Tác giả: Ngu Uyển Uyển 


Vào đêm tối, khi Vân Vũ đang say giấc trên giường, nàng không hề hay biết Cố Hoàn Tri lại một lần nữa tiến vào phòng nàng.

Thân hình Cố Hoàn Tri cao lớn vững chãi đứng bên mép giường. Trong bóng đêm, đôi mắt hắn đen như mực không còn che giấu gì nữa. Lúc này, hắn không chỉ thỏa mãn với việc hôn lên đôi môi mềm mại của nàng nữa, mà còn muốn ngửi hương thơm ngọt ngào từ cơ thể nàng.

Hắn tắt đi đèn ngủ, rồi trực tiếp cởi bỏ áo ngoài, nhẹ nhàng kéo chăn lên và nằm xuống, không hề lo lắng rằng Vân Vũ sẽ tỉnh giấc vì sự quấy rầy của hắn. Chăn gối vẫn còn vương vấn mùi hương của nàng. Cố Hoàn Tri hít sâu, tận hưởng hương thơm đó như một loại mê hoặc.

Vân Vũ ngủ nghiêng, đưa lưng về phía hắn. Mái tóc đen của nàng rơi xuống sau lưng, ngay vị trí cổ hắn. Cảm giác ngứa ngáy trong lòng khiến Cố Hoàn Tri không thể kiềm chế. Hắn duỗi tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, tay hắn vây quanh, ôm trọn thân hình mảnh mai đó.

"A Vũ, phu quân bồi nàng ngủ có được không?" 

Cố Hoàn Tri thì thầm, cằm gác lên cổ nàng. Bàn tay to lớn của hắn siết chặt vòng eo nàng, trong khi tay kia thì không ngừng di chuyển, lướt lên chiếc áo trong của nàng. Mãi lâu sau, hắn mới rút tay lại, nắm chặt eo nàng một lần nữa.

Khi trời chưa sáng, hắn nhẹ nhàng mặc lại áo ngoài, rời khỏi phòng, trước khi đi còn lưu luyến, đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, rồi mới lặng lẽ ra đi.

Sáng hôm sau, Vân Vũ vẫn cảm thấy có chút không khỏe, nhưng không thể diễn tả rõ ràng được cảm giác đó. Khi Phục Linh bưng chậu rửa mặt vào, cô thấy Vân Vũ đang ngồi bất động bên giường, ánh mắt thất thần như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Cô nương thức dậy rồi."

Phục Linh mỉm cười nhẹ, rồi đặt đồ vật trong tay lên giá. Vân Vũ quay đầu lại nhìn cô, trên khuôn mặt phù dung của nàng thoáng vẻ mệt mỏi. Nàng đưa tay xoa bụng, cảm giác đêm qua giống như một cơn ác mộng đáng sợ. Trong giấc mơ, nàng không thể nhìn rõ mọi thứ, chỉ nhớ có người vào phòng nàng, rồi cảm nhận được đôi tay lạnh lẽo siết chặt lấy eo mình. Nghĩ lại, nàng vẫn cảm thấy rùng rợn.

Vân Vũ đứng dậy từ giường, ngồi xuống bàn trang điểm, thở dài một hơi, rồi nói: "Đêm qua, tôi gặp phải một cơn ác mộng. Trong mơ có người vào phòng, nhưng lại như không có, thật sự là khiến ta sợ hãi..."

Phục Linh khẽ sững lại một chút, nhưng rất nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh. Cô bước tới phía sau Vân Vũ, nhẹ nhàng cầm lược chải tóc cho nàng, mỉm cười nói: "Khó trách cô nương hôm nay trông có vẻ tiều tụy, thì ra là ác mộng. Nô tỳ sẽ giúp cô nương trang điểm để che giấu một chút."

"Được."

Vân Vũ nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười cảm ơn mà không hề nghi ngờ điều gì. Tuy nhiên, trong lòng Phục Linh tất cả đều rõ ràng. Đêm qua, chính nàng là người mở cửa cho Cố tướng quân vào phòng. Dù sao, cô cũng là ám vệ dưới quyền của Cố tướng quân, mọi việc đều phải theo lệnh hắn.

