Ngày thi giữa kỳ đến gần, cả lớp như cuốn vào vòng quay học hành, bài vở. Triệu Tịnh Nhi vẫn ngồi cạnh Dực Hàn, đôi lúc giúp cậu những bài khó, đôi lúc chỉ yên lặng học bên nhau.
Một buổi sáng đầu tuần, khi mở ngăn bàn, Tịnh Nhi thấy một tờ giấy gấp gọn, không ghi tên người gửi. Cô chần chừ một lúc rồi mở ra. Nét chữ quen quen:
> “Tớ nghĩ, nếu có một nơi nào đó để giấu những điều không thể nói ra, thì tớ sẽ chọn nơi gần cậu nhất. Dù chỉ là một góc