Tác giả: Ngu Uyển Uyển 

Một đường phóng ngựa trở về phủ tướng quân, Cố Hoàn Tri ôm chặt Vân Vũ vào lòng, bước thẳng vào tẩm điện.

Đặt đặt nữ tử đang không an phận xuống giường, dưới ánh nến lay động, từng giọt mồ hôi mỏng đọng lại nơi cổ, nhưng không phải vì mệt mỏi mà vì—nhẫn nhịn.

“Nóng... Nóng quá...”

VânVũ khí chịu nỉ non, nàng cảm thấy thân thể như bị thiêu đốt, giao điệp vạt áo đã hơi buông lỏng, hơi lạnh trong phòng giảm bớt phần nào nhiệt ý trên người nàng, nhưng vẫn không đủ. Nàng nôn nóng tìm kiếm giải pháp giải quyết.

Bàn tay nhỏ bé vô thức vươn ra, chạm vào mép giường—lần mò, lần mò...

Chạm đến bàn tay hắn.

Làn da lạnh lẽo như băng.

Nàng như người lữ hành giữa sa mạc tìm được một dòng nước mát, lập tức quấn lấy hắn, hô hấp khẽ run, tựa như than thở thỏa mãn.

Cố Hoàn Tri khựng lại.

Hắn nhìn chằm chằm vào người trước mặt, ánh mắt trầm xuống, sâu không thấy đáy. Giaya tiếp theo liền đè nàng xuống giường, Vân Vũ bị ép thật mạnh xuống tấm nệm mềm mại phía sau, dải tóc dài đã sớm rối tung, vài sợi còn vương vãi trên da thịt trắng nõn của nàng. Một đen một trắng, hình ảnh đáng sâh vào thị giác của Cố Hoàn Tri làm da đầu hắn tê dại, niềm hưng phấn len lỏi trong lòng.

Vân Vũ có chút không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ, nàng cố sức mở to đôi mắt để nhìn rõ người ở trên, nàng hơi giương môi phấn nộn nói: “ Tướng, tướng quân….”

“A Vũ.”

Thanh âm Cố Hoàn Tri khàn khàn đến kì cục, một bên gọi  “A Vũ” một bên cúi đầu xuống, giống như mỗi đêm hắn lẻn vào tẩm điện của nàng.

“Khó chịu….nóng quá hức hức….”

Vân Vũ khó chịu nức nở, thân thể thập phần nóng ran, đồng thời cảm thấy rậm rạp ngứa, nàng không thích cảm giác kì cục này chút nào.

“A Vũ, ta là ai?” 

Cố Hoàn Tri hạ thấp thanh âm nói, đôi mắt hắn đen nhánh sâu thẳm gắt gao nhìn chằm chằm sắc đỏ trên người của tiểu nhân nhi, ngay sau đó đem một bàn tay cởi áo ngoài, tùy tiện vứt xuống mặt đất.

“ Cố…Hoàn…..Tri, Cố Hoàn Tri…”

Vân Vũ nghe lời nỉ non tên của hắn, Cố Hoàn Tri cười cười, khuôn mặt anh tuấn nhiễm vài phần ý cười vui sướng, hắn như khen thưởng mà đặt một nụ hôn trên cánh môi phấn nộn kia, nữ tử dưới thân hắn sắc mặt phiếm hồng, tóc đen hỗn loạn.

Ngay sau đó, Cố Hoàn Tri liền cúi người xuống để lại dấu vết trên cần cổ trắng nõn của nàng, dẫn tới nàng không tự chủ được mà eun rẩy.

“Ngoan, gọi phu quân.”

Hắn tới gần lỗ tai nàng, thanh âm không giống ngày xưa thanh thanh lãnh lãnh, mà là trầm thấp khàn khàn lại dịu dàng, như một ác ma đang kiên nhẫn ở bên tai nàng lừa gạt.

Thiếu nữ kiều mềm không thế kháng cự, nàng chỉ có thể vừa thấp giọng nức nở, vừa nghe lời gọi: “ phu quân, phu quân…..”

Thật lâu sau, nàng nghe thấy tiếng nói khàn khàn của hắn vang lên bên tai.

“A Vũ, nàng là của ta.”

Đêm còn rất dài.

