"Cút ngay! Ai cho phép ngươi ngồi ở chỗ này?!"
Quyển Nguyên Vĩ híp mắt, chiếc khuyên tai đỏ dưới ánh mặt trời lấp lánh tỏa sáng, cả người đều trong trạng thái táo bạo.
Đường Nhạc Thiên không rõ đối phương là ai, nhưng địch ý của đối phương thì hắn nhìn ra rất rõ.
"Tôi là bạn của Mễ Thu, cùng lớp, chúng tôi đã nói rõ sẽ cùng nhau ăn cơm. Nhưng còn cậu, giống như con chó điên xông tới, có biết là dọa người không?"
Bề ngoài Đường Nhạc Thiên trông có vẻ hòa nhã như ánh mặt trời, nhưng nội tâm lại cực kỳ cứng cỏi bướng bỉnh. Đối diện với ác ý từ Quyển Nguyên Vĩ, hắn không chút khách khí mà đáp trả.
"A, tôi là chó điên? Rất tốt, cứ chờ đó cho lão tử!"
Theo tính tình trước đây của Quyển Nguyên Vĩ, chỉ với vài câu nói kia của Đường Nhạc Thiên, hắn chắc chắn sẽ lập tức động thủ, khiến đối phương mặt mũi bầm dập mà quỳ xuống gọi ba ba!
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh còn có Mễ Thu đang ngồi ăn cơm. Quyển Nguyên Vĩ không muốn để lại ấn tượng bạo lực trước mặt người mình thích, chỉ lạnh lùng buông một câu đe dọa, dùng ánh mắt cảnh cáo đối phương một phen.
Đường Nhạc Thiên ngoài cười nhưng trong không cười, khóe miệng hơi nhếch lên đầy châm chọc, sau đó thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Mễ Thu, bắt chuyện với cậu ta.
Quyển Nguyên Vĩ tức điên, cánh tay đè lên bàn, gân xanh nổi lên mấy đường, rồi "bịch" một tiếng, hắn ngồi xuống đối diện Mễ Thu.
Mễ Thu lén lút quan sát hai người, trong đầu nhanh chóng lật lại nội dung cốt truyện, sau đó trong lòng thầm gật đầu.
Xem ra, dù cốt truyện của mình không phát triển như mong muốn, nhưng tuyến tình cảm của hai nhân vật chính vẫn đi theo chiều hướng rất tốt!
Trong tiểu thuyết, lần đầu tiên Đường Nhạc Thiên và Quyển Nguyên Vĩ gặp nhau cũng là tại nhà ăn. Vì một chuyện nhỏ mà xảy ra va chạm, từ đó dẫn đến mâu thuẫn.
Nhưng đây chỉ là một tình tiết quen thuộc trong cốt truyện mà thôi.
Chờ hai người tranh chấp thêm một thời gian nữa, Quyển Nguyên Vĩ sẽ phát hiện ra nội tâm kiên cường của Đường Nhạc Thiên, giống như một mầm non phá vỡ lớp bùn đất, tràn đầy sức sống và hy vọng.
Sau đó, Quyển Nguyên Vĩ sẽ không thể kìm lòng mà yêu thích Đường Nhạc Thiên.
Nghĩ vậy, Mễ Thu an tâm tiếp tục ăn cơm của mình.
Không có gì phải lo cả, cậu chính là một diễn viên thực thụ, cốt truyện này chắc chắn sẽ không đi chệch hướng!
"Mễ Thu, ăn cái này đi, con mực nướng này rất ngon."
“Đừng nghe hắn, ăn cái này của tôi, gà rán mới thơm nha.”
“Đồ chiên rán không dinh dưỡng được không!”
“Vậy con mực nướng thì có dinh dưỡng chắc?!”
“Dù sao cũng hơn cậu!”
Hai đôi đũa bắt đầu cạnh tranh trong không khí, ngươi một miếng ta một miếng gắp đồ ăn vào chén của Mễ Thu.
Mễ Thu trong lòng thấp thỏm và hoang mang, một mặt là đối diện với sự cám dỗ của mỹ thực, mặt khác lại là trách nhiệm của chính mình với tư cách nhân vật phản diện.
Vai chính và nam phụ đây là...
Muốn lôi kéo mình sao? Mễ Thu không chắc lắm.
Nhưng khi còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, cuộc chiến giữa Quyển Nguyên Vĩ và Đường Nhạc Thiên đã bước vào giai đoạn gay cấn. Hai đôi đũa vung lên để lại từng vệt mờ trong không khí, cuối cùng dừng lại trên đĩa đồ ăn của đối phương, rồi lập tức mở ra một vòng công kích mới.
Chờ đến khi Mễ Thu lấy lại tinh thần, trên bàn đã trở thành một mớ hỗn độn.
Mễ Thu: Không đúng! Miếng gà rán của tôi đâu?! Con mực của tôi đâu?! Viên bò hầm của tôi đâu?!
Đối mặt với chiếc đĩa trống không, Mễ Thu quay đầu nhìn về phía nhân vật chính và nam phụ của thế giới này.
Tôi nói rồi mà! Tư duy của kẻ địch vĩnh viễn là thứ mình không thể nắm bắt! Mễ Thu cắn chặt răng hàm.
Thật quá tàn nhẫn! Vậy mà lại phá hủy đồ ăn của tôi, khiến tôi phải chịu đói!
Tôi đúng là quá ngây thơ rồi. Mễ Thu nghĩ, lẽ ra không nên hạ thấp cảnh giác với vai chính và nam phụ! Hai người bọn họ mới thực sự là một phe!