Hôm nay, nhị hoàng tử đến thăm phủ tướng quân . Hắn là ca ca cùng mẹ với Ôn Nghi công chúa, cùng Cố Hoàn Tri cũng tính như quen biết.

Cuối hành lang dài là một chiếc đình nhỏ, Cố Hoàn Tri và nhị hoàng tử ngồi đối diện nhau, cùng chơi cờ. Đình nằm gần hồ hoa sen trong phủ, lúc này, hoa sen đang nở rộ, những đóa hoa thanh nhã tỏa ra hương thơm dịu nhẹ. Nước hồ trong veo, không có gợn sóng, không khí trong lành và mát mẻ.

"Ôn Nghi hôm qua về, lại cùng ta làm một trận cãi vã lớn." Nhị hoàng tử vừa cười vừa thả một quân cờ lên bàn, trong bộ trang phục vân cẩm trường bào màu nhạt, tay áo dài, đầu đội ngọc quan khảm bảo tử ngọc, ánh mắt như hồ thu, long lanh như ánh đào hoa. Vẻ ngoài của hắn đầy phong lưu, trái ngược hoàn toàn với Cố Hoàn Tri, người thanh lãnh tuấn mỹ.

"Ngươi nói đi, sao lại giúp người ngoài bắt nạt nàng như thế?" Nhị hoàng tử hỏi.

"Ta chỉ biết phân biệt phải trái, đúng sai mà thôi." Cố Hoàn Tri lạnh lùng đáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi bàn cờ. Kỳ thực, hắn chẳng bận tâm chuyện này lắm. Điều duy nhất quan trọng với hắn là Vân Vũ, mọi việc đều liên quan đến nàng, bất kể chuyện gì xảy ra, hắn luôn đứng về phía nàng.

Nhị hoàng tử khẽ vuốt tay, điêu luyện xếp lại quân cờ trên bàn, khóe môi hiện lên một nụ cười nhè nhẹ, như đang nghiền ngẫm điều gì đó. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, chắc chắn người ta sẽ nghĩ hắn là một hoàng tử lười biếng, không quan tâm đến triều chính, chỉ biết sống nhàn tản.

"Ta nghe Ôn Nghi nói, trên đường hồi kinh, ngươi đã mang về một cô bé mồ côi, còn cho nàng ở lại trong phủ. Hôm qua chính vì chuyện cô bé ấy, ngươi mới có thể mất lễ nghĩa với Ôn Nghi như vậy."

"Nhị điện hạ có lẽ nên hỏi công chúa xem nàng đã làm gì."

Cố Hoàn Tri đáp lại, giơ tay cầm quân cờ đen, dừng lại một chỗ, chỉ trong một chốc, hắn đã khiến quân cờ của nhị hoàng tử bị chặn hết đường, không còn nước đi. Nhị hoàng tử đành bất đắc dĩ lắc đầu, thu quân về.

"Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi thôi." Nhị hoàng tử ném quân cờ xuống, rồi tiếp tục nói, "Ngươi đừng để cô bé mồ côi kia lừa gạt làm mất lý trí. Biết đâu nàng chỉ giả vờ yếu đuối để lừa ngươi thôi..."

Cố Hoàn Tri không thay đổi sắc mặt, trả lời: "Không cần làm phiền nhị điện hạ lo lắng."

Lừa gạt? Đúng là lừa gạt, nhưng trái lại, chính hắn mới là người đang lừa nàng, giả vờ làm một quân tử chính trực để đưa nàng vào trong phủ mình.

Lúc này, một người hầu vội vã chạy đến, quỳ xuống hành lễ trước Cố Hoàn Tri, nói: "Tướng quân, Vương phó thống lĩnh đã đến, đang ở chính điện chờ."

Cố Hoàn Tri lập tức đứng dậy từ ghế đá, quay về phía nhị hoàng tử, chắp tay hành lễ: "Nhị điện hạ, hiện tại ta có việc quan trọng phải xử lý, xin cáo từ, điện hạ cứ tự nhiên."

"Không sao, ngươi đi đi, ta sẽ ngồi thêm một lát rồi phải về cung." Nhị hoàng tử phất tay áo nói. Cố Hoàn Tri lại chắp tay thi lễ một lần nữa, rồi quay người rời đi, đồng thời phân phó người hầu Càng Thanh ở lại, đợi lát nữa đưa nhị hoàng tử ra phủ.

