Hắn cử động rất âm thầm, ngoài bóng tối mờ mịt thì không ai có thể nhận ra. Cơn giận dữ ban đầu khi nhìn thấy bức tranh dần dần tan biến.
Vệ Uẩn không nhận ra hơi thở lạnh lẽo của quỷ khí, chỉ là đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong không khí không còn thấp như trước nữa.
Không biết từ lúc nào, sau lưng cậu đã đổ đầy mồ hôi lạnh do bản năng cảnh giác. Cậu siết chặt cây bút phác họa trong tay, thầm nghĩ: dù cho con quỷ không buông tha cậu, đến thời khắc quan trọng, cậu cũng không thể ngồi yên chờ chết.
Vì cơ thể quá căng thẳng, khi Tạ Trụ đưa tay ra, Vệ Uẩn bất giác sững lại trong giây lát. Ngòi bút phác họa vô tình lướt qua đầu ngón tay cậu, để lại một vết xước nhỏ.
Lòng bàn tay cậu hơi nhói lên. Cơn đau âm ỉ vừa lóe qua liền biến mất, chỉ để lại một giọt máu rơi xuống sàn nhà.
Tạ Trụ liếc mắt nhìn vệt máu trên sàn.
"Vừa rồi cậu nghĩ gì vậy?"
Đôi mắt màu xám của y vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng giọng nói lại có chút phức tạp.
Vệ Uẩn biết phản ứng của mình quá lớn. Nhưng thực sự, khi nghĩ đến chuyện nơi này có kẻ muốn chặt tay của cậu, câu căn bản không thể không căng thẳng được.
Cậu xoa nhẹ đầu ngón tay hai lần, rồi lấy lại bình tĩnh, giả vờ thả lỏng, thu tay về.
"Không có gì, chỉ là vừa rồi hơi thất thần."
Tạ Trụ trả lại bảng vẽ cho cậu, mọi chuyện dường như chưa từng xảy ra. Nhưng Vệ Uẩn vẫn không vì thế mà hạ thấp cảnh giác. Sau khi đặt bức tranh sang một bên, cậu liền chuẩn bị dẫn Tạ Trụ lên lầu, thuận tiện hỏi:
"Đã vẽ xong rồi."
"Anh có muốn gọi tài xế đến đón không? Nơi này khá hẻo lánh."
Trước đó, tên sĩ biến thái đã đưa Tạ Trụ đến đây chính là để y không thể rời đi. Khu vực xung quanh hẻo lánh đến cực điểm, nếu không tự lái xe đến, thì ngay cả gọi xe cũng không gọi được.
Vệ Uẩn, sau khi thoát khỏi trạng thái tập trung cao độ lúc vẽ tranh, chỉ muốn nhanh chóng tống khứ “củ khoai nóng phỏng tay” này đi càng sớm càng tốt.
Sau khi bật đèn, hai người cùng lên lầu, quay trở lại tầng một của biệt thự. Vệ Uẩn liền đưa điện thoại cho Tạ Trụ.
Từng cử chỉ, từng hành động của cậu đều rất tự nhiên, cứ như thể người vừa rồi bỏ thuốc Tạ Trụ hoàn toàn không phải cậu.
Trong ánh sáng mờ mịt, bóng tối trên sàn nhà lan rộng một cách không tiếng động. Đồng hồ tích tắc điểm sáu giờ, khoảng thời gian từ khi Vệ Uẩn tỉnh lại đến lúc vẽ xong bức tranh chỉ vừa hơn một tiếng đồng hồ.
Bên ngoài biệt thự, bầu trời đã tối đen. Gió thổi qua những tán cây bạch dương ngoài cửa sổ, khiến chúng rung động lả tả. Không khí âm u, nặng nề như mở đầu của một bộ phim kinh dị.
Cậu bước tới định mở cửa.
Nhưng ngay lúc vừa gọi tài xế xong, Tạ Trụ lại ngước mắt nhìn lên lầu.
"Ở đây có chỗ nào để tắm rửa không?"
Vệ Uẩn quay đầu lại, phát hiện áo sơ mi của Tạ Trụ đã bị cậu làm cho nhăn nhúm, rối loạn.
Vệt màu đỏ của thuốc nước loang lổ trên vải, trông chẳng khác nào vừa trải qua chuyện gì đó không hay. Với bộ dạng này mà đi ra ngoài gặp người, ai cũng sẽ hiểu lầm. Dù người tới chỉ là tài xế của Tạ Trụ, e rằng cũng khó mà không suy nghĩ linh tinh.
Ai bảo Tạ Trụ là ảnh đế chứ? Địa vị của y trong giới giải trí vô cùng nhạy cảm. Nghĩ đến cảnh ngày mai truyền thông có thể làm ầm lên, Vệ Uẩn không khỏi cảm thấy đau đầu. Trong đầu cậu, hình ảnh của tên họa gia biến thái lại hiện lên, bị cậu âm thầm nguyền rủa thêm cả trăm lần.
Vệ Uẩn ho nhẹ một tiếng, rồi nói:
"Nhà vệ sinh ở trên lầu, có thể tắm rửa."
Vừa dứt lời, cậu bỗng nhạy bén nhận ra nhiệt độ xung quanh dường như lại hạ xuống. Mí mắt không khỏi giật giật.
Tạ Trụ ngước đôi mắt xám lên nhìn về phía tầng trên, dường như đang xác định vị trí của phòng tắm.
Vệ Uẩn tưởng rằng y sẽ lên đó tắm rửa là xong, nhưng ngay khi vừa nghĩ vậy, ánh mắt của đối phương lại bình tĩnh dời về phía cậu.
“Sao vậy?” Lần này, đến lượt Vệ Uẩn hỏi.
Tạ Trụ với ánh mắt lạnh lùng, vô cảm chỉ lặng lẽ nhìn cậu, sau đó cụp mi xuống, giọng nói có chút thản nhiên:
“Tôi không có quần áo để thay.”
Vệ Uẩn: ……
Cậu thực sự đã quên mất chuyện này.
Năm phút sau, Vệ Uẩn lục lọi trong căn biệt thự mới được cải tạo và tìm thấy mấy bộ quần áo mới phù hợp với Tạ Trụ. Cậu đưa chúng cho đối phương, rồi lại một lần nữa cảm nhận được sự xấu hổ đến khó tả từ ánh mắt trống rỗng của Tạ Trụ.
Cậu có thể nói rằng những bộ quần áo này vốn dĩ được gã họa sĩ biến thái chuẩn bị từ trước không?
Chuyện này thực sự không hề liên quan đến cậu.
Nhưng mặc kệ trong lòng xấu hổ ra sao, cậu vẫn phải giữ nét mặt vô cảm mà chấp nhận cõng cái nồi này.
Mãi đến khi Tạ Trụ cầm lấy quần áo một lúc lâu, Vệ Uẩn mới cảm thấy thái dương giật giật.
Sau khi nhìn quanh không thấy bóng dáng ai, cậu nghi hoặc xoay người lại, liếc nhìn phía sau mình.
Bầu trời đã trở nên ảm đạm, trong biệt thự chỉ còn ánh sáng vàng nhạt từ những bóng đèn dây tóc. Cảm giác bất an lúc nãy dường như chỉ là do những tán cây cao lớn ngoài cửa sổ mang lại.
Vệ Uẩn nghe thấy tiếng nước chảy tí tách trên lầu, bặm môi, rồi xoay người đi về phía phòng bếp.
Lúc vội vàng đi xuống tầng hầm trước đó, cậu đã quên chưa đổ nước trong ly đi.
Căn biệt thự mới sửa chữa này có rất ít đồ dùng nhà bếp, thậm chí trong tủ lạnh cũng không có rau củ.
Vệ Uẩn đổ nước trong ly xuống bồn rửa, ấn vòi để súc sạch lại rồi mới đặt ly sang một bên.
Không biết có phải vì trong lòng có điều gì đó bất an, nhưng trong lúc làm mấy việc này, cậu luôn có cảm giác có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình.
Tuy nhiên, mỗi khi cậu quay đầu lại, ánh mắt mang theo ác ý ấy lại biến mất không dấu vết.
Tiếng kim đồng hồ chậm rãi tích tắc vang lên, ngoài tiếng nước chảy ra, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Cơn mệt mỏi tích tụ suốt cả ngày dần kéo đến.
Vệ Uẩn ngồi xuống sô pha, vốn định suy nghĩ lại mọi chuyện hôm nay cho rõ ràng, nhưng chẳng biết từ lúc nào, cậu lại mơ màng thiếp đi.
Mãi đến khi tiếng nước dừng lại, tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống, cậu mới giật mình tỉnh dậy.
Tạ Trụ lúc này đã thay xong quần áo.
Vệ Uẩn đưa cho y một bộ sơ mi trắng và quần tây loại trang phục mà đối phương vẫn thường hay mặc.
Dáng người cao lớn của y dưới lớp vải áo sơ mi lại càng trở nên nổi bật hơn.
Y không sấy tóc, chỉ đơn giản dùng khăn lau qua. Lúc xuống lầu, trên tóc vẫn còn đọng lại vài giọt nước nhỏ.
Nhưng khí chất lạnh lùng, hờ hững kia của y khiến người ta không nhìn ra chút dáng vẻ chật vật nào.
“Xe đến rồi, tôi đi trước.”
Y nhìn thoáng qua Vệ Uẩn—người vẫn còn có vẻ mệt mỏi ngồi trên sô pha—rồi nhàn nhạt lên tiếng chào, sau đó lập tức rời đi.
Vệ Uẩn lúc này vẫn còn chút ngái ngủ. Mãi đến khi thấy Tạ Trụ dừng lại trước cửa chống trộm, cậu mới bừng tỉnh, đứng dậy mở cửa cho đối phương.
Cậu khẽ hé môi, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu đơn giản:
“Đi đường cẩn thận.”
Bên ngoài trời có vẻ sắp mưa.
Ngay khi cánh cửa mở ra, một luồng gió lạnh buốt lập tức tràn vào, khiến Vệ Uẩn cảm thấy khó chịu.
Cậu quay đầu lại, liếc nhìn chiếc xe đang đậu trong sân.
Là tài xế đến đón.
Cậu chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua rồi lập tức thu lại ánh mắt.
Với thời tiết thế này, nếu chờ đến khi Tạ Trụ rời đi rồi mới quay về chỗ ở trong nội thành, e là không còn kịp nữa.
Xem ra, đêm nay y phải qua đêm ở căn biệt thự hoang vu này rồi.
Nhưng hiện tại, Tạ Trụ đã rời đi an toàn, thứ tà ám vẫn luôn bám theo y cũng nên đã biến mất.
Có lẽ, đêm nay biệt thự sẽ an toàn.
Vệ Uẩn thở phào nhẹ nhõm, đợi đến khi ánh đèn xe hoàn toàn khuất bóng trong màn đêm mới đóng cửa lại.
Không bao lâu sau khi hắn khép cửa, cơn mưa lớn đột ngột trút xuống.
Trong bóng tối, một tia sét lóe lên, chiếu sáng những tán cây rậm rạp bao quanh biệt thự.
Những hàng cây vốn bình thường vào ban ngày, nay dưới ánh chớp lại trở nên quỷ dị đến khó tả.
Vệ Uẩn không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa.
Cơ thể cậu lúc này không hiểu sao lại trở nên vô lực.
Không phải kiệt sức đơn thuần, mà giống như có thứ gì đó vô hình đang đè nặng lên cánh tay và bờ vai cậu.
Mí mắt nặng trĩu, cậu chỉ muốn giống như ban nãy lặng lẽ chìm vào giấc ngủ trên sô pha và vĩnh viễn không tỉnh lại.
Nhưng trong đầu cậu, hồi chuông cảnh báo không ngừng vang lên.
Có một việc quan trọng cậu vẫn chưa làm.
Hiện tại trong biệt thự chỉ còn lại mình cậu.
Vệ Uẩn cố gắng ép bản thân tỉnh táo, lê từng bước xuống tầng hầm.
Cơn đau đầu như có một thứ gì đó luồn vào trong não, khiến cậu gần như không thể chịu đựng nổi.
Đôi mi đen dài khẽ run rẩy, một giọt nước lặng lẽ rơi xuống từ hàng mi.
Trước mắt Vệ Uẩn đã mờ đi, gần như không còn nhìn rõ thứ gì nữa.
Cậu nghiến chặt môi, nắm chặt cây gậy bóng chày bên cạnh và dùng sức đập nát hai chiếc nút tay áo bằng phỉ thúy.
Màn hình giám sát chập chờn, tín hiệu yếu ớt như thể bị thứ gì đó làm nhiễu loạn.
Ngay giây tiếp theo—
“Rầm!”
Một tiếng va chạm dữ dội vang lên, màn hình tối đen hoàn toàn.
Ngồi trước màn hình giám sát, Trì Lan nghe thấy âm thanh kia liền cau mày.
Đến khi nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, hình ảnh trên màn hình không còn mờ mịt nữa mà đã hoàn toàn tắt hẳn.
Hệ thống giám sát—đã bị phá hủy.
Trì Lan siết chặt chiếc ly trong tay, sắc mặt trầm xuống.
Cùng lúc đó, sau khi đập nát máy theo dõi, Vệ Uẩn cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa.
Hơi thở hỗn loạn, cậu dùng cây gậy bóng chày cố gắng chống đỡ thân thể đang chực ngã xuống.
Nhưng cơn đau dữ dội ở trán nhanh chóng nhấn chìm cậu.
Trước mắt tối sầm, Vệ Uẩn gục xuống, bất tỉnh.
Ngay khoảnh khắc hắn ngã xuống sàn, những cành cây dữ tợn ngoài cửa sổ bỗng nhiên yên lặng trở lại.
Trong tầng hầm u ám, bóng đen quỷ dị len lỏi khắp nơi, khiến nơi này không còn giống một nơi để ở mà như một hầm mộ chôn xác.
Khi màn đêm bao trùm lên mọi thứ, một tiếng kêu ai oán từ đâu vọng tới.
Một con mèo hoang vọt qua mái nhà, thân ảnh chỉ lướt qua trong chớp mắt.
Chỉ một lát sau—
Trong bóng tối của căn biệt thự, dần dần hiện ra một bóng người.
Người nọ toàn thân chìm trong quỷ khí, khuôn mặt bị bóng tối che phủ, không thể nhìn rõ. Nhưng ngay khi y xuất hiện, toàn bộ biệt thự lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Một con mèo hoang rít lên thê lương rồi hoảng hốt bỏ chạy, như thể sợ hãi xâm phạm vào lãnh địa không thuộc về mình.
Bóng ma kia liếc nhìn thiết bị theo dõi đã bị đánh nát, đôi mày khẽ nhíu lại, trong mắt lộ vẻ khó hiểu.
Cận Hàn Đình có thể cảm nhận được chiếc vòng phỉ thúy kia dường như mang theo điều gì đó đặc biệt, nhưng cụ thể là gì thì y không rõ. Y đã ngủ say quá nhiều năm, đối với những thứ trong thế giới này còn quá xa lạ.
Tuy vậy, khi người này mời Tạ Trụ đến biệt thự, y đã tận mắt chứng kiến cảnh Vệ Uẩn bỏ thuốc vào ly nước của Tạ Trụ.
Toàn bộ tòa biệt thự hoang vu này đều nằm trong tầm mắt của y, dù chỉ là một động tĩnh nhỏ nhất cũng không thể qua mắt được y.
Một tia sát ý lóe lên trong mắt Cận Hàn Đình.
Dù đã đánh mất ký ức, nhưng bản năng vẫn khiến y căm ghét những kẻ dùng thủ đoạn bẩn thỉu.
Chỉ có một điều khiến y thắc mắc tại sao cái kẻ họa sĩ quái dị này lại đột nhiên dừng tay? Vì sao cuối cùng chẳng làm gì cả?
Khoác trên mình lớp áo cổ phục tà ám, Cận Hàn Đình cúi người, ánh mắt dừng trên khuôn mặt bất tỉnh của Vệ Uẩn.
Thanh niên nọ đeo khẩu trang che kín mặt, lúc hôn mê, đôi mày dường như giãn ra, khiến y không còn vẻ u ám như ban đầu, mà lại có chút mong manh, yếu ớt.
Ánh mắt Cận Hàn Đình dừng lại trên chiếc cổ lộ ra dưới lớp áo của Vệ Uẩn.
Da dẻ trắng bệch, tái nhợt đến mức tựa như không thuộc về thế gian này. Mạch máu nhàn nhạt ẩn hiện dưới làn da, phập phồng yếu ớt.
Nhìn một lúc, như thể bị điều gì đó hấp dẫn, Cận Hàn Đình bất giác đưa tay chạm lên cổ của Vệ Uẩn chầm chậm siết chặt.
Ngón tay hắn lạnh lẽo như băng, còn đáng sợ hơn cả đá cẩm thạch.
Cảm nhận được bàn tay băng giá kia siết lấy cổ mình, Vệ Uẩn theo bản năng co rúm lại, giãy giụa. Nhưng vô luận thế nào, cậu cũng không thể thoát khỏi gông cùm vô hình đang trói chặt mình.
Cận Hàn Đình như một con mãnh thú, chỉ im lặng quan sát người thanh niên yếu ớt đang hấp hối trong tay mình.
Không khí dần bị rút cạn.
Đúng vào khoảnh khắc Vệ Uẩn sắp không thể thở nổi, một giọt nước mắt lạnh như băng lặng lẽ rơi xuống, thấm vào bàn tay y.
Cận Hàn Đình khẽ khựng lại.
Ánh mắt y rũ xuống, nhìn chằm chằm vào con người mỏng manh này.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Trên bàn, bức tranh phác họa bị đè bên dưới đột nhiên bay lên, đáp xuống trước mắt y.
Cận Hàn Đình đưa tay nhặt lấy bức họa.
—Kiểu vẽ này, y chưa từng thấy bao giờ.