Tác giả: Ngu Uyển Uyển
“ưm ưm.....”
Thiếu nữ bị đè dưới thânphát ra tiếng nức nở khó nhịn. Nàng trúng mê hương, mê man trầm trầm, tựa như đang chìm trong một cơn ác mộng.
Cố Hoàn Tri lúc này mới không cam lòng mà buông tha đôi môi mềm mại của thiếu nữ, sợi chỉ bạc ái muội còn vương vấn chưa dứt. Đôi môi hồng nhuận bị hắn ngậm mút đến đỏ bừng, phía trên còn ánh lên những vệt nước mê người. Hắn như một con chó săn, lại cúi đầu liếm nhẹ lên đôi môi nàng vài lần mới bằng lòng buông tha.
Trên đường hồi kinh hơn nửa tháng nay, Cố Hoàn Tri đã sớm muốn làm như vậy. Chỉ cần trông thấy Vân Vũ, trong lòng hắn liền nảy sinh tâm tư xấu xa. Ở quân doanh, chỉ cần có người cùng nàng nhiều lời một câu, hắn liền thấy chướng mắt. Hiện giờ nàng đã bị hắn lừa mang về kinh thành, đưa vào tướng quân phủ, vậy thì nàng chính là người của hắn, chỉ có thể ở lại lòng bàn tay hắn mà thôi.
Cố Hoàn Tri nghĩ rằng Vân Vũ đã trải qua một ngày dài vất vả, nên hắn tạm thời đè nén khát vọng trong lòng mình. Nhưng ánh mắt sâu thẳm lại không rời khỏi chiếc váy ở mép giường.
Hắn cầm chiếc váy lên, nhận thấy chất vải không đủ tốt. Trên đường hành quân, điều kiện hữu hạn, không thể có được những bộ váy áo tốt nhất. Cố Hoàn Tri nghĩ rằng, chỉ có vải vóc mềm mại như vân lụa mới xứng đáng khoác lên người Vân Vũ. Nghĩ đến cảnh nàng mặc trang phục hoa mỹ, ngoan ngoãn gọi hắn một tiếng “Tướng quân”, hắn liền cảm thấy toàn thân sôi trào.
Hắn nhịn không được mà vùi mặt vào chiếc váy, tham lam hít lấy mùi hương còn vương lại trên đó. Hương thơm nhẹ nhàng quanh quẩn bên chóp mũi, tựa như Vân Vũ đang được hắn ôm vào lòng. Cảm giác này khiến trái tim hắn không ngừng ngứa ngáy, như bị lửa thiêu đốt.
Sáng sớm hôm sau.
Vân Vũ từ từ mở mắt, trong thoáng chốc ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Nàng chậm rãi ngồi dậy, mái tóc đen dài mềm mại rủ xuống trên bờ vai. Đêm qua nàng ngủ rất sâu, đến mức chẳng hay biết gì. Tựa như vừa nhắm mắt, đã đến tận ngày hôm sau.
【Ký chủ, buổi sáng tốt lành!】
Hệ thống Tiểu Bạch cũng tỉnh lại, vừa ngáp vừa chào nàng. Vân Vũ mỉm cười đáp lại, khiến Tiểu Bạch vui sướng đến mức muốn bay lên. Được mỹ nhân ký chủ mỉm cười với mình, nó thật sự quá hạnh phúc!
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ nhẹ.
“Cô nương đã thức dậy chưa? Nô tỳ Phục Linh, là tướng quân an bài đến hầu hạ cô nương.”
Vân Vũ dần tỉnh táo hơn, kéo chăn lên che người. Tuy rằng đều là nữ tử, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Ngay sau đó, nàng cất giọng đáp: “Ta đã dậy rồi.”
Cửa phòng mở ra, một tỳ nữ bước vào, trên tay ôm một bộ xiêm y. Khi nhìn thấy dung nhan thiếu nữ trên giường, ánh mắt nàng ta bất giác hơi sững lại, rồi nhanh chóng cúi đầu thi lễ.
“Nô tỳ Phục Linh, bái kiến cô nương.” Nói rồi, nàng nâng bộ xiêm y lên một chút, tiếp lời: “Nô tỳ đến hầu hạ cô nương thay y phục, rửa mặt.”
Vân Vũ nhìn bộ xiêm y trong tay Phục Linh, nhận thấy đó là trang phục vô cùng quý giá. Nàng theo bản năng quay đầu tìm kiếm bộ váy mình mặc hôm qua, nhưng nơi đầu giường lại trống không. Đêm qua rõ ràng nàng đã xếp gọn gàng váy áo, vì sao bây giờ lại không thấy?
Chẳng lẽ Phục Linh cảm thấy bộ váy cũ kỹ nên đã mang đi vứt bỏ?
Còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, Phục Linh đã tiến lên, định giúp nàng thay y phục. Vân Vũ vội vàng xua tay từ chối: “Không cần, ta có thể tự mình mặc.”
Phục Linh không ép buộc, chỉ cúi người hành lễ, rồi lui ra ngoài điện.
Sau khi thay y phục xong, Vân Vũ ngồi trước gương đồng, để Phục Linh giúp mình chải tóc. Đúng lúc này, nàng mới phát hiện hai bên má có những dấu vết mờ nhạt, như thể bị ai đó bóp qua. Nàng nhìn chằm chằm vào gương, đưa tay khẽ chạm vào dấu vết nhàn nhạt ấy.