Nhị hoàng tử thu quân cờ lại, chán nản đứng dậy, bước vào đình nhỏ bên cạnh để ngắm hồ hoa sen. Hắn hôm nay đến đây cũng là để thăm dò Cố Hoàn Tri, bởi vì muội muội của hắn thích hắn. Hắn nghĩ nếu Cố Hoàn Tri tiếp nhận Ôn Nghi, thì đối với hắn mà nói là một cơ hội tốt, có thể củng cố thế lực và tạo thêm lợi thế.

Rốt cuộc, Cố Hoàn Tri chiến công hiển hách, được trọng vọng trong triều mà lại không tạo thù chuốc oán. Nếu có thể kết thông gia với hắn, thì nhị hoàng tử sẽ có đủ thế lực để đối chọi với Thái Tử. Tuy nhiên, chuyện này cần phải thảo luận kỹ lưỡng hơn.

Khi nhị hoàng tử chuẩn bị rời đi, hắn bất chợt nhìn thấy từ phía đối diện hồ hoa sen, một tỳ nữ ăn mặc thanh nhã đang đỡ một nữ tử duyên dáng, dáng vẻ nhẹ nhàng, bước đi tựa như mây bay. Nhị hoàng tử híp mắt, nhìn theo bước chân nhanh nhẹn của nàng. Khi nàng quay đầu lại, hắn cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt nàng.

Chỉ với một ánh mắt thoáng qua khi nàng quay đầu, nhị hoàng tử cảm thấy chân mình như khựng lại, không thể cử động. Hắn không còn muốn xoay người đi nữa, chỉ đứng lặng nhìn qua mặt hồ hoa sen, nơi những đóa sen trắng nở rộ, tựa như đang hướng về nàng mà ngắm nhìn.

Nàng có mái tóc đen như mực, làn da như tuyết, gương mặt thanh thoát với đôi má ửng hồng, nhìn qua hồ hoa sen, mọi thứ dường như mờ ảo, nhưng chỉ cần nhìn nàng, hắn cảm giác như một tiên nữ từ trời rơi xuống, sao lại xuất hiện nơi trần thế, trước mắt hắn?

"Người kia là...?" Nhị hoàng tử nhẹ nhàng hỏi.

"Thưa nhị điện hạ, nàng chính là cô nương mà tướng quân cứu trên đường hồi kinh." Một người hầu tên Càng Thanh đáp.

Nhị hoàng tử nhìn Vân Vũ, không ngờ một cô gái như tiên nữ lại thực sự tồn tại. Hắn nhớ lại lúc nãy, trong miệng hắn đã gọi nàng là "giả vờ nhu nhược", không biết đó có phải là cách nàng che giấu bản thân hay không, nhưng nhìn nàng lúc này, quả thật có vẻ yếu đuối, khiến người ta có ý muốn bảo vệ.

Lúc này, Vân Vũ ngồi bên ghế đá, để mặc những làn gió nhẹ thổi qua mái tóc đen. Nàng không mấy chú ý đến xung quanh. Mắt nàng lơ đãng nhìn về phía hồ hoa sen, lòng dâng lên sự mơ hồ. Đã lâu rồi nàng không có liên lạc với hệ thống Tiểu Bạch. Dù có gọi bao nhiêu lần, cũng không thấy bóng dáng của Tiểu Bạch đâu. Nàng đoán rằng có lẽ nhiệm vụ trong thế giới này chỉ có mình nàng tham gia. Nhưng không có Tiểu Bạch bên cạnh, Vân Vũ cảm thấy mọi thứ quanh mình đều trở nên mơ hồ, ngay cả những quyết định như rời đi khỏi tướng quân phủ cũng trở nên khó thực hiện.

"Vị cô nương này..." Một giọng nam lạ cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

Vân Vũ theo phản xạ quay đầu lại, và chỉ thấy một nam tử thanh tú, diện mạo không tầm thường, đang đứng trước mặt nàng.

