Cẩm y nhân ra lệnh một tiếng, khiến Khương Khanh Nhi không kịp tiếp tục khóc lóc. Nàng một tay siết chặt tú kiếm, một tay ôm lấy eo cô cô, rồi lùi về sau.
Khương Khanh Nhi chỉ học vũ đạo, chưa từng luyện võ. Khi thấy vài tên hắc y nhân lao tới, nàng chỉ có thể vung kiếm loạn xạ để thị uy. Khương Hồng Diên trong lòng nàng thở dốc, máu vẫn không ngừng lan tràn, nhuộm đỏ y phục, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cẩm y nhân kia.
Sự chống cự của Khương Khanh Nhi chẳng khác nào phí công. Chỉ qua vài chiêu, tú kiếm đã bị đánh rơi. Nàng vô ý ngã xuống đất khi đỡ lấy Khương Hồng Diên, bật khóc thảm thiết, nước mắt rơi trên khuôn mặt cô cô.
Khương Hồng Diên hơi thở yếu ớt, thì thào: "Khanh Nhi, đừng khóc..."
Lúc này, Dương quản sự đã bị áp chế xuống đất, không thể nhúc nhích. Ân Thúy lại càng bị ép đến sát bánh xe, trong khi đám hắc y nhân đông đảo, mỗi người đều cầm trường đao, không hề chừa lại đường sống.
Khương Khanh Nhi ngồi bệt dưới đất, nắm chặt lấy y phục cô cô, đầu ngón tay run rẩy đến trắng bệch. Nàng ngước mắt, vừa khóc vừa van xin cẩm y nhân:
"Cầu xin ngươi! Xin hãy buông tha cho ta và cô cô! Cô cô đã rời xa Thịnh Kinh nhiều năm, không còn dính dáng gì đến triều chính, cũng chưa từng làm loạn..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play