Tác giả: Ngu Uyển Uyển
Tướng quân phủ dùng loại thuốc mỡ thượng hạng, nhờ vậy mà vết thương trên đầu gối Vân Vũ nhanh chóng lành lại. Đúng lúc này, nàng nhận được thiệp mời do Nhị hoàng tử sai người đưa tới. Thì ra là tiệc sinh thần của hắn, không chỉ có Cố Hoàn Tri được mời mà ngay cả Vân Vũ cũng có tên trong danh sách.
Hôm ấy, Cố Hoàn Tri cùng Vân Vũ đến phủ Nhị hoàng tử. Hắn vốn không muốn Vân Vũ tham dự yến tiệc này, nhưng người của Nhị hoàng tử lại đích thân đến mời, Vân Vũ không thể từ chối đành theo cùng.
Trong bữa tiệc, nam nữ tách biệt, nữ quyến ngồi tại nữ thính, hơn nữa còn không được phép dẫn theo tỳ nữ. Vân Vũ lặng lẽ ngồi ở cuối yến thính. Hôm nay, nàng vận bộ váy tay áo rộng màu xanh nhạt, tuy không quá xa hoa nhưng lại tôn lên khí chất thanh thoát như tiên nhân. Mái tóc đen tuyền, làn da trắng tựa tuyết, dù nàng ngồi ở nơi khuất nhất trong yến hội vẫn khiến người khác không khỏi chú ý.
Nổi bật nhất trong bữa tiệc hôm nay chính là Ôn Nghi công chúa, thân muội của Nhị hoàng tử, cũng là người đứng ra chủ trì yến tiệc tại nữ thính. Có lẽ vì biết Cố Hoàn Tri cũng đến, nàng đã dày công trang điểm, khoác lên người bộ váy gấm thêu kim tuyến tinh xảo, điểm xuyết thêm những món trang sức quý giá, khiến bản thân trở nên lộng lẫy hơn bao giờ hết.
Tuy nhiên, sự kết hợp như vậy lại có phần phô trương quá mức. Từ đầu đến chân đều là vàng bạc lấp lánh, chẳng những không toát lên vẻ cao quý của một công chúa, mà ngược lại, trông chẳng khác nào con gái nhà thương nhân giàu có nhất vùng. Các tiểu thư thế gia có mặt trong yến hội tuy trong lòng thầm chê bai, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ nịnh nọt, tâng bốc.
Giữa bữa tiệc, Vương thị—một quý nữ thế gia, vô tình nhìn thấy Vân Vũ ngồi một góc, bèn quay sang hỏi Ôn Nghi:
"Vị kia chẳng phải là cô nhi được Cố tướng quân mang về hay sao?"
Sắc mặt Ôn Nghi thoáng trầm xuống, ánh mắt lướt qua bóng dáng đơn độc nơi cuối yến thính, giọng điệu đầy khinh thường:
"Ta cũng không biết Hoàn Tri nghĩ thế nào, lại giữ nàng ta trong phủ."
Quý nữ Lý thị nghe ra sự chán ghét trong lời Ôn Nghi, lập tức phụ họa:
"Cố tướng quân xưa nay chẳng hề gần gũi nữ sắc, chỉ có công chúa là người duy nhất thân cận. Còn ả cô nhi kia, chắc chắn là biết mình đáng thương nên cứ mặt dày bám lấy phủ tướng quân không chịu rời đi. Ai biết chừng, nàng ta còn ôm mộng trở thành nữ chủ nhân của Cố phủ!"
Lời Lý thị khiến tâm trạng Ôn Nghi tốt lên không ít. Nàng khẽ nhếch môi, ánh mắt lướt về phía Vân Vũ. Nàng và Cố Hoàn Tri là thanh mai trúc mã, xứng đôi vừa lứa, còn Vân Vũ chẳng qua chỉ là một cô nhi không rõ thân phận. Đợi đến khi chuyện tối nay thành công, e rằng sau này Vân Vũ sẽ chẳng còn mặt mũi nào xuất hiện bên cạnh Hoàn Tri nữa.
Vân Vũ hoàn toàn không hay biết về cuộc trò chuyện giữa Ôn Nghi và đám quý nữ bên cạnh. Nàng chỉ lặng lẽ ngồi đó, yên tĩnh đến mức tựa như một bức họa.
Vừa rồi, cuối cùng nàng cũng nhớ ra được tình tiết nguyên bản của đoạn này trong cốt truyện.
Nam chính sẽ bị hạ dược, lúc rời đi vô tình gặp nữ chính. Vì không muốn làm tổn thương nàng, hắn dùng ý chí mạnh mẽ để kháng cự lại, cuối cùng vượt qua được. Chính điều này khiến nữ chính càng thêm ngưỡng mộ, cảm thấy hắn là bậc chính nhân quân tử, từ đó tình cảm giữa hai người dần trở nên sâu đậm hơn.
