Vừa sang tháng Giêng, hoàng đô đón một trận tuyết lớn phủ trắng trời.
Đến khi bình minh ló rạng, tuyết vẫn còn rơi lác đác. Vào giờ Thìn, một chiếc xe ngựa xa hoa chậm rãi dừng lại trước cửa cung. Bánh xe lăn qua nền tuyết dày, phát ra tiếng "kẽo kẹt" khẽ khàng giữa không gian tĩnh mịch.
Xe ngựa chậm rãi dừng hẳn, mấy cung nữ nhanh chóng tiến lên vén màn xe. Hai bên, các tiểu thị cúi đầu, không dám thở mạnh.
Nghe nói, người đang ngồi trong xe ngựa là một vị quý nhân có thân thể yếu ớt, chính là tiểu nhi tử của đương triều Công Bộ Thượng Thư, Thẩm Tuyết Phong.
Từ hôm nay trở đi, Thẩm tiểu công tử sẽ chính thức vào cung, trở thành thư đồng của Tam điện hạ – vị hoàng tử không được sủng ái.
Tin tức này vừa truyền ra một thời gian đã khiến cả trong cung lẫn dân gian xôn xao như ong vỡ tổ. Chỉ trong vài ngày, chuyện này đã truyền khắp kinh thành.
Điều khiến mọi người thảo luận chính là: Thẩm thiếu gia có phải vì bệnh lâu ngày mà đầu óc không còn tỉnh táo không? Sao lại chủ động xin làm thư đồng cho Tam điện hạ?
Tam điện hạ Cơ Ngộ, một vị hoàng tử gần như không có sự tồn tại. Ngay cả tên mẫu thân hắn cũng không ai biết. Nghe đồn mẫu thân hắn xuất thân hèn mọn, mất sớm, ngay cả cái tên cũng do bệ hạ tùy ý đặt. Hắn từ nhỏ đã sống lặng lẽ mà lớn lên,trầm mặc ít nói, không có bất kỳ thứ gì của riêng mình. Từ khi sinh ra, hắn đã bị gạt khỏi cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Nhưng rốt cuộc Thẩm tiểu công tử là người phương nào?
Nghe đồn, Thẩm Tuyết Phong từ nhỏ đã thông minh hơn người, trong sáng đáng yêu. Mẫu thân hắn là cháu ruột của Thái hậu đương triều, phụ thân lại đứng đầu bảng Trạng Nguyên lang năm đó, một người tài danh lẫy lừng. Ngay cả trưởng tỷ trong nhà cũng là nữ trung hào kiệt, võ nghệ cao cường, tuổi còn trẻ đã nhờ công hộ chủ mà được phong tứ phẩm Giáo úy, tiền đồ rộng mở.
. Hai người khác biệt một trời một vực, ghép vào nhau thế nào cũng thấy kỳ quặc. . Bất cứ ai nghe thấy chuyện này cũng cảm thấy có điều gì đó không bình thường."
Càng kỳ lạ hơn chính là bất kể người ngoài bàn tán thế nào, Thẩm tiểu công tử vẫn trước sau như một.
Lúc này, màn xe được vén lên, tôi tớ đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu chờ Thẩm tiểu công tử xuất hiện.
Tấm rèm khẽ nhấc lên một góc. Chỉ thấy một thiếu niên mặc áo dài màu xanh nhạt thò đầu ra.
Thiếu niên ấy môi hồng răng trắng, tóc đen như thác nước, diện mạo tinh xảo đáng yêu, hàng mi dài cong vút che đi đôi mắt trong veo như hạnh nhân, tò mò đánh giá xung quanh. Ngay sau đó, cậu vội vã khoác thêm áo choàng màu tím sẫm, từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Nữ nhi Thẩm phủ hoạt bát hiếu động, võ nghệ cao cường,khuôn mặt toát lên vẻ mạnh mẽ, khí chất anh hùng. Con trai thì lại bệnh tật ốm yếu, mềm mại như nữ nhi, chỉ cần hơi mệt một chút cũng không chịu nổi.
Thiếu niên cẩn thận xuống xe ngựa, tiếp lấy cây dù từ tay tôi tớ, chớp mắt mỉm cười:
"Cảm ơn ngươi."
Giọng thiếu niên trong trẻo, mang theo chút mềm mại tự nhiên. Nhìn hắn sắc mặt hồng nhuận, dáng người cũng không quá mức gầy gò, nhóm người hầu lần đầu diện kiến Thẩm tiểu công tử đều không hẹn mà cùng nghĩ:
"Trông không giống một kẻ ốm yếu sắp chết chút nào."
