Trên thực tế, Thẩm Tuyết Phong thật sự chỉ đơn giản là bị bệnh.
Người ta thường nói bệnh đi như kéo tơ, mà bệnh của hắn lại kéo dài đặc biệt chậm. Sau khi hạ sốt, hắn lại nhiễm phong hàn, suốt mấy ngày trời chỉ có thể ở Thẩm phủ uống thuốc hết lần này đến lần khác, hoàn toàn không có thời gian đến trường.
Trong thời gian đó, từ Thẩm phụ, Thẩm mẫu cho đến tỷ tỷ Thẩm Vũ Hòe đều lần lượt khuyên nhủ, bảo hắn nên sớm từ bỏ vị trí thư đồng. Dù sao cho dù gia đình đồng ý, thì sức khỏe của hắn cũng chẳng cho phép tiếp tục.
Nhưng dù đang bệnh, Thẩm Tuyết Phong vẫn kiên trì đến cùng. Hắn nắm chặt tay quận chúa, đôi mắt ngấn nước, giọng nói đầy quyết tâm:
“Mẫu thân, nếu không cho con đi học, vậy thì bệnh này của con coi như vô ích rồi! Con mặc kệ, con nhất định phải đến trường!”
Quận chúa nhìn hắn mà cũng không có cách nào thuyết phục được.
Thẩm Tuyết Phong chẳng hề bận tâm đến bệnh tình của mình, nhưng lại lo lắng cho Cơ Ngộ hơn bao giờ hết.
Ngày hôm đó, cả hai cùng đứng trong gió lạnh giữa nền tuyết, vậy mà Cơ Ngộ lại không bị bệnh sao? Nếu hắn có bị bệnh, liệu có nhớ uống thuốc mà mình đã đưa không? Nếu đã uống, số thuốc ấy có đủ hay không?
Nghĩ đến đây, Thẩm Tuyết Phong cảm thấy mình hơi giống một kẻ bám dính, nhưng dù sao cũng chỉ là vì hoàn thành cốt truyện rồi về nhà mà thôi. Lấy lòng vị trữ quân tương lai cũng chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT