Tác giả: Ngu Uyển Uyển 

 

Ôn Nghi từ nhỏ đã được nuông chiều, luôn nghe những lời tâng bốc từ những người xung quanh và tự cho rằng mình có dung mạo không tầm thường. Nhưng khi nhìn thấy nữ tử xa lạ này, nàng cảm thấy như mọi thứ mình có đều trở nên tầm thường, giống như bị so sánh và không thể sánh nổi với vẻ đẹp của nàng ta.

Cảm thấy trong lòng có chút bất an, Ôn Nghi không còn giữ vẻ thân thiện, ánh mắt trở nên lạnh lùng khi nhìn Vân Vũ. Nàng không kìm được cơn giận, nhíu mày và quát lớn: "Ngươi là người phương nào? Thấy bản công chúa mà không hành lễ sao?"

【Ký chủ! Đây chính là nữ chủ của thế giới lần này, Ôn Nghi công chúa!】

Hệ thống Tiểu Bạch nhanh chóng nhắc nhở. Vân Vũ bị tiếng quát lớn đột ngột của Ôn Nghi làm giật mình, cơ thể mềm mại run rẩy một chút. Theo như cốt truyện, công chúa này vốn nổi tiếng kiêu ngạo và tàn nhẫn, đã từng sai người lén lút giết chết nàng, vì thế Vân Vũ đối mặt với nàng không tránh khỏi cảm giác sợ hãi.

Vân Vũ nhẹ nhàng cúi đầu, làm một động tác hành lễ, làn da trắng nõn nơi cổ càng thêm nổi bật. Giọng nàng nhẹ nhàng, hơi run rẩy: “Dân nữ... bái kiến công chúa…”

Ngay sau đó, một cánh tay mạnh mẽ từ phía sau vòng qua, Cố Hoàn Tri tiến lên đỡ nàng dậy, ánh mắt mang theo sự không vui nhìn Ôn Nghi, khẽ nói: “Ngươi làm sợ nàng rồi.”

Cố Hoàn Tri vẫn nắm chặt lấy cổ tay Vân Vũ, không hề buông ra, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại nơi lòng bàn tay nàng, khiến cảm giác mịn màng ấy khiến hắn không thể kiềm chế được sự hưng phấn trong lòng.

Hắn cảm nhận được làn da non mịn của A Vũ, hương thơm nhẹ nhàng từ cơ thể nàng thoang thoảng. Cố Hoàn Tri không thể không cúi mắt nhìn vào những ngón tay dài và trắng nõn của Vân Vũ… Trong lòng hắn nổi lên một khát khao mãnh liệt, tựa như muốn từ từ hôn lên đầu ngón tay của nàng.

Vân Vũ nhận ra mình vẫn đang ở trong lòng bàn tay của Cố Hoàn Tri, cô cẩn thận ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhạt, lạnh lùng như thường lệ. Cảm giác nhẹ nhõm thoáng qua, Vân Vũ nghĩ hắn hẳn là không có ý gì, vì thế liền từ từ rút tay ra.

Ôn Nghi chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu và không thoải mái. Nàng liếc nhìn về phía Cố Hoàn Tri, hỏi:

“Hoàn Tri, người này là...?”

Cố Hoàn Tri không chút do dự, đáp: “Trên đường hồi kinh, ta đã cứu nàng.”

Cố Hoàn Tri trả lời ngắn gọn, nhưng Ôn Nghi không thể không nhíu mày. Hôm qua, nàng đã nghe tin Cố Hoàn Tri trở về từ chiến trường và mang theo một mỹ nữ. Được biết, cô gái này là một bé gái mồ côi mà hắn đã cứu giúp trong lúc nguy nan. Tuy nhiên, Ôn Nghi nhớ rõ từ trước tới nay, Cố Hoàn Tri chưa từng có bất kỳ nữ tử nào bên cạnh. Lời đồn này nàng vốn không tin, nhưng không ngờ lại là sự thật.

Vân Vũ hiểu rõ theo đúng tiến trình của cốt truyện, nàng sắp phải đối mặt với Ôn Nghi công chúa, người sẽ đưa nàng đi an trí. Tuy trên danh nghĩa là an trí, nhưng thực chất lại là một kế hoạch âm thầm loại trừ nàng. Vì vậy, Vân Vũ quyết định chỉ làm một cái phông nền, không dám có bất kỳ phản kháng nào.

Ôn Nghi trên mặt nở nụ cười, nhưng trong lòng lại đang tính toán, ngay sau đó nàng quay sang Cố Hoàn Tri nói: "Ngươi trong phủ đều là nam tử, nàng là nữ tử duy nhất ở đây, e là sẽ cảm thấy không tiện, không bằng để ta giúp ngươi lo liệu cho nàng?"

Cố Hoàn Tri liếc nhìn ôn nghi, ánh mắt lạnh lùng. Hắn không vội trả lời mà chỉ bình tĩnh hỏi lại: "Công chúa có ý gì?"

Ôn Nghi nghĩ rằng Cố Hoàn Tri sẽ dễ dàng đồng ý, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nàng tiếp tục nói, giọng điệu nhẹ nhàng: "Vậy chẳng phải tốt sao? Ta sẽ để nàng cùng ta rời đi, giúp nàng tìm một chỗ ở trong kinh thành, cũng có thể sắp xếp công việc cho nàng, như vậy sẽ tiện hơn cho nàng."

Cố Hoàn Tri chỉ lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng và sắc bén.

Ôn Nghi đề nghị “an bài” chỗ ở và công việc cho Vân Vũ, nhưng thực tế, nàng đã tính toán sẽ đưa Vân Vũ rời khỏi Tướng quân phủ, sau đó sai người hạ thủ, loại bỏ mối đe dọa mà nàng cảm thấy không thể để tồn tại—một nữ tử xinh đẹp như Vân Vũ bên cạnh Cố Hoàn Tri.

Vân Vũ đang chờ đợi phản ứng của Cố Hoàn Tri, nhưng hắn không đáp lại ngay lập tức. Thay vào đó, hắn quay người, hướng về phía Vân Vũ rồi nhẹ nhàng ra lệnh:

“Phục Linh, đưa cô nương Vân Vũ đến chính điện nghỉ ngơi.”

“Vâng, tướng quân.” Phục Linh cúi người hành lễ rồi đáp lại.

Vân Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, và ngay lập tức, ánh mắt nàng gặp phải đôi mắt sâu thẳm của Cố Hoàn Tri. Trong khoảnh khắc ấy, nàng cảm nhận được một tia quen thuộc, một cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ từ trong đôi mắt ấy.

 Tuy nhiên, cảm giác này chỉ lướt qua trong chớp mắt, khiến Vân Vũ nghi ngờ chính mình có thể đã nhìn nhầm, không dám chắc những gì vừa trải qua có phải là thực hay không.Vân Vũ có chút thất thần, nhưng đành phải cúi đầu hành lễ với ôn nghi rồi bước theo Phục Linh đến chính điện.

Ôn nghi nhìn Cố Hoàn Tri không đáp lại mình, sắc mặt có chút ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức, nàng lại không giấu được vẻ khó chịu, bèn nói: “Ngươi thật sự muốn để cô bé mồ côi đó ở lại trong phủ sao?”

Cố Hoàn Tri dõi theo bóng dáng Vân Vũ khuất dần sau hành lang dài, mắt hắn lạnh lùng, sắc bén. Chỉ khi bóng dáng Vân Vũ hoàn toàn biến mất, hắn mới thu lại tầm mắt, ánh mắt quét về phía Ôn Nghi. 

Ôn Nghi cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc cơ thể, đôi mắt ấy thật sự lạnh nhạt đến mức khiến nàng cảm thấy bất an, nhưng sau một lúc nghĩ lại, nàng vẫn tự nhủ mình là công chúa, với mối quan hệ từ nhỏ với Cố Hoàn Tri, nàng có thể tự tin khẳng định quyền lực của mình, vậy nên, nàng tiếp tục lên tiếng:

“Vậy ngươi cứ để nàng lại trong phủ sao? Ta sẽ tìm một nơi tốt cho nàng.”

“Không cần.” Cố Hoàn Tri lạnh nhạt đáp lại chỉ hai chữ, rồi tiếp tục: “Tướng quân phủ của ta đủ khả năng nuôi một nữ quyến.”

Ôn Nghi ngây người, không ngờ rằng Cố Hoàn Tri sẽ từ chối thẳng thừng như vậy. Trong lòng nàng trỗi dậy cảm giác không vui, lúc này nàng mới nhận ra mình đã có tình cảm với Cố Hoàn Tri. Cảm giác ghen tị và căm ghét dâng lên, nàng không thể chấp nhận rằng một cô gái mồ côi, dù xinh đẹp đến đâu, lại có thể ở lại bên cạnh hắn. Đối với nàng, Cố Hoàn Tri và mình là một đôi trời sinh—công chúa và tướng quân, thân phận và địa vị của họ xứng đôi, đó mới là đôi lứa lý tưởng mà thế gian này đã an bài.

Vân Vũ ngồi trong chính điện, lòng dấy lên một cảm giác bất an mơ hồ. Nàng ngồi yên, hơi nhíu mày, cả người mang theo chút u buồn, đôi tay trắng nõn khẽ nắm chặt váy áo, đôi mắt lơ đãng nhìn ra phía xa. Phục Linh đứng bên cạnh nàng, im lặng chờ đợi.

Trong đầu, Vân Vũ gọi hệ thống tiểu bạch để hỏi thăm: "Tiểu bạch, chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn chứ?"

【 Ký chủ đừng lo lắng, chắc chắn không có vấn đề gì đâu. 】

Giọng hệ thống tiểu bạch vang lên trong đầu nàng, khiến Vân Vũ nhẹ nhàng thở ra. Nàng buông tay, nghĩ rằng hôm nay mọi chuyện sẽ diễn ra thuận lợi, hoàn thành xong phần của một nhân vật phụ trong cốt truyện. Nhưng hệ thống tiểu bạch lại dần cảm thấy có gì đó không ổn. Nó không biết vì sao, nhưng một cảm giác lo lắng vẫn âm ỉ trong lòng.

Chẳng bao lâu sau, Vân Vũ thấy Cố Hoàn Tri bước vào. Nữ chủ Ôn Nghi không còn ở bên cạnh Cố Hoàn Tri nữa, có vẻ như nàng đã rời đi.

 Vân Vũ lập tức đứng dậy từ chỗ ngồi, nét mặt trở nên căng thẳng, mắt chăm chú nhìn về phía Cố Hoàn Tri. Vân Vũ tiến lên một bước, cúi người hành lễ, thân hình nàng uyển chuyển, như một đóa hoa vừa nở, tao nhã đến mức khó tả. Đôi môi phấn của nàng khẽ mở, giọng nói nhẹ nhàng như suối: “Tướng quân…”

“Ngày sau ngươi cứ an tâm mà ở lại trong phủ.”

Cố Hoàn Tri đáp lại bằng giọng lạnh nhạt, nhưng ngón tay hắn nắm chặt, gân xanh nổi lên, chỉ có điều đó mới có thể bộc lộ phần nào cảm xúc trong lòng hắn. Hắn thấy nàng thật xinh đẹp, ngoan ngoãn, một sự hấp dẫn không thể cưỡng lại. Mỗi ngày, hắn chỉ muốn ôm nàng, giữ nàng thật chặt bên mình…

Vân Vũ ngẩn người, trong mắt lóe lên một tia hoang mang. Nàng nhớ rõ lời hệ thống tiểu Bạch, rằng theo cốt truyện, Ôn Nghi mới là người sẽ đưa nàng đi, thế nhưng tại sao Cố Hoàn Tri lại muốn để nàng ở lại phủ? Nàng không hiểu.

Vì vậy, nàng hơi cúi đầu xuống, cảm giác sự khác biệt về vóc dáng với Cố Hoàn Tri, thân hình hắn cao lớn, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy cái cổ mảnh mai của nàng, như một vầng nguyệt sáng tỏ. Cổ nàng mảnh mai và yếu ớt, càng làm Cố Hoàn Tri khó có thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng. Hắn mím chặt môi, nỗ lực kiềm chế bản thân.

“Vân Vũ song thân toàn vong, chạy nạn trên đường thiếu chút nữa gặp nạn, may mắn được tướng quân cứu giúp, Vân Vũ vô cùng cảm động, giờ đây đến kinh thành, tất nhiên không muốn làm phiền tướng quân nữa...”

Vân Vũ cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng, yếu ớt, mỗi từ đều như một làn gió thoảng qua, mang theo một chút thổn thức. Nàng tiếp tục, giọng điệu càng thêm mềm mại: “Không bằng cứ theo lời công chúa, để Vân Vũ ở nơi khác.…”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play