Ngay giây tiếp theo, cơn gió lạnh ập tới, Thẩm Tuyết Phong lập tức ho khan liên tục.
Người hầu Thẩm phủ đi theo đã quen, vội vàng dâng thuốc trị ho. Chờ thiếu niên uống xong, sắc mặt hắn mới dần tốt lên.
Vừa xuống xe ngựa, Thẩm Tuyết Phong lại được đưa lên kiệu mềm khiêng đến tận cửa Sùng Văn Quán. Dù trong lòng không hài lòng khi cháu ngoại không chịu theo ý mình làm thư đồng cho Đại điện hạ, Thái hậu vẫn thương xót thân thể dễ nhiễm bệnh của hắn.
Khi kiệu dừng, Thẩm Tuyết Phong lập tức căng dù ra, khoác túi sách lên vai rồi xuyên qua vườn trúc, vừa đi vừa kín đáo quan sát khung cảnh.
Ngón tay nắm chặt cán dù, tim cũng đập thình thịch không yên.
Nếu lát nữa gặp mặt, lỡ như Cơ Ngộ không thích thư đồng là mình thì phải làm sao?
Dù vậy, hắn vẫn không có quyền từ chối. So với một hoàng tử không được sủng ái, thì con trai của đại thần trong triều quan trọng hơn nhiều, ai nặng ai nhẹ, khỏi cần bàn cãi.
Trên đường, gặp được vài đồng học,trong đó một thiếu niên đứng trước cửa học đường nhận ra hắn, do dự một chút rồi nói nhỏ:
“…Thẩm công tử, ngươi khoan hãy vào.”
Thẩm Tuyết Phong khựng lại, rũ nhẹ cây dù làm tuyết rơi xuống, khó hiểu hỏi:
“Giờ học sắp bắt đầu rồi, tại sao không thể vào?”
Người kia nhìn quanh, ghé sát tai hắn thì thầm:
“Tam điện hạ đang bị phạt bên trong. Không biết hắn làm gì lại khiến Đại điện hạ nổi giận, ngươi nhìn mái hiên trước cửa kìa, đều bị ném ra ngoài cả.”
Nghe vậy, Thẩm Tuyết Phong lập tức đảo mắt quan sát bốn phía. Quả nhiên, không ai dám bước vào, thậm chí có người còn lặng lẽ lắc đầu với hắn, ra hiệu tình hình bên trong rất nghiêm trọng.
Mấy công tử mang theo vẻ mặt hóng chuyện đầy hứng thú, ngươi một câu ta một câu bàn tán không ngừng. Nghe xong, Thẩm Tuyết Phong cũng đại khái hiểu được tình hình bên trong: Ngày đầu tiên đến lớp, hắn đã đụng phải chuyện bất hòa giữa các hoàng tử.
"Hay là ta cứ vào đi thôi," Thẩm Tuyết Phong do dự nói. "Dù sao ta cũng là thư đồng của Tam điện hạ, chắc bọn họ cũng không làm gì ta đâu."
"Ngươi ngàn vạn lần đừng!" Một người lập tức ngăn lại. "Bên trong đã phạt được một lúc lâu, chắc cũng sắp kết thúc. Bây giờ ngươi xông vào cũng chẳng thay đổi được gì, trái lại còn khiến mấy vị điện hạ có ấn tượng không tốt về ngươi."
Dù sao đây cũng là chuyện tranh đấu trong hoàng thất. Dù Thẩm Tuyết Phong có là con trai của một vị đại thần nhị phẩm, mẫu thân lại là quận chúa được Thái hậu yêu chiều nhất đi chăng nữa, hắn cũng không thể dựa vào bối cảnh gia tộc mà liều lĩnh xông vào can thiệp.
Đúng lúc mấy người còn đang chần chừ ngoài cửa, từ trong học đường yên tĩnh bỗng truyền ra một giọng nói vênh váo, ra lệnh dứt khoát:
"Đánh tiếp!"
Ngoài điện, mấy công tử thế gia vừa nghe thấy giọng nói kia đều không khỏi rùng mình.
Ngay sau đó, bên trong vang lên tiếng cười đùa của đám thiếu niên. Tiếng cười vừa dứt, lại có một giọng nói mơ hồ vọng qua cánh cửa:
"Vẫn không chịu khai à? Chỉ e hôm nay không đánh chết hắn thì hắn cũng không chịu mở miệng đâu"
Bên trong lại chìm vào tĩnh lặng.
Cảnh tượng này khiến Thẩm Tuyết Phong lạnh sống lưng. Trong khoảnh khắc ấy, hắn thậm chí còn hoài nghi liệu mình có mua nhầm "gói xuyên không" rồi không.
Không lẽ, không lẽ thật sự sắp có án mạng sao?
Cơ Ngộ này đúng là mở đầu địa ngục mà. Cha không thương, mẹ không ở bên, ngay cả đi học cũng không yên ổn. Một người như vậy, thật sự có thể trở thành minh quân của Đại Cơ triều ư?
Nghĩ lại thì, mấy nam chính kiểu "Long Ngạo Thiên" trong tiểu thuyết không phải đều có khởi đầu như vậy sao? Biết đâu sau này hắn lại gặp được cao nhân thế ngoại, nhận được cơ duyên nghịch thiên thì sao.
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó! Việc quan trọng trước mắt là không thể để đám hoàng tử, công chúa kia hành hạ tương lai hoàng đế đến mức xảy ra chuyện. Nếu Cơ Ngộ thực sự gặp chuyện không may, vậy nhiệm vụ của hắn còn làm sao mà hoàn thành được?
Bên trong phòng học thỉnh thoảng vang lên tiếng cãi vã, hơn nữa tình hình dường như ngày càng căng thẳng.
Thẩm Tuyết Phong sốt ruột đi qua đi lại, chợt liếc thấy trong trúc viên có một tòa đình nhỏ bằng gỗ. Trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng.
Tục ngữ có câu "trống chiều, chuông sớm", khi bắt đầu thì gõ chuông, lúc kết thúc thì đánh trống. Trong học đường, tiếng chuông thường được dùng để báo hiệu giờ học.
Thẩm Tuyết Phong lập tức căng ô, quay lại ra hiệu cho người hầu phía sau:
"Bạch Dương, mau giúp ta một tay, chúng ta cùng đi gõ chuông!"
Người hầu tên Bạch Dương giật mình, ngập ngừng nói:
"Thiếu gia... chuông này không thể tùy tiện gõ, chỉ có thư đồng của tiên sinh mới được phép đánh."
"Chính là nói vậy đó!" Thẩm Tuyết Phong nắm chặt cổ tay hắn, ghé sát thấp giọng nói: "Nếu chúng ta gõ chuông, người bên trong chắc chắn sẽ nghĩ rằng tiên sinh sắp đến giảng bài. Như vậy, bọn họ sẽ không dám tiếp tục ức hiếp Tam điện hạ nữa. Hơn nữa, đại gia chúng ta cũng không cần đứng ngoài này chịu lạnh nữa!"
Dứt lời, hắn một tay kéo Bạch Dương, tay kia giữ chắc ô, bước vào màn tuyết trắng xóa.
Không biết có phải vì đám thư đồng, công tử, tiểu thư cũng đã lạnh đến chịu không nổi hay không, nhưng ai nấy đều chỉ nhìn nhau, ngầm hiểu ý đồ của Thẩm Tuyết Phong mà không ai lên tiếng ngăn cản.
Nói là gõ chuông, nhưng thực chất vẫn là Thẩm Tuyết Phong chỉ huy, còn Bạch Dương là người thực hiện. Bản thân thiếu gia Thẩm vốn tay yếu chân mềm, chỉ cần không bị ho sặc sụa đã là tốt lắm rồi.
Mệnh lệnh của thiếu gia chính là trời! Bạch Dương hít sâu một hơi, xắn tay áo, mạnh mẽ kéo dây đánh chuông.
Chẳng mấy chốc, tiếng chuông trầm đục mà vang vọng ngân lên, từng hồi chậm rãi .
Đông... Đông... Đông...
Âm thanh nặng nề lan rộng khắp Sùng Văn Quán, kéo dài không dứt.
Nghe thấy tiếng chuông, các cung nữ và thị vệ trong quán hốt hoảng chạy tới, kinh hoàng thất thố kêu lên:
"Thẩm công tử! Mau dừng lại! Việc này không hợp quy củ!"
Nhưng một khi đã làm, phải làm cho trót. Thẩm Tuyết Phong làm ngơ trước lời khuyên can của các cung nhân, kiên quyết ra lệnh:
"Bạch Dương! Gõ mạnh hơn!"
Chỉ ba hồi chuông vang lên, cánh cửa lớn của học đường liền có động tĩnh. Sau năm tiếng gõ cửa, cánh cửa từ từ mở ra, luồng hơi ấm từ lò sưởi hòa lẫn với hương liệu quý giá lập tức ùa tới. Vài thái giám vội vã chạy ra, giọng nói the thé cẩn trọng:
"Các điện hạ có lệnh, mời các vị vào trong."