Lúc Hạ Tâm bị gọi đến, nàng ta đã biết chắc là do Hạ Ân “bán đứng” mình. Nhưng nàng ta không trách Hạ Ân, dù sao chuyện như thế, đổi lại là nàng ta, nàngta cũng cảm thấy khó mà chấp nhận được—huống hồ, hắn lại là đứa đệ đệ từ nhỏ được cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay.
Lúc đi ngang qua cửa phòng của Lâm Xuân Hiểu, đúng lúc Cảnh Vinh mở cửa đứng đó, Hạ Tâm dừng bước, nhìn nàng một lát, môi khẽ mấp máy, hồi lâu mới khẽ cúi đầu nói một câu:
“Xin lỗi.”
Nàng ta không biết Cảnh Vinh trong trạng thái dược nhân có thể hiểu được lời này hay không, nhưng Hạ Tâm thật sự rất muốn tận mặt nói lời xin lỗi với cả hai người, dù cho họ không thể tha thứ.
Biết bao sinh mạng, biết bao máu tươi, một câu xin lỗi nhẹ bẫng thì có thể nặng được mấy phần?
Cảnh Vinh nhìn nàng ta bằng vẻ mặt vô cảm, không có bất kỳ phản ứng gì.
Ánh mắt Hạ Tâm ảm đạm, cất bước rời đi. Nàng ta thật lòng muốn giúp Cảnh Vinh, muốn giúp Lâm Xuân Hiểu, nhưng qua ngần ấy ngày, nàng phát hiện bản thân căn bản chẳng thể làm được gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT