chị nói đúng lắm, sau này em sẽ sửa.”
Từ Lâm nghẹn họng. Bình thường mà bị nói, Tô Đường thế nào cũng phản bác lại bằng tám trăm lý do. Vậy mà hôm nay lại ngoan ngoãn thế này?
Chưa kịp nghĩ nhiều, điện thoại của Từ Lâm vang lên. Nhìn tin nhắn, cô quay sang nói với Tô Đường:
“Chu Hàn có một vai diễn gấp, chị phải theo đoàn một tháng. Đêm nay bay luôn.”
Tô Đường gật đầu, ngoan ngoãn tiễn chị ra tận cửa.
Từ Lâm lên xe, định nói gì đó nhưng lại thôi. Nhìn Tô Đường, cô chỉ có thể thở dài:
“Tháng này em cứ nghỉ ngơi đi. Đợi chị về rồi chúng ta bàn tiếp kế hoạch.”
“Dạ, chị đi cẩn thận nhé!”
Từ Lâm nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Tô Đường đang vẫy tay chào. Trong lòng bỗng có cảm giác lạ, như có gì đó không ổn, nhưng lại chẳng thể nói rõ là gì.
Khi xe khuất dạng, cuối cùng Tô Đường cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện vừa rồi khiến cô kinh ngạc đến mức nếu không phải có Từ Lâm ở đó, chắc cô đã nhảy dựng lên rồi.
Ngay khi nãy, một bảng “Sổ Công Đức” bỗng hiện ra trước mắt cô, với con số 0 tròn trĩnh. Đồng thời, ký ức bị phong ấn từ kiếp trước như cơn lũ tràn về, đổ ập vào đầu cô.
Đây là kiếp thứ chín của cô, cũng là kiếp cuối cùng.
Ở kiếp này, cô phải thu thập năng lượng tiêu cực của con người để tích lũy công đức, nhờ đó mới có thể thăng thiên thành tiên.
Nhưng... tại sao lại có cái bảng tiến độ quái lạ này?
Tô Đường thử chạm vào không trung. Bảng tiến độ biến mất, thay vào đó là một dòng chữ hiện lên trong đầu cô:
[ Theo quy định “Không thể sử dụng năng lực siêu nhiên trong xã hội hiện đại”, công đức giá trị sẽ được hiển thị qua hệ thống khoa học. ]
[ Ngài cần thu thập cảm xúc tiêu cực từ con người, hệ thống sẽ tự động chuyển đổi thành điểm công đức. Chúc ngài sớm ngày phi thăng! ]
Tô Đường không nhịn được lẩm bẩm:
“Đột nhiên xuất hiện một cái giao diện chỉ mình thấy được… hơi bị phi khoa học nhỉ?”
Cô mất gần một tiếng để sắp xếp lại ký ức, đồng thời vận động tay chân. Lạ thật, cảm giác linh hoạt hơn hẳn so với trước kia.
Trước đây, suốt 25 năm sống mơ hồ, lại thêm tính khí nóng nảy, thì ra là vì chưa ngộ ra chân lý.
Cô thử kiểm tra đan điền, trống không! Một chút linh lực cũng chẳng còn. Xem ra hệ thống không nói dối – kiếp này, kết giới kiên cố như tường đồng vách sắt, ngay cả “Pháp bảo gian lận” của sư huynh cũng không dùng được.
Tô Đường thở dài một tiếng, vò đầu bứt tai:
“Muốn giải hợp đồng mở quán, đến tiền đền bù em còn không trả nổi, nói gì đến mở quán cơ chứ…”
Chưa nghĩ ra kế hoạch gì, nhưng bụng cô đã bắt đầu biểu tình.
Trước kia, cô chỉ biết đặt cơm hộp cho nhanh. Tuy không đến mức phá bếp khi nấu ăn, nhưng bảo ngon thì chẳng ai dám khen. Nhưng bây giờ, sau khi thức tỉnh, ký ức về hàng loạt công thức và kỹ thuật nấu ăn chợt ùa về, khiến cô không thể nào chấp nhận nổi đồ ăn ngoài nữa.
Hơn nữa, cô là bếp tu! Dù mất linh lực, nhưng ăn cơm hộp thì thật sự không thể chấp nhận được. Các sư huynh, sư tỷ mà biết, chắc cười nhạo đến ba đời sau!
Cô lên mạng đặt nguyên liệu nấu ăn, rồi tiện tay mở Weibo.
Trên bảng hot search, tin tức bôi xấu cô vẫn còn chễm chệ trên đó. Bình luận thì không ngừng tăng lên:
[ Không nhắc tên nhưng ai cũng biết đang ám chỉ Tô Đường nhỉ? ]
[ Tôi nghe nói cô ta từng làm khó trợ lý, còn hắt cả hộp cơm vào người ta! Hơn nữa, đạo diễn Lý Nham nổi tiếng hiền lành, vậy mà còn bị cô ta chọc giận đến mức này thì… ]
Hàng loạt tin đồn vô căn cứ nối đuôi nhau xuất hiện.
Nếu là trước kia, chắc chắn Tô Đường sẽ tức giận mà lao vào tranh cãi với đám tài khoản thuê này. Nhưng sau khi trải qua chín kiếp, cô chẳng buồn bận tâm nữa.
Cô lướt bình luận với vẻ thích thú, đến khi đồ ăn được giao tới.
Vừa đói vừa thèm, cô quyết định làm một bát mì trộn tương thật ngon để thưởng thức.
Làm nước sốt cũng phải có bí quyết riêng. Trước tiên, dùng rượu hoa điêu và nước gừng để khử mùi đậu nành, vừa tăng hương thơm vừa loại bỏ vị tanh. Sau đó, pha thêm tương ngọt và xì dầu theo đúng tỉ lệ, trộn đều để hòa quyện hoàn hảo.
Ngay cả phần rau ăn kèm cũng phải phong phú theo mùa. Mùa nào thức ấy, đủ bảy đĩa tám chén, nhìn thôi đã thấy ngon mắt.
Tô Đường hai mươi mấy năm chưa từng vào bếp, vậy mà khi cầm dao lại nhập cuộc rất nhanh.
Một trái dưa leo tươi xanh được thái thành từng sợi đều tăm tắp. Tay cô nhanh nhẹn thoăn thoắt, chẳng mấy chốc tô mì trộn tương đã bày lên bàn.
Cô tiện tay chụp một tấm hình, đăng lên Weibo, rồi mới bắt đầu thưởng thức.
Chỉ cần ăn miếng đầu tiên, Tô Đường đã biết mình không hề mất đi khả năng nấu nướng.
Những miếng thịt ba chỉ vuông vắn ngấm đẫm nước sốt đậm đà. Sợi mì hòa quyện với hương thơm đặc trưng của tương, lại thêm một gắp rau sống tươi giòn, đúng là mỹ vị nhân gian!
Ăn một lát, cơn đói cũng dịu đi, cô mới mở Weibo xem bình luận.
Bất ngờ thay, bài đăng này nhận được lượng tương tác cao vượt trội. Bình thường, bài viết của cô chỉ có vài chục bình luận, vậy mà mới vài phút đã có hơn một nghìn lượt phản hồi.
Điều thú vị là, mọi người đều bàn tán về bát mì trộn tương, hầu như không ai nhắc đến vụ hot search hôm nay.
[ Nhìn bát mì mà thèm quá! Hu hu, muốn về nhà ăn mì trộn tương mẹ làm! ]
[ Tô Đường là người Bắc Thành sao? Mì này làm đúng chuẩn luôn, thịt nhiều nữa, ăn ngoài hàng chắc gì ngon bằng! ]
Cũng có người tỏ vẻ nghi ngờ:
[ Nhìn mấy sợi rau cắt mỏng đẹp thế kia, thật sự là cô ấy cắt sao? Mẹ tôi bảo không có chục năm kinh nghiệm thì không thể thái được đều như thế! ]
Tô Đường chẳng buồn giải thích, nhưng không ngờ lại có người lên tiếng bênh vực:
[ Trước đây Tô Đường từng nói cô ấy giỏi nấu ăn mà. Với lại, cô ấy cũng chưa khẳng định đây là do mình làm.]
[ Chuẩn đấy, cô ấy chưa từng đóng vai đầu bếp, cũng không cần diễn giỏi khoản này. Nhưng mà tôi thực sự muốn xin công thức! ]
[ Thèm quá! Tôi cứ có cảm giác như ngửi được mùi tương phi vậy! ]
Tô Đường liếc nhìn bức ảnh mình vừa đăng. Cô chỉ chụp bằng camera thường, không chỉnh sửa gì.
Sợi mì bóng bẩy phản chiếu ánh sáng, bên trên xếp ngay ngắn dưa leo, củ cải, rau cần, đậu nành luộc. Chính giữa là phần tương xào bóng loáng, sắc màu hài hòa, nhìn thôi đã thấy mát mắt.
Giữa mùa hè nóng nực, một bát mì trộn tương kèm rau sống ngũ sắc, đúng là kích thích vị giác!
Tò mò, cô lướt Weibo xem thử, không ngờ có rất nhiều người bàn luận về mình.
[ Cô ấy gầy như thế mà vẫn ăn uống điều độ, làm diễn viên thật khổ. Là nữ diễn viên lại càng áp lực hơn.]
[ Không lẽ cô ấy nổi nóng vì đói? Tôi nhịn carb một ngày thôi là đã cáu kỉnh rồi! Mấy hôm trước còn thấy paparazzi chụp cảnh cô ấy phải nhập viện, chắc do quay phim mà kiệt sức quá!]
[ Khoan đã, sao tôi thấy câu này có gì đó mỉa mai vậy? Mà bức ảnh cơm hộp kia là của đoàn phim mà? Tôi còn thấy logo trên hộp kìa! Nhưng mà sao cơm của diễn viên khác hôm trước nhìn có vẻ phong phú hơn nhỉ…]
Tô Đường nhớ lại, bức ảnh mình đăng không chỉ có tô mì trộn tương mà còn có một bức chụp phần cơm hộp của đoàn phim.
Suất ăn trông khá sơ sài, rau xanh thì úa màu, chỉ có vài cọng cải, nhìn qua đã thấy ít ỏi.
Cô còn kèm theo một dòng trạng thái: "Mọi người đừng học theo mình mà ăn kiêng khắc nghiệt, giảm cân vẫn phải đảm bảo sức khỏe nhé!"
Vừa ăn, vừa đọc bình luận, cô bỗng cảm thấy hơi no. Đúng lúc đó, trong đầu chợt vang lên một âm thanh thông báo.
Cô mở bảng theo dõi tiến độ, thấy dòng chữ "Sổ Công Đức" vốn ghi 0% nay đã nhảy lên 0.01%.
Tô Đường sững sờ. Chẳng lẽ chỉ cần ăn đồ mình nấu cũng tích lũy được công đức sao?
Không đúng… Vậy thì vô lý quá!
Bất chợt, cô giật mình. Hay là do bức ảnh mì trộn tương kia?
Mọi người nhìn thấy món ăn do cô làm, cảm giác vui vẻ, thèm ăn, nhớ về gia đình, từ đó làm dịu đi tâm trạng mệt mỏi?
Tô Đường lướt Weibo, thấy không ít bình luận nói rằng họ nhớ lại bữa cơm nhà và muốn tự làm một bát mì trộn tương để thưởng thức.