Nhị hoàng tử lần này nhìn rõ dung mạo nàng. Hắn cảm thấy vẻ đẹp của nàng còn hơn cả tiên nữ trong những câu chuyện, làn da trắng như tuyết, mịn màng không tì vết, đôi tay trắng muốt, eo thon mềm mại. Khi nàng vừa mới nâng đôi mắt lên nhìn hắn, đôi mắt trong trẻo, như làn nước suối, dịu dàng nhưng lại đầy sức hút, khiến hắn không thể rời mắt, như bị lôi cuốn vào đó, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Vân Vũ không quen biết người trước mặt, nhưng Phục Linh nhận ra ngay, bước lên hai bước rồi nói với Vân Vũ: "Cô nương, vị này chính là nhị hoàng tử điện hạ."

Nhị hoàng tử? Vân Vũ trong lòng chấn động. Nàng mơ hồ nhớ rằng trong thế giới này, nữ chủ Ôn Nghi và ca ca ruột của nàng là nhị hoàng tử. Tuy nhiên, trong cốt truyện, Nhị Hoàng Tử chỉ xuất hiện rất ít, hầu như chỉ có một lần được nhắc đến trong tiệc sinh nhật của hắn sau này.

Vân Vũ định đứng dậy hành lễ, nhưng ngay khi vừa đứng lên, nàng cảm thấy đầu gối đau nhức vì vết thương chưa lành, cơ thể không thể chịu đựng được, khiến nàng suýt nữa ngã xuống. Nàng loạng choạng, chuẩn bị ngã ra ngoài.

Nhị hoàng tử nhanh nhẹn đỡ lấy cánh tay nàng trước khi nàng ngã, giữ vững nàng. Khoảng cách giữa hai người gần lại, hắn cảm nhận được một mùi hương dịu nhẹ từ người nàng, thoang thoảng nhưng lại dễ chịu hơn cả mùi hoa sen của hồ sen trước mặt. Khuôn mặt nàng cũng đẹp đến mức hoa sen nở rộ cũng không thể sánh bằng.

"Chuyện gì thế này?" Một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên.

Vân Vũ giật mình, cảm giác hơi run lên khi nhận ra người đến là Cố Hoàn Tri. Hắn mặc bộ kỵ trang màu đen, vóc dáng cao lớn mạnh mẽ, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nơi Nhị Hoàng Tử đang nắm lấy tay Vân Vũ. Hắn hừ lạnh một tiếng, teong mắt là sự tàn nhẫn như muốn dỡ cánh tay nhị hoàng tử xuống ngay lập tức.

Hắn... Dám chạm vào tay A Vũ.

Vân Vũ nhận ra ánh mắt của Cố Hoàn Tri lạnh lẽo và tàn nhẫn, nàng vội vàng lùi lại một bước, tách mình ra khỏi nhị hoàng tử, giữ khoảng cách không quá gần cũng không quá xa. Phục Linh ngay lập tức tiến lên nâng đỡ Vân Vũ, giúp nàng đứng vững, lúc này sắc mặt Cố Hoàn Tri mới dịu đi một chút.

Vân Vũ cúi đầu, sợ sệt nhìn về phía Cố Hoàn Tri và lúng túng hành lễ: "Cố tướng quân..."

"Vân Vũ." Cố Hoàn Tri gọi tên nàng, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong lòng. "Ngươi vẫn chưa khỏe, ngươi vẫn nên về tẩm điện nghỉ ngơi cho tốt."

Nhị Hoàng Tử lẩm bẩm tên nàng, đột nhiên cảm thấy có gì đó đặc biệt, ánh mắt sáng lên: "Ngươi tên là Vân Vũ? Thật là một cái tên hay."

Ánh mắt nhị hoàng tử nhìn Vân Vũ sáng quắc cháy bỏng, Cố Hoàn Tri quá rõ ràng với bộ dạng này, hắn đây là đang thèm muốn A Vũ của hắn, ở trước mặt hắn trắng trợn mong muốn A Vũ của hắn.

Hắn cực kì chán ghét người khác mơ ước A Vũ của hắn, cảm xúc cố chấp âm u dưới đáy lòng sinh ra không ngừng.

Nàng là của hắn, là vợ của hắn, sau này bọn họ sẽ kết hôn, nàng sẽ sinh con cho hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play