Tác giả: Ngu Uyển Uyển 

“Vậy chẳng lẽ trong phủ có kẻ đối xử tệ bạc với ngươi sao?”

Cố Hoàn Tri trầm giọng hỏi. Vân Vũ không dám ngẩng đầu đối diện ánh mắt hắn, chỉ khẽ lắc đầu, trông chẳng khác nào một chú thỏ con e dè, yếu ớt. Trong phủ, từ hạ nhân đến thuộc hạ của Cố Hoàn Tri đều đối xử với nàng hết sức cung kính. Mà người trước mặt này, chẳng những là ân nhân cứu mạng, mà còn bảo vệ nàng khỏi những lời gièm pha, thị phi.

“Không… không hề…” Vân Vũ cất giọng nhẹ như gió thoảng. “Mọi người trong phủ đều rất tốt với ta, ngay cả… Tướng quân cũng vậy…”

“Nếu vậy, cứ ở lại đây.”

Cố Hoàn Tri ngắt lời, không để nàng có cơ hội từ chối. Giọng điệu của hắn không hề có lấy một kẽ hở để thương lượng. Vân Vũ vốn tính tình mềm mỏng, nghe hắn nói vậy, càng không dám lên tiếng phản bác, chỉ có thể tạm thời gác lại ý định rời đi, đợi đến khi cơ hội thích hợp hơn.

Trở về tẩm điện, nàng cho lui tỳ nữ Phục Linh, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, trong đầu lập tức gọi hệ thống Tiểu Bạch.

“Tiểu Bạch, tại sao nam chính lại giữ ta lại?”

【Ký chủ đừng lo! Hình như có chút trục trặc với vị diện thế giới này, ta sẽ đi kiểm tra ngay!】

Hệ thống Tiểu Bạch có chút nôn nóng, nói xong liền im bặt. Vân Vũ gọi thêm một tiếng, nhưng không nhận được hồi đáp. Hẳn là nó đã rời đi, chạy đến tổng cục mau xuyên để điều tra nguyên do.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Giọng của Phục Linh truyền vào:

“Thưa Vân cô nương, nước đã chuẩn bị xong. Người có muốn tắm gội tối nay không?”

Nghe vậy, Vân Vũ thoáng ngẩn người. Đã mấy ngày rồi nàng chưa thực sự được tắm rửa đàng hoàng. Trên đường hồi kinh, nàng chỉ có thể qua loa chùi rửa trong lều trại, điều kiện hạn chế, hơn nữa lúc nào cũng phải cảnh giác, lo lắng có kẻ xông vào. Vì vậy, mỗi lần đều chỉ dám vội vàng lau qua rồi kết thúc.

Dù trên người không có mùi khó chịu, nhưng nàng vẫn rất muốn ngâm mình một phen, thư giãn thật sự.

Vân Vũ vốn nghĩ rằng nước ấm sẽ được chuẩn bị ngay trong tẩm điện của mình để tắm rửa. Không ngờ, Phục Linh lại dẫn nàng đến một bể tắm nước nóng. Nơi này nằm ngay phía sau tẩm điện của nàng, cách đó không xa.

“Cô nương có thể tắm ở đây, nước ấm đã chuẩn bị xong, y phục thay đổi cũng đã được sắp sẵn.” Phục Linh nhẹ giọng nói, “Nô tỳ sẽ chờ bên ngoài, nếu có chuyện gì, cô nương cứ gọi.”

Nói xong, nàng cung kính hành lễ rồi lui ra ngoài.

Từ lối vào đi vào, xuyên qua ngoại đường là một tấm bình phong cao lớn, sau bình phong chính là một bể tắm rộng rãi, nước trong vắt, hơi nóng mơ hồ lan tỏa trong không khí.

Chỉ là, có một chuyện mà Phục Linh không nói—đây vốn là tư bồn tắm của Cố Hoàn Tri.

Vân Vũ đứng đó, cẩn thận quan sát xung quanh, xác nhận không có ai khác, lúc này mới nhẹ nhàng vươn tay tháo dải lụa bên hông. Từng lớp y phục được cởi xuống, ngoại y và áo trong lần lượt rơi khỏi người nàng, làn da trắng ngần như tuyết dần dần lộ ra trong ánh sáng mờ ảo.

Chưa từng mặc gì giữa không gian rộng lớn thế này khiến Vân Vũ có chút ngượng ngùng.

Ngay sau đó, nàng để chân trần, thật cẩn thận bước vào bể tắm. Dòng nước ấm áp lập tức bao bọc lấy thân thể, mang đến cảm giác thư thái không gì sánh được. Vân Vũ chậm rãi ngồi xuống, phần lưng dựa vào vách bể trơn bóng, thoải mái đến mức khẽ thở dài một tiếng.

Hơi nước mờ ảo phủ kín không gian, mùi huân hương nhẹ nhàng quẩn quanh, Vân Vũ bất giác cảm thấy mùi hương này có phần quen thuộc, dường như tương tự hương khí trong tẩm điện của mình. Nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ tiếp tục tận hưởng cảm giác dễ chịu.

Không biết đã ngâm bao lâu, toàn thân nàng trở nên mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào. Cảm giác thư giãn quá mức khiến đôi mắt nàng dần nặng trĩu. Hàng mi dài khẽ chớp, cơn buồn ngủ kéo đến ngày một mãnh liệt. Chẳng mấy chốc, Vân Vũ đã tựa vào mép bể, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, từ phía sau bình phong, một bóng dáng cao lớn chậm rãi bước ra.

Không ai biết Cố Hoàn Tri đã ở đó bao lâu.

