Tại một căn biệt thự vùng ngoại ô thành phố A, kim đồng hồ tí tách vang lên, âm thanh đặc biệt rõ ràng trong căn phòng trống trải. 

Toàn bộ khu biệt thự yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả tiếng chim sẻ ngoài cửa sổ cũng không biết đã biến mất từ khi nào. Trong căn biệt thự trống rỗng này, ngoài tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ, không hề có một chút dấu hiệu của con người. Nếu không phải trong phòng khách còn sót lại một ly nước ấm, e rằng người ta sẽ nghĩ nơi này từ lâu đã không có ai ở. 

Vệ Uẩn dần tỉnh lại khi kim đồng hồ phát ra một tiếng "cạch" nhẹ nhàng. Giữa sự tĩnh lặng đến cực độ, hắn đưa tay day trán, cảm thấy mệt mỏi rồi chậm rãi ngồi dậy. 

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại không giống với những gì cậu nghĩ. 

… Đây dường như không phải nơi diễn ra bữa tiệc mà cậu đã tham dự? 

Vệ Uẩn là một trong những họa sĩ trẻ nổi danh nhất Hoa Quốc trong những năm gần đây. 

Không chỉ bởi vì cậu thành danh khi tuổi đời còn rất trẻ, sở hữu tài năng phi thường, mà còn bởi vì vô số tranh luận xoay quanh con người cậu. Tranh của Vệ Uẩn, hoặc là khiến người ta mê đắm điên cuồng, hoặc là bị xem thường không thèm ngoái lại, dẫn đến việc dù cậu là một họa sĩ, nhưng độ nổi tiếng trên mạng lại chẳng khác nào minh tinh hay các ngôi sao mạng. 

Ký ức cuối cùng của Vệ Uẩn dừng lại ở việc cậu nhận lời mời tham gia một cuộc thi, sau đó được ban tổ chức mời dự tiệc… 

Bởi vì ban tổ chức có bối cảnh rất lớn, ngay cả cậu cũng không thể từ chối. Trong trí nhớ, cậu đã uống một ly rượu trong bữa tiệc, rồi sau đó thì sao? 

Cảnh tượng trước mắt không hề giống một buổi tiệc linh đình, cũng chẳng phải nhà của cậu. 

Nội thất trong phòng tinh xảo, xa hoa, nhưng trong trí nhớ của Vệ Uẩn, trước nay chưa từng có một nơi như vậy. 

Làm sao cậu lại ở đây? 

Đúng lúc này, Vệ Uẩn cúi xuống nhìn quần áo trên người mình. Không biết từ lúc nào, trang phục đã bị thay đổi, không còn là bộ lễ phục cậu mặc trong bữa tiệc, mà thay vào đó là một chiếc sơ mi trắng đơn giản. 

Trên mặt cậu dường như bị thứ gì đó che lại, nó khiến cậu có phần nghẹt thở. Cậu đưa tay lên chạm vào, nhận ra mình đang đeo khẩu trang, đôi môi hơi mím lại, đứng dậy. 

Dù thế nào đi nữa, việc bị quần áo thay đổi cũng không phải một dấu hiệu tốt. 

Trong gương, phản chiếu một bóng người rõ ràng. 

Mái tóc đen, sơ mi trắng, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lùng mang theo chút nghi hoặc. Ngoài điều đó ra, trên người cậu vẫn sạch sẽ không có vết thương. 

Không có vết thương trên người… Vậy chẳng lẽ là bị thương ở trên mặt? 

Nghĩ đến việc ngay khi tỉnh dậy mình đã đeo khẩu trang, Vệ Uẩn khẽ nhíu mày. Cậu phát hiện tay phải của mình vẫn lành lặn, có thể khẳng định đây không phải do đối thủ cạnh tranh gây ra. Có lẽ là do một fan cuồng đen tối nào đó bắt cóc để hủy hoại gương mặt của cậu, dù sao trên mạng, bọn họ luôn gào thét như thế. 

Vệ Uẩn nhìn vào gương, do dự một chút rồi tháo khẩu trang xuống. Trong gương hiện lên một khuôn mặt vì lâu ngày không thấy ánh sáng mặt trời mà trắng bệt một cách bất thường. 

Lúc này, trời đã chạng vạng. Một cơn gió chiều tà nhẹ lướt qua biệt thự, ánh hoàng hôn xuyên qua lớp rèm trắng, tạo nên những bóng đổ lớn đầy vẻ quỷ dị, sắc nét như những chiếc móng vuốt đang vươn ra. 

Trong gương, người thanh niên với đôi mắt phượng hơi cụp xuống, đôi môi mỏng lạnh lùng. Mái tóc đen nhánh như mực càng làm nổi bật làn da tái nhợt. 

Do thường xuyên đeo khẩu trang, không tiếp xúc với ánh nắng, làn da cậu trông đã hơi bệnh tật. 

Nhưng khi nhìn chăm chú vào khuôn mặt mà mình đã quen thuộc suốt hơn hai mươi năm qua, Vệ Uẩn chỉ có thể nhíu mày và đi đến kết luận trên mặt không hề có vết thương. 

Tuy nhiên, những gì đang diễn ra trước mắt lại không có cách nào giải thích hợp lý, thậm chí còn trở nên kỳ lạ hơn. 

Vậy nên… Có ai đó xa lạ đã bắt cậu từ bữa tiệc đến một căn biệt thự xa hoa chỉ để thay quần áo cho hắn sao? 

Một họa sĩ vốn ít khi suy nghĩ sâu xa như cậu hiếm khi nào cảm thấy bối rối như lúc này. 

Khi cậu còn đang suy nghĩ, đột nhiên từ phòng khách vang lên âm thanh trong trẻo của thứ gì đó rơi xuống đất. 

Ánh mắt Vệ Uẩn lập tức hướng về phía đó thì ra là gió đã thổi rơi chiếc điện thoại bị giấu sau rèm cửa. 

Vừa rồi cậu không nhìn thấy, hóa ra điện thoại vẫn luôn được đặt trên bệ cửa sổ. 

Dù trong lòng có hàng vạn câu hỏi, Vệ Uẩn vẫn quyết định nhặt điện thoại lên trước. Ít nhất thì cậu cũng có thể liên lạc với thế giới bên ngoài. 

Khi cậu cúi xuống, âm thanh rè rè chói tai trong đầu cuối cùng cũng biến mất. 

Đuôi mày Vệ Uẩn hơi giãn ra, nhưng khi đứng dậy, ánh mắt lại vô tình lướt qua bàn vẽ phía sau sofa. 

Trên bàn trải một tờ giấy trắng, trống không. 

Chỉ có ở góc phải bên dưới, xuất hiện một dòng chữ ký—Vệ Uẩn. 

Là tên của cậu, nhưng không phải chữ viết của cậu. 

Chữ "Uẩn" trong tên hắn vốn có nét bút mềm mại, nhưng trong dòng chữ này, nét bút lại cứng nhắc và sắc bén đến lạ. 

Điều đó khiến cậu vô thức nhíu mày. 

Một họa sĩ luôn đeo khẩu trang, ký tên trước khi vẽ tranh, thậm chí còn cố tình viết sai nét chữ trong tên của mình… Cảm giác này sao mà quen thuộc đến vậy? 

Trước khi cậu kịp nắm bắt manh mối, chiếc điện thoại xa lạ trong tay bỗng nhiên rung lên. 

Ngay trước khi tiếng chuông vang lên, Vệ Uẩn theo bản năng bắt máy. Khi cậu còn chưa kịp hoàn hồn, từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói đầy hứng thú thông qua thiết bị biến giọng để người nghe không nhận ra: “W, tiền thuốc của cậu khi nào chuyện lại cho tôi đây?” 

Vệ Uẩn: “???” 

Chuyển tiền? Tiền gì? 

Trong khi cậu đang còn suy nghĩ thì bên kia đối phương dường như đã đoán được phản ứng của cậu, giọng điệu lười nhác chậm rãi nói tiếp: 

“Thôi, tôi chỉ hỏi như vậy thôi. Đừng căng thẳng, cứ đợi đến khi cậu toại nguyện ở bên Tạ Trụ rồi hãy kể lại cũng được.” 

“Tôi không vội đâu.” 

Nói xong, người kia cười khẽ hai tiếng rồi cúp máy. 

Ngay khoảnh khắc nghe thấy cái tên Tạ Trụ, Vệ Uẩn đột nhiên khựng lại. Cuối cùng, cậu cũng nhận ra tại sao cảm giác quen thuộc trước đó lại xuất hiện. 

Một dự cảm chẳng lành bỗng dâng lên trong lòng cậu. 

W, thuốc? 

Hắn quay đầu nhìn về phía bàn vẽ, sau đó nhanh chóng đi vào phòng khách, cầm lấy ly nước trắng mà cậu đã thấy ngay khi tỉnh dậy. Nhẹ nhàng lắc lắc ly nước, cậuu quả nhiên phát hiện một lớp bột mỏng li ti đọng lại dưới đáy. Nội dung của cuộc điện thoại vừa rồi đã hoàn toàn khớp với thực tế. 

Vệ Uẩn luôn là người điềm tĩnh, ngoài vẽ tranh ra chẳng bận tâm đến điều gì khác. Thế nhưng, giờ phút này, hắn cũng không khỏi thất thố. 

—— Chỉ đơn giản là tình tiết này quá mức quen thuộc! 

Một căn biệt thự không một bóng người. 

Tạ Trụ bị bỏ thuốc ngay tại đây. 

Một âm mưu bắt cóc và sỉ nhục nhân vật chính thụ. 

Chẳng phải đây chính là tình tiết trong cuốn tiểu thuyết đầy rẫy phản diện và tình yêu cưỡng ép kia sao? 

Khi nhận ra sự việc có phần quá sức hoang đường, Vệ Uẩn cuối cùng cũng đoán được—có lẽ cậu không phải bị bắt cóc, mà là đã xuyên vào trong sách. 

Hiện tại, cậu chính là tên phản diện thèm khát nhân vật chính thụ Tạ Trụ, giả danh mời Tạ Trụ làm người mẫu rồi bỏ thuốc hại cậu ta. Nhưng kết quả là, ngay đêm đó, cậu đã bị một họa sĩ hắc ám luôn yêu thầm Tạ Trụ ghen tức, chặt đứt tay phải—khiến sự nghiệp hội họa của cậu hoàn toàn tiêu tan! 

Chết tiệt! 

Vệ Uẩn thậm chí không còn tâm trí để suy nghĩ tại sao nhân vật phản diện trong sách luôn đeo khẩu trang, bị vô số độc giả hoài nghi là mặt đã bị hủy hoại, vậy mà khi tháo ra, khuôn mặt kia lại giống cậu đến từng chi tiết. 

Nhớ lại cuộc đối thoại trong điện thoại, sắc mặt cậu lập tức thay đổi. 

Trong đầu hắn không còn chỗ cho những suy luận rối ren nữa—chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất: 

Cậu phải xác nhận chuyện này ngay lập tức. 

Vệ Uẩn nhanh chóng cầm lấy chìa khóa trên bàn, dứt khoát xoay người đi xuống lầu. 

Từ khi tỉnh lại đến lúc lên lầu, chưa đến hai mươi phút đã trôi qua. 

Chiếc đồng hồ trong phòng khách lúc này chỉ 5 giờ 20 phút. 

Vệ Uẩn nhíu chặt mày, bước nhanh về phía tầng hầm. 

Cuối cùng, từ nơi tối tăm không ánh sáng ấy, một âm thanh khe khẽ truyền ra— 

Cậu có thể cảm nhận được hơi thở của con người. 

Nhưng cùng lúc đó, tiếng ổ khóa vang lên lạch cạch, tựa như có ai đó vừa mới khóa cửa. 

Càng đi xuống, những mô tả trong nguyên tác càng hiện rõ trong tâm trí cậu. 

Tạ Trụ đã uống ly nước có thuốc mà cậu bỏ thuốc vào và hiện tại bị nhốt dưới tầng hầm. 

Vì đã có kế hoạch bắt cóc từ trước, cậu đã mua căn biệt thự vô chủ này, trang hoàng cẩn thận, coi như một nơi để "cất giấu mỹ nhân". 

Trong tầng hầm tối đen, chỉ có thể nghe thấy hơi thở khe khẽ. Vệ Uẩn hít sâu một hơi, vươn tay bật đèn lên. Dùng chìa khóa mở cửa tầng hầm, cậu quả nhiên nhìn thấy nhân vật chính thụ đang bị trói trên ghế. 

Ngay giây phút ấy, tia hoài nghi cuối cùng về việc xuyên vào tiểu thuyết hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí Vệ Uẩn. Thay vào đó, một cảm giác trầm lặng và nặng nề dâng lên. 

Tạ Trụ đã sớm nghe thấy tiếng bước chân, vì vậy ngay khi cửa mở, anh liền mở mắt. Khuôn mặt lạnh lùng như thần thánh lặng lẽ hướng về phía cửa. Chỉ là đôi mắt anh bị bịt kín bởi một tấm vải trắng vương vết máu, khiến người ta không thể nhìn ra cảm xúc trong đó. Chỉ có đường nét sắc bén trên khuôn mặt là vẫn toát ra vẻ bình tĩnh đến đáng sợ. 

Hai người mặt đối mặt, lần đầu tiên trong đời, Vệ Uẩn—một người chỉ quan tâm đến hội họa cảm thấy xấu hổ. 

Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân sẽ có ngày phải đối diện với một khung cảnh chẳng khác nào hiện trường phạm tội như thế này. Dù là trong những bức vẽ khoa trương nhất của chính mình, cậu cũng chưa từng vẽ nên một tình huống thế này. 

Sau khoảnh khắc quá sức hoang đường và xấu hổ, cậu cố gắng giữ bình tĩnh, suy nghĩ cách giải quyết tình huống trước mắt. 

Vệ Uẩn không hề thích Tạ Trụ, đương nhiên cũng không điên cuồng như đám pháo hôi công trong nguyên tác. Dù nhân vật chính thụ có xinh đẹp đến đâu, cậu cũng chẳng có hứng thú. Nếu có thể, cậu chỉ muốn tránh càng xa những người này càng tốt bao gồm cả Tạ Trụ đang bị trói trước mặt mình. 

Nhưng việc bắt cóc và bỏ thuốc ngày hôm nay, cậu vẫn cần một lời giải thích hợp lý. 

Họa sĩ luôn đeo khẩu trang hít sâu một hơi. Khi nhìn thấy đôi mắt bị che khuất của Tạ Trụ, cậu tự nhủ phải giữ vững tâm lý. Cậu cố gắng tỏ ra bình tĩnh, bước tới dùng chìa khóa mở trói cho người đối diện, giọng nói không chút dao động: 

"Chủ đề hôm nay vốn là… ‘Tù binh’." 

"Nhưng phút chót lại không có cảm hứng, nên đạo cụ này không còn cần thiết nữa. Xin lỗi vì đã để anh ngồi quá lâu." 

Hắn tiện tay đặt sợi dây xích trên cổ tay Tạ Trụ lên bàn trang trí gần đó. Dù sao, nguyên tác cũng không mô tả rằng nhân vật phản diện muốn làm tổn thương Tạ Trụ, nên thứ cậu mua về chỉ là đạo cụ tăng làm thêm sự thú vị. Chỉ cần dùng chút sức là có thể tự cởi ra. 

…Vậy tại sao trước đó Tạ Trụ không tự tháo xuống? 

Vệ Uẩn vừa nghĩ vừa cúi xuống cởi trói. Ngay khoảnh khắc Tạ Trụ tháo miếng vải trắng bịt mắt, cậu lập tức nhớ tới một chuyện khác, bây giờ phải giải thích làm sao về việc bỏ thuốc? 

Loại thuốc kia sẽ khiến người ta hôn mê nửa tiếng. Thời gian tuy ngắn, nhưng không thể chắc chắn rằng Tạ Trụ không nhận ra điều bất thường. Dù sao thì cậu ta không thể nào mất cảnh giác đến mức ngủ gục giữa lúc làm việc, lại còn để mặc người khác vẽ lên cổ tay mà không có chút phản ứng nào. 

Vệ Uẩn hồi tưởng lại tất cả các đoạn có liên quan đến việc dùng thuốc trong nguyên tác, sau đó ngập ngừng một chút rồi nói như không có gì xảy ra: 

"À phải rồi, lúc nãy anh vô tình uống nhầm ly nước của tôi." 

"Hai ngày nay tôi bị mất ngủ, nên có bỏ thêm một viên thuốc ngủ vào trong nước." 

"Nhưng thấy anh ngủ ngon quá, tôi cũng không nỡ đánh thức." 

Lúc cậu nói chuyện, Tạ Trụ trước sau không nói một lời. Chỉ lặng lẽ nhìn cậu bằng đôi mắt xám nhạt sâu không thấy đáy. 

Ánh mắt ấy bình tĩnh đến mức không có chút gợn sóng nào—không giận dữ, không bất mãn, thậm chí không có cả sự sống. 

Cho dù Vệ Uẩn vừa bịa ra một lý do rõ ràng lộ liễu, đối phương cũng không có bất kỳ phản ứng gì. 

Giống như một cỗ máy lạnh lẽo bị chìm dưới đáy nước, sắc bén, tĩnh mịch, vô cảm. 

Cái nhìn ấy khiến Vệ Uẩn thầm thở phào nhẹ nhõm. 

Xem ra, nguyên tác không hề nói quá. 

Tạ Trụ vừa đạt được danh hiệu Ảnh đế, nhưng vì vai diễn trước đó quá nhập tâm, nên tâm lý có chút vấn đề. Hiện tại, anh ta gần như không có cảm xúc, cũng không có phản ứng với mọi thứ xung quanh. 

Trong mắt anh ta, có lẽ Vệ Uẩn cũng chỉ là một vật thể vô tri như những món đồ trong biệt thự này. 

Những lời Vệ Uẩn nói, đối với anh ta mà nói, đơn giản là không đáng quan tâm. 

Dù suy nghĩ này khiến người ta có chút ớn lạnh, Vệ Uẩn vẫn chỉ có thể kìm lại phản xạ giật mình, nhẹ nhàng thu tay về và nhanh chóng lùi một bước. 

“Được rồi.” 

Sau khi cậu dứt lời, vốn tưởng rằng Tạ Trụ sẽ không nói gì, vậy mà y lại cử động cổ tay, nhẹ nhàng giũ bỏ dây trói, ngồi dậy. Đến lúc này, Vệ Uẩn mới nhận ra y thực sự rất cao lớn. 

Vốn dĩ, Vệ Uẩn cũng được xem là cao trong số những người xung quanh, nhưng khi đứng trước Tạ Trụ, hắn lại bị cái bóng của y hoàn toàn bao phủ. 

Chiếc áo sơ mi của Tạ Trụ bị nhuộm một vệt đỏ, như thể ai đó cố tình dùng phẩm màu tô lên, tạo nên một sắc thái lạnh lẽo và tàn nhẫn đến cực đoan. Một cảm giác áp bức mãnh liệt ập đến. Y khẽ hé môi thở dốc, trông có vẻ không được khỏe, nhưng vẫn lãnh đạm mở miệng: 

“Còn vẽ nữa không?” 

Vệ Uẩn nhìn thẳng vào y, sững người trong giây lát, rồi mới hiểu hắn đang hỏi gì. 

Tạ Trụ không quan tâm đến những lời nói dối vụng về của cậu, y chỉ hỏi một câu: “Nếu cậu đã thay đổi chủ đề "tù binh", vậy bây giờ còn muốn vẽ tiếp không?” 

Vệ Uẩn: “……” 

Cậu lúc này mới nhớ ra, theo nguyên tác, nhân vật chính thụ là một người cực kỳ nghiêm túc trong công việc. 