***

Vân Vũ chỉ cảm thấy mình vừa mới trải qua một cơn ác mộng, trong đó nàng không thể nào gạt bỏ được hình bóng người nọ, cái cảm giác bất lực ấy khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Giây tiếp theo, nàng đột ngột mở mắt. Trước mắt nàng là một màn che xa lạ, hoàn toàn khác biệt với phòng tẩm điện quen thuộc của nàng. Ngay sau đó, cơ thể nàng như bị tê liệt, đau đớn khắp nơi, và một cảm giác kỳ lạ, không thể diễn tả bằng lời, lan tỏa khắp thân thể, khiến nàng hoang mang.

“Ta đây là làm sao vậy...”

Vân Vũ cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, cơn đau vẫn âm ỉ. Nàng cố nén cảm giác bất thường trong cơ thể, từ từ ngồi dậy trên giường. Chăn đệm trượt xuống, vén lộ ra vùng eo và bụng, một mái tóc đen dài mượt rủ xuống, nhẹ nhàng vắt qua vai, tạo thành một vẻ dịu dàng nơi lưng nàng.

Lúc này, nàng mới nhận ra mình chỉ mặc một bộ váy áo mỏng manh. Nàng giơ tay lên nhìn, không khỏi kinh ngạc trước làn da trắng mịn, những vết đỏ kỳ lạ trên cánh tay, tựa như dấu vết bị cắn. Nàng lập tức cảm thấy mặt mình nóng bừng, đỏ ửng, chỉ muốn tìm cách trốn đi.

Vân Vũ vội vàng xốc chăn lên, định bước xuống giường. Nhưng lúc này, nàng mới nhận ra dưới váy, đôi chân trắng nõn của mình lộ ra, lại còn có dấu vết lạ lùng giống như bị cắn, khiến nàng không khỏi hoảng hốt.

Ký ức về đêm qua cũng nhanh chóng ùa về, cảnh tượng trong mơ như vẫn lặp lại không ngừng trong đầu nàng.

Đêm qua… nàng và Cố Hoàn Tri!

Nàng nhớ rõ hôm qua ở trong phủ Nhị hoàng tử, khi tham gia yến tiệc, nàng đã uống phải một ly rượu trái cây và cảm thấy không ổn. Sau khi rời tiệc, nàng nhận thấy có điều bất thường và vô tình gặp phải một vài tên sai vặt có ý đồ xấu. Sau đó, Nhị hoàng tử xuất hiện, rồi Cố Hoàn Tri đã đến và đưa nàng đi, từ đó mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Cảm giác hoảng loạn dâng lên trong lòng, Vân Vũ bắt đầu cảm thấy cốt truyện của mình đã hoàn toàn sụp đổ. Nàng kiệt sức cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể không nghe theo sự điều khiển của nàng, bước đi lảo đảo, đôi chân trần loạng choạng đi qua căn phòng lạ lẫm này.

Vân Vũ bước quanh bình phong, định tìm cửa ra, nhưng khi ánh mắt nàng vô tình dừng lại, tim bỗng đập mạnh. Trên giá áo gỗ đàn, chiếc xiêm y quen thuộc của Cố Hoàn Tri đêm qua vẫn còn treo đó, khiến nàng bất giác dừng lại, như không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.

Tiến lại gần, nàng thấy chiếc gỗ đàn trên giá áo treo không chỉ có bộ trang phục mà Cố Hoàn Tri đã mặc đêm qua, mà còn có bộ váy nàng lần đầu tiên mặc khi vào phủ, chiếc áo cũ đó vẫn còn nguyên vẹn. Lẫn trong đống đồ ấy là chiếc yếm màu nguyệt bạch, chiếc yếm mà nàng gần đây đã mất tích, cùng với những vật dụng thân thiết như khăn tay và son môi.

Cố Hoàn Tri đã giấu những món đồ của nàng bên người!

Vân Vũ như thể đã phát hiện ra một bí mật kinh hoàng, cơ thể yếu ớt của nàng không khỏi run lên. Nội tâm nàng trỗi dậy một nỗi sợ hãi, đôi mắt nàng lộ vẻ không thể tin, càng đoán được tâm tư của Cố Hoàn Tri.

Vân Vũ muốn xoay người rời đi, nàng phải ra khỏi phủ tướng quân , nhưng ngay khi nàng vừa quay lưng, đôi mắt đen nhánh của ai đó đột ngột hiện ra trước mặt. Vân Vũ cảm thấy đôi chân như bị rót chì, không thể nhúc nhích nổi. Người nọ đứng ở huyền quan, dáng vẻ cao lớn mang theo cảm giác xâm lược, đôi mắt sâu thẳm gắt gao nhìn chằm chằm Vân Vũ.

“Bị nàng phát hiện rồi.…”

“A Vũ của ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play