Thì ra, chỉ cần khiến người khác cảm thấy tốt hơn, chỉ cần khơi gợi những cảm xúc tích cực, là cô đã có thể tích lũy công đức!
Sau một giờ loay hoay, Tô Đường quyết định từ bỏ ý định tự mình chỉnh sửa hậu kỳ. Việc quay phim đã đủ mệt, còn biên tập và lồng tiếng thì đúng là vượt quá khả năng của cô.
Biết lượng sức mình cũng là một trong những đức tính tốt đẹp mà cô được truyền dạy từ tông môn.
Trưa nay cô cũng chẳng ăn uống gì nhiều, giờ thì bụng đã bắt đầu biểu tình sớm hơn mọi khi.
Lướt qua lịch trên điện thoại, Tô Đường chợt nhận ra hôm nay là tiết Mang Chủng.
Ngày này ở tông môn, mọi người thường tổ chức yến tiệc kéo dài ba ngày liền. Các sư huynh, sư tỷ ai cũng sẽ trổ tài làm vài món đặc sắc.
Hồi nhỏ, nhiệm vụ của cô chỉ là bưng bê, dọn dẹp và tiếp đãi khách. Mãi sau này mới được giao cho làm đồ uống.
Tô Đường nhớ rất rõ, vào tiết Mang Chủng năm nào, đại sư tỷ đã làm một món canh vịt om củ cải chua tuyệt hảo. Vịt trong tông môn nuôi bằng thảo dược, uống nước suối linh tuyền; còn củ cải thì được tưới bằng nước suối tinh khiết, ướp muối cho lên men tự nhiên.
Nhớ đến hương vị thơm ngon ngày ấy, lại kết hợp với loại gạo thần nông trồng được, chỉ nghĩ thôi đã thấy thèm thuồng đến mức nuốt nước miếng.
Đang định xách giỏ ra chợ mua vịt, điện thoại bất chợt reo lên.
Hôm qua, Tô Đường đã chặn không ít người nhiều chuyện hỏi thăm, giờ chỉ còn những người thật sự quen thân mới có thể gọi được cho cô, bao gồm cả chị Từ và nhân viên công tác, hoặc bạn thân Khương Điềm Điềm.
Nhìn thấy tên người gọi, cô hơi bất ngờ, liền bắt máy hỏi ngay:
"Cậu về rồi à?"
Khương Điềm Điềm là bạn thân của cô từ thời cấp hai, đến giờ vẫn giữ liên lạc. Giờ cô ấy đã là một blogger du lịch nổi tiếng, fan còn nhiều hơn cả Tô Đường.
Giọng của Khương Điềm Điềm có phần gấp gáp:
"Vừa mới xuống máy bay. Cậu bị ai bắt nạt à?"
Tô Đường vừa xỏ giày vừa đáp đơn giản:
"Không có gì nghiêm trọng. Chẳng qua Lý Nham muốn dằn mặt mình một chút, nhưng mình không thèm để ý thôi."
Khương Điềm Điềm im lặng mấy giây, sau đó hỏi tiếp:
"Cậu ăn gì chưa? Đừng nói với mình là chưa ăn đấy nhé. Hôm qua còn lên Weibo tuyên bố ăn uống lành mạnh giảm cân cơ mà?"
Tô Đường bật cười:
"Cậu làm gì căng vậy, mình đang chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn đây."
"Hứ, đừng có làm nũng!" – Giọng Khương Điềm Điềm dịu xuống, rồi đột nhiên nói: "Cậu còn nhớ ba cái trang trại sinh thái của nhà mình không? Hay là mình chở cậu qua đó chơi cho khuây khỏa nhé?"
Tô Đường biết cô ấy muốn giúp mình thư giãn. Chợt nhớ ra mục đích ra ngoài lúc nãy, cô cười hì hì hỏi:
"Cái trang trại đó vẫn nuôi vịt chứ?"
...
Lúc Khương Điềm Điềm đến đón, cô ấy đã thấy có gì đó khác lạ ở Tô Đường, nhưng không thể nói rõ là gì.
Trên đường đi, cô ấy hỏi:
"Cậu không sợ phó đạo diễn kia sẽ làm khó à? Nghe nói hắn nắm nhiều tài nguyên lắm, về sau có khi cậu còn bị chèn ép nữa đấy."
Tô Đường cười nhạt:
"Hôm qua ai cũng thấy rõ là ai sai. Hơn nữa, người trong giới không phải ai cũng ngốc. Nếu hắn thực sự có quyền lực như lời đồn, thì đã không mãi chỉ là một phó đạo diễn sau bao nhiêu năm rồi."
Khương Điềm Điềm im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên thở dài:
"Tô Tô, sao mình cảm thấy… cậu lý trí hơn trước rất nhiều vậy?"
Tô Đường không chột dạ, chỉ bình thản đáp:
"Ai rồi cũng phải trưởng thành mà. Mà cậu lần này về được bao lâu?"
“Chắc là không đi đâu được nữa rồi.” Giọng Khương Điềm Điềm có chút bất đắc dĩ.
"Ba mình sức khỏe không tốt, đi bệnh viện khám ra không ít vấn đề. Còn công việc du lịch cũng mệt mỏi lắm, đi nhiều năm như vậy, lật xe cũng không ít lần, giờ cũng đuối rồi."
"Cậu tính làm gì tiếp theo?"
"Chắc vẫn làm blogger, nhưng chưa biết sẽ chuyển hướng ra sao. Mà ba mình cứ khăng khăng muốn duy trì trang trại, không chịu nghỉ ngơi. Đầu bếp cũ thì nghỉ mất rồi, người mới nấu ăn không ra gì, thành ra khách ngày một ít hơn."
Khương Điềm Điềm thở dài thườn thượt:
"Thôi, không nói chuyện buồn nữa. Cậu vừa nãy bảo muốn nhờ mình giúp gì ấy nhỉ?"
Tô Đường đáp ngay:
"Mình cần một trợ lý quay video, chỉ cần lo quay phim và chỉnh sửa hậu kỳ thôi. Thời gian làm việc linh hoạt, tiền công có thể thương lượng."
Khương Điềm Điềm ngạc nhiên:
"Cậu định quay cái gì? Nếu không quá thường xuyên, mình giúp cũng được. Nhưng mà quay minh tinh thì mình không rành đâu, chủ yếu chỉ quay cảnh đẹp và đồ ăn thôi."
Tô Đường mắt sáng rực lên:
"Trùng hợp quá, mình cũng muốn quay đồ ăn!"
"Hả?!"
...
Đến trang trại, Khương Điềm Điềm vẫn chưa hết ngỡ ngàng:
"Khoan đã, cậu thật sự tính đổi nghề làm food blogger à?"
Tô Đường chỉ nhún vai:
"Chừa cho mình một đường lui thôi."
Khương Điềm Điềm vẫn chưa yên tâm:
"Nhưng mà cậu nấu ăn… hồi trước mình chỉ thấy cậu nấu mì gói với trứng chiên thôi đấy!"
Tô Đường không hề nao núng:
"Thì nghỉ làm một tháng, ở nhà luyện tập, bỗng dưng thông suốt luôn."
Khương Điềm Điềm nhìn cô bạn với ánh mắt hoài nghi nhưng cuối cùng cũng chịu thua.
"Thôi được rồi. Giờ ăn gì đây? Đầu bếp mới ở đây giỏi làm món nướng BBQ lắm."
Tô Đường còn đang nghĩ đến món canh vịt chua, bèn nở nụ cười nịnh nọt:
"Hồi nãy mình thấy có đàn vịt ngoài suối…"
Khương Điềm Điềm sững người: "Ý cậu là muốn tự tay làm món đó à?"
Tô Đường cười tự tin: "Ừ, cứ để mình lo!"