—— bất kể là việc gì. 

Thật xấu hổ. 

Cậu mím môi, định tùy tiện tìm cớ thả Tạ Trụ đi, nhưng ý định ấy ngay lập tức bị dập tắt. Trong tình huống này, đúng là tiến thoái lưỡng nan. 

Vẽ hay không vẽ Tạ Trụ đây? 

Nếu vẽ, chưa biết chừng cái biệt thự u ám này có thể khiến cậu mất đi bàn tay phải. Nếu không vẽ… Ánh mắt Vệ Uẩn chợt nhìn xuống cổ tay Tạ Trụ. 

Bên ngoài chiếc áo sơ mi có một chiếc khuy măng sét màu phỉ thúy rực rỡ. Nhưng Vệ Uẩn biết rất rõ, bên trong đó có một thiết bị theo dõi. 

Cậu vừa mới nhớ ra điều này khi tháo chiếc vòng tay của Tạ Trụ ban nãy. 

Trong nguyên tác, đây chính là thiết bị do tên công thứ ba một kẻ được mệnh danh là "chó săn nhỏ"—bí mật cài vào người nhân vật chính thụ để giám sát. Nếu y bây giờ nóng vội mà thả Tạ Trụ đi ngay, chắc chắn hành động này sẽ bị thiết bị ghi lại. 

Dù đối phương không thể ngờ rằng họa sĩ đeo khẩu trang này đã đổi thành người khác, nhưng trong thế giới kỳ quái và phi logic này, chỉ e vẫn sẽ rất phiền phức. Cậu không biết mình bị xuyên vào đây bằng cách nào, nhưng cậu chỉ muốn yên ổn sống tạm qua ngày mà không bị ai để mắt đến. 

Còn nữa… 

Vừa rồi trong điện thoại, người bán thuốc cho cậu đã dùng giọng nói giả mạo để chúc cậu “được như ước nguyện” tại một phiên đấu giá chợ đen. 

Cũng là một mối họa. 

Suy nghĩ cẩn thận lại, Vệ Uẩn càng cảm thấy bất an. Người mà cậu liên lạc qua điện thoại để mua thuốc, căn bản không phải kẻ qua đường nào cả, mà chính là thanh mai trúc mã Úc Nguyệt Sâm đang ngụy trang. 

Tên công thứ hai, văn nhã nhưng bại hoại, thích nhất là trò đùa bỡn người khác kiểu này. 

Các mảnh ghép manh mối hỗn loạn lướt qua đầu cậu. Ngay từ khoảnh khắc cậu tỉnh lại, đã có người không ngừng theo dõi biệt thự này. Nghĩ đến đây, Vệ Uẩn trầm mặc hồi lâu. 

Không muốn thốt ra lời tục tĩu, cậu chỉ có thể âm thầm nguyền rủa tác giả nguyên tác trong lòng, sau đó ngẩng đầu, nghiêm túc nói: 

“Vẽ, tiếp tục vẽ.” 

Giữa việc thu hút sự chú ý của một kẻ biến thái hay hai kẻ biến thái, Vệ Uẩn chọn cái ít rủi ro hơn. 

Dù kẻ cậu chọn có phần mang theo tà khí. 

Nhưng theo nguyên tác, họa sĩ bị chặt tay là vì vẽ những thứ không nên vẽ, chỉ cần cậu vẽ bình thường thì chắc sẽ không sao. 

Vệ Uẩn nghĩ như vậy, trong lúc Tạ Trụ nhìn cậu bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, cậu hạ giọng, cất tiếng sau lớp khẩu trang: 

“Không vẽ tù binh, chỉ vẽ bình thường thôi.” 

Chỉ là một người mẫu khỏa thân ngồi yên tại chỗ, chắc chắn công nhất một kẻ ghen tuông dữ dội sẽ không đến mức nổi đóa lên đâu nhỉ? 

Tự an ủi bản thân như vậy, Vệ Uẩn bắt đầu dựng giá vẽ. 

Ngay sau đó— 

Tạ Trụ liền cởi áo sơ mi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play