Hoa quế trong Ngự Hoa Viên nở rộ đúng độ, hương thơm nhàn nhạt nhẹ bay khắp vườn, gió thu lướt qua, cánh hoa rơi lác đác như mưa phủ lên con đường lát đá.
Trong đình lưu ly, Tạ Tri Uyên bưng một ấm trà, môi mỏng phảng phất sắc trắng, thần sắc điềm tĩnh.
Trên bàn đá, cờ trắng đen đan xen, hai người nhàn nhã đánh cờ. Thắng thua lúc này đã không còn quan trọng, vốn dĩ cũng chẳng định phân cao thấp.
Ngồi đối diện, Lý Mặc nhẹ nhàng đặt một quân đen xuống bàn cờ, ngước mắt nhìn Tạ Tri Uyên. Người này vốn mang bệnh cũ trong người, mới vài hôm ở phủ đã chịu không nổi, lại chạy đến tìm hắn giải buồn. Trước kia đã quen việc cùng nhau câu cá.
Tạ Tri Uyên như có điều muốn hỏi, lại chần chừ chưa nói. Lý Mặc vừa kể dứt chuyện thu thưởng, liền ngỏ ý: nếu thân thể dưỡng tốt, thì cùng đi.
Tạ Tri Uyên khẽ gật đầu, mấy hôm trước vướng bận khoa cử, nay rảnh rỗi, vừa khéo có thể thảnh thơi một phen.
Hoàng gia thu thưởng xưa nay đều phô trương khí thế, đến khi đó không ít thần tử sẽ cùng đi. Với con cháu trong triều mà nói, đây là cơ hội giao hảo, ai mà không muốn nở mặt nở mày trước mặt Hoàng đế?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT