Vào lúc một giờ mười ba phút sáng hôm sau, cả đoàn chúng tôi bắt đầu đi vào địa phận khu rừng biên giới. Xe vừa đến nơi, Ivan mở cửa để rồi giúp Duy Anh chui ra đầu tiên. Chật vật một lúc, tám người trong đoàn cũng bước xuống được mặt đất. Người ngồi trên chiếc xe đi đằng trước và đằng sau chúng tôi lúc này cũng lục tục bước xuống. Lúc này tôi mới biết, ngoài chúng tôi ra cũng có vài ba người khác đi cùng. Họ đều ngồi trong thùng hàng hệt như chúng tôi. Suốt mấy tiếng ngồi trong tư thế quỳ mọp, hai đầu gối tôi gần như gãy rời. Tội nghiệp nhất là chú Sang và bà Loan. Cả hai đều đã có tuổi, cơn đau nhức từ khớp khiến cho toàn thân gần như khuỵu xuống, may mà có cái Phượng và Đức Hà Nội dìu đi. 
Cánh rừng biên giới chào đón tất cả mọi người bằng cái lạnh như muốn cắt da cắt thịt. Gió thổi thốc vào người khiến tôi vội vội vàng vàng kéo cái mũ len sụp xuống qua tai. Nhờ ánh đèn pin trong tay của Ivan, tôi mới có thể dễ dàng quan sát xung quanh. Không giống với những khu rừng ở Nga hay Ukraina rợp bóng bạch dương, khu vực này rậm rạp và âm u hơn nhiều. Chúng tôi đang dừng chân ở một trạm chờ xe bus đã bỏ hoang từ lâu, khắp nơi đều nhuốm màu rêu phong, ẩm mốc. Tôi đưa mắt qua sát những người cùng vượt biên với chúng tôi lần này. Trong số đó có một người phụ nữ độ chừng ba mươi tuổi, hai người đàn ông giống hệt nhau, có lẽ họ là anh em song sinh, và một gã thanh niên trạc tuổi tôi. Nghe qua giọng nói của họ, tôi đoán rằng tất cả đều là người miền Trung và dường như có quen biết với nhau từ trước. Trong lòng tôi thoáng lo lắng, bởi lẽ số lượng người vượt biên càng nhiều thì xác suất thất bại lại càng cao. Đó là chưa kể con đường giáp với Đức và Ba Lan này đặc biệt nguy hiểm. Tôi đưa mắt nhìn mọi người trong đoàn, họ cũng đều cảm thấy lo lắng giống hệt tôi. 
Vào lúc đó, bọn Ivan mới bắt đầu đưa ra đề nghị với chúng tôi. Một là cả đoàn sẽ phải tự mình băng rừng để vào Đức, tại đó sẽ có người trong đường dây đưa chúng tôi về nhà. Hai là Ivan sẽ tiếp tục dẫn đường, với điều kiện chúng tôi phải nộp cho anh ta thêm một ngàn năm trăm Euro phụ phí. Vừa nghe xong, tâm trạng ai cũng trĩu nặng. Đã bước tới đường này, nếu muốn quay trở lại cũng không có cách nào. Mà liều mạng đi một mình thì chẳng khác nào tự mình đi vào chỗ chết. Lựa chọn tối ưu lúc này chỉ có thể chấp nhận mất thêm một khoản tiền cho đường dây. Đức Hà Nội nói với những người trong đường dây rằng muốn bàn bạc riêng một lát. 
Ivan gật đầu đồng ý, anh ta còn không quên nhắc chúng tôi phải quyết định cho sớm, đôi bên đều không thể nấn ná lâu ở đây. Vì chưa hề tiếp xúc với những người ngồi ở bên xe kia, cho nên vẫn là tám người trong đoàn chúng tôi bàn bạc. Đức Hà Nội nói sơ qua về đề nghị của Ivan cho Jane và Anne nghe. Hai cô gái nhìn nhau lo lắng, nhưng rồi Anne là người quyết định đầu tiên. Cô ấy đồng ý sẽ “thuê” bọn Ivan để dẫn đường. Jane hơi ngần ngại, nhưng cũng gật đầu rất nhanh. Bà Loan thấy vậy bèn nói: 
“Hai đứa nó đồng ý rồi đấy, giờ chúng ta thì sao?” 
Chú Sang nhổ toẹt nước miếng xuống dưới chân lầm bầm chửi rủa: 
“Mả mẹ bọn nó! Sớm không nói, muộn không nói. Đến lúc này mới đặt người ta vào tình thế đã rồi.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play