Tác giả: Ngu Uyển Uyển 

 

Vân Vũ không dám ngỗ nghịch, vội vàng cúi đầu quỳ xuống. Hai đầu gối đụng phải những viên đá sỏi sắc nhọn, cảm giác đau nhức truyền đến từng cơn, khiến nàng phải chịu đựng và mở miệng: “Dân nữ... Dân nữ tham kiến công chúa.”

Phó tướng Càng Thanh đứng một bên, đã nhận ra sự địch ý của Ôn Nghi đối với Vân Vũ, nhưng hắn chỉ là một phó tướng nhỏ bé, không có quyền lên tiếng. Ôn Nghi không ra lệnh cho Vân Vũ đứng dậy, thay vào đó, cô ta liếc nhìn Càng Thanh rồi nói:

“Được rồi, ngươi đi xuống đi. Bản công chúa đợi lát nữa sẽ tự đi tìm tướng quân.”

Càng Thanh chắp tay thi lễ, nhìn thoáng qua Vân Vũ vẫn quỳ gối trên đá, vội vàng lùi bước, định đi tìm tướng quân.

Ôn Nghi tiến lên trước hai bước, cúi người dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Vân Vũ, khiến nàng không thể không ngẩng đầu lên. Nhìn gương mặt của Vân Vũ, trong lòng Ôn Nghi càng thêm bất mãn.

Nàng tức giận vung tay ra, đứng dậy và nhìn Vân Vũ từ trên cao, lạnh lùng nói: “Quả nhiên là một hồ mị tử, giống hệt những nữ nhân trong hậu cung tranh sủng với phụ hoàng, đều làm người ta căm ghét.”

Ôn Nghi ra hiệu cho cung tì bên cạnh, người này lập tức bước tới sau lưng Vân Vũ, Ôn Nghi vỗ vỗ tay, mắt liếc một cái, rồi quay lại nói: “Miễn lễ đi.”

Vân Vũ cảm nhận sự đau đớn từ đôi đầu gối quỳ trên đá sỏi, nhưng khi nghe Ôn Nghi nói vậy, nàng mới có thể duỗi thẳng chân, từ từ đứng dậy.

Ai ngờ, khi hai đầu gối của Vân Vũ còn chưa đứng thẳng, từ phía sau, cung tì đột ngột đá mạnh vào sau đầu gối nàng. Vân Vũ không kịp phòng bị, lập tức quỳ xuống lần nữa. Cảm giác đau đớn từ hai đầu gối lan tỏa, mạnh mẽ hơn cả lần trước, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên tái nhợt.

Cung tì kiêu căng ngạo mạn, cười lạnh nói: “Công chúa chỉ bảo miễn lễ thôi, đâu có nói ngươi được đứng lên?”

Hôm qua, Cố Hoàn Tri đã cự tuyệt sự sắp xếp của Ôn Nghi về việc đưa Vân Vũ vào phủ, nhưng trong lòng Ôn Nghi ái mộ Cố Hoàn Tri, đương nhiên sẽ không nổi giận với hắn. Thế nhưng, sự tức giận ấy lại được chuyển hướng vào Vân Vũ, chỉ vì nàng ta là người mà Cố Hoàn Tri đã lưu lại trong phủ. Ôn Nghi nghĩ rằng, hẳn là Vân Vũ đã giả vờ đáng thương, mới khiến Cố Hoàn Tri quyết định giữ nàng lại.

Chưa kịp dứt lời, một cú đá mạnh từ sau lưng bất ngờ đẩy cung tì kia văng xa, lực đá mạnh mẽ khiến cô ta đập vào bên cạnh một núi giả, đầu óc choáng váng, mắt hoa lên.

“Tiện tì.”

Cố Hoàn Tri lạnh lùng quát lớn, âm thanh sắc bén như dao cắt. Dù hắn mắng cung tì, nhưng Ôn Nghi không khỏi lùi lại một bước, bởi vì khi Cố Hoàn Tri gầm lên "Tiện tì", ánh mắt của hắn lại hướng về phía nàng!

Cố Hoàn Tri không sợ hãi thân phận của công chúa. Cố gia từ xưa đã vì triều đình mà hy sinh thân mình, hiện tại trong triều chỉ có hắn là người có thể đánh thắng trận. Hắn ở đây, giang sơn này vững như bàn thạch, ngay cả Hoàng thượng cũng phải kính trọng hắn ba phần, huống chi là một công chúa.

“Hoàn Tri...” Ôn Nghi gọi, nhưng giọng nàng hôm nay khác hẳn vẻ kiêu căng trước đó, trở nên mềm mại hơn, “Ta hôm nay là riêng tới tìm ngươi, ta ——”

“Càng Thanh, tiễn khách!” Cố Hoàn Tri ra lệnh, không chút do dự.

Ngay lập tức, hắn cúi người ôm Vân Vũ lên, nhẹ nhàng xoay người rời đi. Ôn Nghi muốn đuổi theo, nhưng bị Càng Thanh chặn lại. Lần này, hắn có lý do vững chắc: chính tướng quân đã phân phó.

Cố Hoàn Tri ôm Vân Vũ về đến tẩm điện của nàng. Hắn nhẹ nhàng đặt nàng ngồi lên giường, rồi từ từ quỳ xuống trước mặt nàng. Ánh mắt đen láy của hắn dừng lại nơi đầu gối Vân Vũ, trên vải áo trắng tinh ấy, vết máu vừa mới lộ ra một chút.

Ánh mắt hắn càng thêm sâu thẳm, khiến Vân Vũ cảm thấy có chút hoảng loạn. Cảm giác đó thật sự khiến nàng sợ hãi. Hắn nửa quỳ trước mặt nàng, hơi thở nóng rực quanh quẩn xung quanh nàng, khiến nàng không dám cử động dù chỉ một chút.

Cố Hoán Tri lại phân phó Phục Linh đi cầm thuốc mỡ đến đây. Phục Linh đem đồ vật đến rồi liền thức thời rời khỏi điện.

Đau đớn từ đầu gối khiến Vân Vũ không khỏi đỏ mắt, đôi mắt mờ dần. Đột nhiên, Cố Hoán Tri duỗi tay, nắm lấy cổ chân nàng, muốn xốc váy áo và quần lót lên. Vân Vũ bị dọa đến rùng mình, cả người co rụt lại. Bàn tay to lớn hữu lực dễ dàng nắm chặt mắt cá chân mảnh mai của nàng. Nước mắt từ hốc mắt Vân Vũ chảy xuống, không rõ là vì đau đớn hay vì sợ hãi.

“Tướng... tướng quân...”

Âm thanh mềm mại ngăn cản Cố Hoán Tri tiếp tục động tác. Hắn nửa quỳ xuống, nhẹ nhàng đặt hai chân Vân Vũ lên đùi mình, rồi ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy nàng đang dùng đôi mắt phiếm hồng, nhút nhát và sợ sệt nhìn hắn, trên má vẫn còn vệt nước mắt trong suốt.

Ánh mắt Cố Hoán Tri trở nên u ám, hắn bất động, chỉ dùng đầu lưỡi khẽ đỡ hàm trên. Nàng khóc thật sự rất đẹp, đến cả những giọt nước mắt cũng khiến hắn phải say đắm. Hắn chỉ muốn lau đi tất cả nước mắt ấy, rồi cắn nhẹ lên đôi môi nàng, khiến nàng trở nên yếu ớt kiều diễm mà gọi tên hắn.

Vân Vũ cẩn thận dịch hai chân ra sau, rụt rè nói: "Ta tự mình thoa thuốc là được, không muốn làm phiền tướng quân..."

"Ngươi ở trong phủ của ta mà bị thương , chăm sóc ngươi là chuyện đương nhiên."

Cố Hoàn Tri nói, ánh mắt hắn cố gắng kiềm chế, nhưng trong lòng lại cuộn trào vô vàn cảm xúc. Vân Vũ cảm thấy những lời Cố Hoàn Tri nói cũng không phải không có lý, nhưng khi nàng còn đang thất thần, Cố Hoàn Tri bất ngờ kéo chân ngọc của nàng, đặt lên đùi hắn. Vân Vũ kinh hoàng thốt lên tiếng kêu nhỏ, đôi chân nàng bị kéo lên, quần lót bên trong  bị xốc lên tới đầu gối.

Vân Vũ da thịt trắng mịn, chỉ cần một chút sức lực cũng có thể để lại dấu vết, vì vậy, Cố Hoàn Tri chỉ cần chạm vào da thịt nàng đã để lại dấu hôn sâu. Hiện giờ, đầu gối nàng đã sưng đỏ, một vài chỗ nghiêm trọng còn có vết máu nhẹ, làn da chân nàng trắng nõn khiến vết thương ở đầu gối càng thêm rõ ràng và đáng sợ.

Cố Hoàn Tri nhíu mày, nhìn thấy vết thương trên đầu gối nàng, những vết gân xanh dưới da cũng lộ rõ. Hắn không kiềm chế được sự tức giận, nghĩ đến việc Ôn Nghi dám làm A Vũ của hắn bị thương, hắn liền nổi lên tâm tư giết chết Ôn Nghi, nhưng giờ không phải là lúc để hành động...

Cố Hoàn Tri ngay lập tức cúi mắt, dùng ngón tay thon dài lấy một ít thuốc mỡ, cẩn thận thoa lên vết thương của Vân Vũ.

"Đau..." Vân Vũ không kìm được, thấp giọng nói. Thân thể nàng mềm yếu, tự nhiên không thể chịu nổi cơn đau dù chỉ một chút. Vừa mới thoa thuốc, đôi mắt nàng đã đỏ ửng, mũi cũng đỏ lên, nhưng nếu không thoa thuốc cẩn thận, vết thương sẽ khó mà lành. Cố Hoàn Tri dùng bàn tay to lớn của mình nắm chặt cẳng chân mảnh mai của nàng, đôi mắt hắn cực kỳ cẩn thận, từng chút một xoa nhẹ thuốc mỡ lên vết thương, làm mát dịu vết sưng đỏ.

Người tướng quân cao ngạo, lạnh lùng trong mắt người ngoài, giờ đây lại đang nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu dịu dàng thoa thuốc cho một nữ nhân, nhưng dù cẩn thận đến mấy, cũng khó tránh khỏi việc chạm phải vết sưng đỏ và vết thương.

"Đau quá..."

"Tướng quân, nhẹ một chút..."

"Nhẹ một chút, cầu ngươi... tướng quân."

Vân Vũ không thể chịu đựng nổi cơn đau, chỉ biết liên tục thấp giọng gọi tướng quân, hy vọng hắn có thể nhẹ tay hơn khi thoa thuốc. Tuy nhiên, giọng nói của nàng mềm mại, âm cuối lại run rẩy, thường xuyên mang theo sự nghẹn ngào, khiến Cố Hoàn Tri không khỏi xót xa. Từ lúc Vân Vũ bắt đầu kêu đau, hắn đã cảm thấy sự khó chịu không thể tả, cảm giác khó nhịn đang lan rộng trong người.

Cuối cùng, khi thuốc đã được thoa xong, đôi mắt Vân Vũ vẫn đỏ hoe, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cố Hoàn Tri vẫn giữ chặt mắt cá chân nàng, nàng cố gắng giật mạnh cẳng chân, muốn rút ra, nhưng lực của hắn quá lớn, nàng như một con mèo nhỏ không thể thoát ra, dù có dùng hết sức lực cũng không thể làm gì.

Đôi chân ngọc của nàng lại lần nữa giãy giụa trên đùi Cố Hoàn Tri. Nhưng không may, nàng lại vô tình chạm phải một chỗ cứng rắn, khiến Cố Hoàn Tri bật lên một tiếng rên nhẹ. Lực tay hắn buông lỏng một chút, Vân Vũ vội vàng thu chân lại, cúi đầu, nhút nhát và sợ sệt nhìn Cố Hoàn Tri. Ánh mắt hắn mang theo vẻ xâm lược khiến nàng không khỏi hoảng sợ, nhưng ngay sau đó, hắn nhận thấy ánh mắt của Vân Vũ. Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt kia đã trở lại sáng suốt, như thể vừa rồi chỉ là sự hoa mắt của nàng mà thôi.

Tuy nhiên, Vân Vũ lúc này không còn tâm trí để suy nghĩ có phải mình đã nhìn lầm hay không. Trong lòng nàng thầm quyết định, phải rời khỏi tướng quân phủ. Cái ánh mắt thoáng qua đầy âm hiểm vừa rồi khiến nàng cảm thấy rùng mình. Dù thế nào, rời khỏi nơi này vẫn là tốt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play