Hệ thống Tiểu Bạch không hề báo rằng đêm qua có ai tiến vào phòng nàng. Chẳng lẽ do nàng vô tình làm ra trong lúc ngủ?
Cố Hoàn Tri khoác lên mình bộ trường bào thâm sắc, khí vũ hiên ngang. Đôi mắt sâu thẳm của hắn mang theo vài phần tàn khốc, là dấu vết của những năm tháng chinh chiến sa trường. Hắn đang bước qua hành lang dài, chuẩn bị đi tìm Vân Vũ, thì một phó tướng vội vàng tiến lên báo cáo:
“Tướng quân, Ôn Nghi công chúa đến.”
Cố Hoàn Tri không lộ vẻ gì thay đổi trên khuôn mặt, nhưng ánh mắt thoáng chốc hiện lên một tia không kiên nhẫn. Hắn và Ôn Nghi quen biết từ nhỏ, nhưng luôn cảm thấy không có mối quan hệ đặc biệt với nàng. Đang định giữ vẻ lạnh lùng, hắn liền thấy Ôn Nghi tự tiện bước vào sảnh lớn.
Ôn Nghi nhìn thấy Cố Hoàn Tri đứng trong hành lang dài, khí thế hiên ngang, không khỏi vui vẻ gọi lớn: “Cố Hoàn Tri!”
Cố Hoàn Tri không đáp lại niềm vui ấy. Hắn chỉ khẽ gật đầu, chắp tay hành lễ nói: “Thần bái kiến công chúa.”
“Miễn lễ, miễn lễ!” Ôn Nghi lập tức khoát tay, nở nụ cười nói, “Ngươi và ta từ nhỏ đã quen biết, không cần phải khách sáo như vậy!”
Cố Hoàn Tri không trả lời, chỉ khẽ nhấp môi, gương mặt tuấn tú không hề lộ chút biểu cảm dư thừa. Dáng người cao ráo, vai rộng eo thon, bộ thường phục càng làm nổi bật khí thế sắc bén của hắn. Mặc dù Ôn Nghi luôn tự tin về sắc đẹp của mình, nhưng trước khí chất ấy, nàng không khỏi đỏ bừng mặt, trái tim cũng đập mạnh. Cố Hoàn Tri từ lâu nổi tiếng là người không gần nữ sắc, nhưng từ nhỏ đến lớn, chỉ có Ôn Nghi là người duy nhất có thể trò chuyện cùng hắn đôi ba câu. Điều này khiến Ôn Nghi cảm thấy bản thân mình đặc biệt.
Ôn Nghi cười nhẹ rồi nói: “Chúng ta lâu rồi không gặp, hôm nay phải trò chuyện lâu một chút!”
Cố Hoàn Tri khẽ nhíu mày. Hắn chỉ muốn lập tức tìm gặp Vân Vũ, nhưng khi vừa định từ chối, hắn bỗng thấy bóng dáng mà hắn ngày đêm mong nhớ đã xuất hiện.
Ôn Nghi nhận thấy ánh mắt Cố Hoàn Tri nhìn về phía sau, liền quay đầu lại. Ngay lập tức, nàng thấy một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện sau lưng hắn. Tóc nàng đen như mực, được buộc thành một búi tóc mây tinh tế. Gương mặt thanh tú, không cần đến phấn son, tựa như một đóa hoa sen mới nở, sắc mặt tươi sáng như thủy phù dung. Đôi mắt nàng trong suốt như nước hồ thu, sáng ngời và sâu thẳm, còn thân hình nhỏ nhắn mềm mại, như một đoá hoa nhụy mỏng manh, da dẻ trắng ngần, mịn màng như tuyết, khiến ai nhìn cũng không khỏi say mê.
Vân Vũ bước đến, và ngay lập tức, ánh mắt Cố Hoàn Tri không thể rời khỏi nàng. Đôi mắt hắn sâu thẳm, bên dưới ẩn chứa vô vàn khao khát. Hắn biết rằng những bộ trang phục mà hắn chọn cho Vân Vũ đều là những gì tốt nhất, là những tấm vải dệt tinh xảo nhất. Mỗi bộ xiêm y ấy không chỉ tôn vinh làn da trắng mịn mà còn làm nổi bật vóc dáng nhỏ nhắn của nàng. Cái eo thon thả, chỉ cần một tay cũng có thể ôm trọn, làn da nàng mịn màng, đẹp đến mức khiến người ta phải mê mẩn.
Vân Vũ xuất hiện trong khoảnh khắc ấy như một ánh sáng khiến toàn thân Cố Hoàn Tri bừng tỉnh. Hắn cảm thấy máu trong người mình sôi lên, một nỗi khát khao mãnh liệt trỗi dậy. Hắn muốn giấu nàng lại, chỉ riêng hắn mà thôi. Là của hắn, chỉ thuộc về hắn một người duy nhất!
Dù ngoài mặt Cố Hoàn Tri vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng hắn lại đen tối. Hắn âm thầm nổi lên những gân xanh, cơ thể căng thẳng, tựa như sắp sửa không thể kiềm chế được nữa. Hắn muốn nuốt chửng nàng, khiến nàng không thể rời xa hắn nữa.