Hắn im lặng tiến đến bên bể, ngồi xổm xuống, ánh mắt trầm lắng nhìn chằm chằm vào người con gái đang say ngủ.

Chỉ cần nàng vừa mở mắt, cảnh tượng đầu tiên nàng thấy chính là ánh mắt sâu thẳm, thâm trầm của hắn.

“A Vũ...”

Thanh âm hắn khàn khàn, như mang theo sự kiềm nén cực hạn.

Hơi nước che phủ tầm nhìn, nhưng cũng không thể ngăn hắn nhìn thấy dáng hình mỹ lệ ẩn hiện trong làn nước.

Làn da trắng nõn như tuyết ẩn dưới mặt nước gợn sóng, mái tóc đen dài xõa tung, một phần chìm trong nước, một phần vương trên bờ vai trần.

 Những sợi tóc đen mảnh mai buông lơi, mơ hồ che khuất phong cảnh trước ngực, nhưng lại càng khiến cảnh tượng thêm mông lung quyến rũ.

Dưới làn nước, đôi chân thon dài giao nhau, làn hơi nóng bốc lên khiến khuôn mặt nàng ửng hồng, càng làm tăng thêm vẻ mê hoặc lòng người.

Hai tay Cố Hoàn Tri run rẩy, đôi mắt vốn thanh lãnh nay lại mang theo tia điên cuồng vui sướng cùng thỏa mãn, gương mặt lạnh nhạt giờ đây cũng nhiễm sắc thái tình dục, hắn cởi đi áo ngoài, áo trong cùng quần lót vẫn chưa cởi ra đã không chờ được mà bước vào bể tắm, nước đi qua hai chân làm ướt y phục hắn cũng không thèm để ý, đôi mắt kia cứ lăng lăng nhìn chằm chằm vào Vân Vũ - người đang nặng nề ngủ không hề có ý thức.


Thân hình cao lớn đem Vân Vũ ôm gọn vào lồng ngực, Cố Hoàn Tri lúc này mới thở một hơi sung sướng, thân hình nàng nhỏ nhắn mềm mại cùng với mùi u hương nhàn nhạt trên người đang tỏa ra….Cố Hoàn Tri không cưỡng lại được, hắn vùi mặt vào cổ Vân Vũ hít một hơi thật sâu trên người nàng, không sai, đây chình là mùi hương trên cơ thể A Vũ của hắn, hương thơm thanh khiết thoảng qua khiến hắn mê mẩn, giống như mỗi lần nàng vô tình lướt qua bên cạnh hắn, để lại dư vị vấn vương mãi không tan.


Vân Vũ mỏng manh đến như vậy, cần cổ trắng như tuyết cứ thế mề hiển hiện ra trước mắt hắn, Cố Hoàn Tri gặm cắn lên, gắt gao ôm lấy nàng không buông tay, tùy ý để thân thể mềm mại ấy dán sát vào hắn, da thịt mịn màng ở trên tay mặc hắn vuốt ve xoa bóp.
Cố Hoàn Tri không ngờ mình lại có cảm giác mãnh liệt như vậy. Hắn chỉ muốn được gần gũi, ôm nàng vào lòng, bởi từ lần đầu gặp gỡ hắn đã muốn làm như vậy.


Ngay từ lần đầu gặp nàng, hắn đã có một ý niệm trong lòng – muốn nàng luôn ở bên mình, không rời đi. A Vũ xinh đẹp đến mức không ai có thể rời mắt khỏi nàng, A Ngay từ lần đầu gặp nàng, hắn đã có một ý niệm trong lòng – muốn nàng luôn ở bên mình, không rời đi. A Vũ xinh đẹp đến mức không ai có thể rời mắt khỏi nàng, A Vũ hẳn là phải gả cho hắn, cả đời này của nàng đều phải là của hắn, ai có thể nghĩ đến người được gọi là tướng quân thanh lãnh hiến công hiển hách, được mọi người ngưỡng mộ như ánh trăng sáng giữa bầu trời, lại có tâm tư ti tiện đến như vậy.


“A Vũ, A Vũ của ta…..”


Cố Hoàn Tri không ngừng nỉ non, trên gương mặt kiều nhu kia rơi xuống từng nụ hôn ướt át, sau đó đem vành tai tinh xảo trắng nõn kia ngậm vào miệng.


“ưm….đừng mà….”


Vân Vũ chìm trong giấc ngủ sâu, dường như có cảm giác điều gì đó, cô khẽ nhíu mày, nhưng lại nhanh chóng bị cơn mê hương cuốn đi, mất đi ý thức, Cố Hoàn Tri thích dùng môi lưỡi của mình cảm thụ vành tai của nàng, nhìn thân mình nàng ngày càng vô lực, da thịt trắng nõn dần chuyển thành hồng nhạt, Cố Hoàn Tri cảm thấy da đầu tê dại ngày càng hưng phấn.


“A Vũ, nàng xem, ta đang ở trên người của nàng a.”


Cố Hoàn Tri bên tai Vân mà nói, chỉ tiếc nàng không nghe được, Cố Hoàn Tri buông tha tai nàng, đi xuống chiếc cổ trắng nõn tinh tế, để lại một nụ hôn dài, nhưng lại nhớ tới không thể để lại dấu vết quá rõ ràng, động tác lúc này mới nhẹ nhàng lại, dọc theo cần cổ hôn xuống xương quai xanh mềm mại, cảm nhận được thân thể phía dưới đang rùng mình một chút, hắn liền càng thêm ra sức, như một chú chó săn không biết mệt mà mút mát.


“A Vũ của ta thật thơm, thật mềm……”


“Thật thích A Vũ.”


 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play