Cho nên, tình tiết quan trọng này vốn chẳng liên quan gì đến nàng.
Nghĩ vậy, Vân Vũ liền an tâm, tiếp tục ngồi yên tại chỗ. Lúc này, một tỳ nữ bước tới, nhẹ nhàng rót vào ly nàng một ít rượu trái cây. Mùi hương ngọt dịu lập tức lan tỏa bốn phía. Nhìn màu sắc trong trẻo của ly rượu, Vân Vũ nhận thấy nồng độ không cao, liền nhấp một ngụm.
Đây là lần đầu tiên nàng uống rượu. Hương vị ngọt lịm hòa quyện giữa môi răng, để lại dư vị dịu dàng khó tả. Nghĩ đến đó, nàng bất giác nhớ đến Tiểu Bạch. Nếu hệ thống còn ở đây, nhìn thấy bữa tiệc có nhiều món ngon như vậy, chắc chắn nó sẽ vui lắm.
Bên ngoài yến hội, trên hành lang dài phía sau phủ hoàng tử, một bóng dáng mảnh mai lảo đảo bước đi.
Vân Vũ cảm thấy ý thức dần trở nên mơ hồ. Nàng cố gắng đi về phía trước, nhưng cứ bước hai bước lại phải dừng lại để ổn định cơ thể. Khắp người nàng như bị lửa thiêu đốt, hơi nóng từ sâu trong thân thể không ngừng trào lên, khiến nàng gần như mất đi lý trí.
Nàng làm sao vậy? Tại sao lại thế này…?
Vân Vũ lập tức nhớ tới tỳ nữ vừa rồi đã rót rượu cho nàng. Hẳn là sau khi uống xong ly rượu kia, cơ thể nàng mới trở nên nóng bức khó chịu như vậy.
Nàng bị hạ dược.
Nhưng là ai đã làm chuyện này?
Trong đầu Vân Vũ chỉ nghĩ đến một cái tên—Ôn Nghi.
Nàng hồi tưởng lại khoảnh khắc khi mình bắt đầu cảm thấy cơ thể bất thường, lúc lảo đảo rời khỏi bàn tiệc, trong tầm mắt mơ hồ, nàng bắt gặp Ôn Nghi đang nở một nụ cười rạng rỡ.
Vân Vũ cắn răng, hiện tại nàng chỉ muốn rời khỏi phủ hoàng tử, nhanh chóng tìm Phục Linh giúp đỡ. Nhưng phủ Nhị hoàng tử quá rộng lớn, mà nàng thì gần như không thể giữ vững tỉnh táo. Mỗi bước đi đều lảo đảo, chỉ có thể dựa theo hành lang dài, từng chút một tìm đường ra ngoài.
Nhưng khi đi ngang qua tiền viện, trước mắt nàng bỗng xuất hiện ba, bốn tên tôi tớ có vẻ ngoài thô lỗ. Kẻ cầm đầu là một gã đàn ông râu quai nón, vừa trông thấy nàng liền lập tức giang tay, muốn kéo nàng vào lòng.
Vân Vũ kinh hãi, vội vàng lùi về sau, lưng chạm vào cột hành lang để giữ thăng bằng. Toàn thân nàng nóng như lửa đốt, ngay cả giọng nói cũng trở nên đứt quãng, yếu ớt đến mức chính nàng cũng không nghe rõ được.
Ba, bốn tên tôi tớ vốn chỉ làm theo phân phó, nào ngờ trước mặt lại là một mỹ nhân đến mức khiến bọn chúng chết lặng trong chốc lát.
Dưới ánh đèn lồng lờ mờ, nữ tử tựa vào cột đá, hơi thở gấp gáp, mồ hôi đọng lại thành từng giọt trên vầng trán trơn bóng. Làn da nàng trắng tựa tuyết, đôi mắt trong veo như lưu ly, cố nén cơn nóng bức trong cơ thể mà nhìn bọn chúng đầy cảnh giác.
Đối diện với vẻ đẹp như vậy, kẻ nào mà chẳng thèm nhỏ dãi?
Đám tôi tớ ánh mắt đỏ ngầu, hô hấp dồn dập. Lửa dục trong đáy mắt bọn chúng gần như bốc lên thành ngọn lửa, chỉ hận không thể lập tức nhào tới, xé nát lớp váy áo kia, để mỹ nhân mềm mại dưới tay mình rên rỉ cầu xin.
"Tiểu mỹ nhân, lại đây nào. Bọn ca sẽ đưa ngươi đến sương phòng, hưởng thụ một phen sung sướng!"
"Đừng... đừng tới đây..."
Giọng nói của Vân Vũ mềm đến mức gần như không thể nghe thấy. Nàng muốn lui về sau, nhưng cơ thể đã không còn sức lực, ngay cả đứng cũng khó khăn.
Đám tôi tớ nghe thấy thanh âm yếu ớt ấy liền phá lên cười, càng thêm ngang ngược. Chúng thấy dược tính trên người nàng dần dần phát tác, từng kẻ trong số chúng đều nóng lòng muốn xông lên, nếm thử tư vị mỹ nhân.
Vân Vũ lảo đảo lùi về phía sau, bất ngờ va vào một lồng ngực rắn chắc. Giây tiếp theo, một cánh tay vững chãi đưa ra, đỡ lấy cánh tay nàng, khiến nàng có thể dựa vào người hắn để đứng vững.
Những tên tôi tớ đang hăm hở xông lên bỗng chốc khựng lại. Khi nhìn rõ người mới đến, mặt ai nấy đều tái mét, kẻ cầm đầu lắp bắp, giọng nói run rẩy:
“Nhị... Nhị điện hạ...”
Người vừa đến không ai khác chính là Nhị hoàng tử.
Hắn đứng đó, cánh tay vẫn giữ lấy Vân Vũ, bóng dáng cao lớn che khuất ánh đèn mờ ảo. Đôi mắt đào hoa ngày thường mang vẻ ôn nhu phong lưu, giờ đây lại tối sầm, lạnh lẽo như có giông bão cuộn trào. Hắn nhàn nhạt quét mắt nhìn bọn tôi tớ, giọng nói không chút nhiệt độ:
“Cút.”
"Dạ, dạ! Tiểu nhân lập tức cút!"
Ba, bốn tên tôi tớ hốt hoảng quỳ rạp xuống, rồi vội vàng tháo chạy, không dám quay đầu lại.
Vân Vũ cố gắng thoát khỏi cánh tay Nhị hoàng tử, nhưng cơ thể nàng mềm nhũn, đầu óc quay cuồng, lảo đảo lùi về phía sau hai, ba bước. Dưới ánh đêm, khuôn mặt trắng nõn phủ một tầng ửng đỏ, đôi mắt mơ màng vì dược tính hành hạ, hơi thở mong manh như tơ.
Môi nàng khẽ hé mở, phấn nộn mềm mại, mang theo một chút ướt át mê hoặc.
Nhị hoàng tử nhìn nàng, ánh mắt trầm xuống, sâu không thấy đáy.
Hắn vươn tay ra, giọng nói mang theo vài phần ôn nhu:
“Vân Vũ cô nương, không bằng để ta đưa nàng đến nơi khác nghỉ ngơi.”
Vân Vũ vừa định mở miệng, muốn nhờ Nhị hoàng tử đưa nàng ra ngoài tìm Phục Linh, thì một giọng nói trầm ổn, lạnh lùng bỗng vang lên từ phía sau, cắt ngang lời nàng.
Người kia đến còn nhanh hơn cả nàng có thể phản ứng—thay nàng cự tuyệt trước.
“Không cần làm phiền Nhị điện hạ.”
Một giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo vang lên, như gió đêm thổi qua mang theo hàn ý thấu xương.
Trong bóng tối, một bóng dáng cao lớn sải bước đến gần. Dù ánh đèn mờ nhạt cũng khó có thể che giấu sắc mặt âm trầm của hắn—Cố Hoàn Tri.
Hắn không nhiều lời, cũng không cho ai có cơ hội ngăn cản. Một tay vững vàng ôm lấy Vân Vũ, như một cơn gió mạnh cuốn nàng ra khỏi vòng tay Nhị hoàng tử.
Thân thể bỗng chốc rời khỏi mặt đất, Vân Vũ hoảng hốt kêu lên một tiếng. Dược tính trong người khiến nàng toàn thân vô lực, chỉ có thể mềm mại dựa vào lồng ngực hắn.
Cố Hoàn Tri cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm như đêm tối không trăng. Nàng rõ ràng rất không thích hợp.
Hắn lạnh lùng nói, từng câu từng chữ cắt đứt mọi khả năng:
“Nàng là người trong phủ ta, ta tự mình mang đi. Cáo từ.”
Lời vừa dứt, hắn xoay người rời đi, bóng dáng đĩnh bạt thon dài ôm nàng trong tay quả thực dễ như trở bàn tay.
Phía sau, thần sắc của Nhị hoàng tử cũng dần lạnh xuống.. Dưới tay áo rộng, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Rõ ràng hắn mới là người cứu nàng.
Rõ ràng, tối nay nàng nên thuộc về hắn.