Nhưng không còn cách nào khác, vận mệnh chính là đã an bài như vậy. Mễ Thu thở dài chán nản, đứng dậy rời khỏi khu vực đã trở nên bừa bộn này.
Quyển Nguyên Vĩ và Đường Nhạc Thiên liếc nhìn nhau, lập tức xấu hổ đặt đũa xuống, không còn mặt mũi giữ Mễ Thu lại. Hai người đỏ mặt, lặng lẽ giúp dì lao công dọn dẹp tàn cuộc.
Còn Mễ Thu thì đi lấy thêm một phần cơm miễn phí cùng dưa muối, trở về phòng ngủ, suy nghĩ về nhân sinh suốt nửa ngày.
Tối đến, một số học sinh đã chứng kiến cảnh tượng trong nhà ăn quay video và đăng lên Tieba, tạo ra một đợt sóng thảo luận mới.
Lâu chủ*: Không nói nhiều, lên video, lên hình ảnh!
【 Video liên tiếp 】【 Hình ảnh 】……
(*) Lâu chủ: người tạo ra các bài viết và chủ đề trên diễn đàn.
Lầu 3: Trời ơi, tuyệt quá! Hai đại giáo thảo* tranh đấu vì tình yêu, còn tiểu khả ái Mễ Thu thì thất thần lạc lối không biết về đâu?
(*) Giáo thảo: là danh hiệu dành cho nam sinh đẹp trai nhất trường, thu hút sự chú ý của nhiều người trong trường học.
Lầu 5: Haizz, nói thật thì Quyển Nguyên Vĩ trông cũng không tệ, nhưng dù sao vẫn không thể so với Mễ Thu nhà ta!
Lầu 15: Ừm… Dù sao lãng phí lương thực cũng không đúng, hai người này tôi chẳng xem trọng ai cả.
Lầu 45: Đồng ý với lầu trên, nhìn bộ dạng thất vọng của Mễ Thu mà xem, hai người kia chắc gì đã diễn!
Lầu 87: Chính xác! Buông Mễ Thu ra, để tôi tới! Tôi có thể!
Lầu 134: Mọi người đừng ồn ào nữa, mau đặt cược đi! Trong trận chiến tranh giành tình yêu này, các bạn ủng hộ ai?!
Lầu 168: Quyển Nguyên Vĩ × Mễ Thu! Thiếu gia giàu có tiêu sái phóng khoáng và sinh viên nghèo xinh đẹp, trời ạ, tuyệt phối!
Lầu 194: Dù sao tôi cũng không thích kiểu con nhà giàu hống hách như Quyển Nguyên Vĩ. Đường Nhạc Thiên, xông lên đi!
Dưới cơn bão tranh luận dữ dội, bầu không khí lại mang một vẻ hòa hợp kỳ lạ.
Mễ Thu ăn xong cơm, nằm trên giường viết viết vẽ vẽ, tích cực chuẩn bị cho cốt truyện tiếp theo.
Dựa trên hai lần kinh nghiệm trước, Mễ Thu cảm thấy biểu cảm và ánh mắt của mình không có vấn đề lớn. Nhưng không hiểu sao, hai lần trước cốt truyện lại không diễn ra suôn sẻ.
Gãi gãi đầu, Mễ Thu vẫn không nghĩ ra nguyên nhân.
Nhưng lần sau chắc chắn sẽ không sai! Vừa nghĩ vừa tổng kết kinh nghiệm, Mễ Thu liệt kê những việc mình cần làm lên giấy.
Vài ngày nữa chính là Đại hội Biểu diễn Tân sinh viên, một sự kiện thường niên của Z Đại, nơi nhà trường sẽ mời một số nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh và chính trị đến dự khán. Vì thế, các sinh viên muốn lên sân khấu biểu diễn đều tranh giành đến mức vỡ đầu, đặc biệt là sinh viên khoa nghệ thuật.
Dù sao thì, đối với những sinh viên còn ngồi trong tháp ngà voi mà nói, được xuất hiện trước mặt các đại nhân vật là một cơ hội vô cùng quan trọng.
Là một học sinh rất có tiếng của khoa nghệ thuật Z Đại, Đường Nhạc Thiên nhờ chất giọng độc đáo của mình mà giành được một suất biểu diễn.
Nhưng vì sự phá rối âm thầm của Mễ Thu, lần biểu diễn này của Đường Nhạc Thiên vô cùng gian nan.
Phân đoạn này trong tiểu thuyết được miêu tả rất tỉ mỉ, vì đây cũng là một bước ngoặt vô cùng quan trọng của nhân vật chính.
Mễ Thu chỉ cần vào ngày biểu diễn, khiến ai đó chắn đường Đường Nhạc Thiên, làm hắn suýt chút nữa không lên được sân khấu. Cuối cùng, Đường Nhạc Thiên sẽ xuất hiện trong bộ dạng phong trần mệt mỏi, nhưng ngay khi cất giọng hát, hắn sẽ lập tức thu phục vô số fanboy và fangirl.
Còn pháo hôi Mễ Thu, chỉ cần u ám thất bại là đủ!
Thực hiện chuyện này cũng không khó lắm. Sau khi lên kế hoạch, Mễ Thu gấp tờ giấy lại và đặt dưới gối.
Giờ chỉ cần chờ đợi nữa là xong. Mễ Thu vỗ nhẹ chiếc gối nhỏ của mình, chuẩn bị đi ngủ.
Trong phòng ngủ, Quyển Nguyên Vĩ cắn răng đi qua đi lại, muốn gọi Mễ Thu nhưng lại không có dũng khí, cuối cùng bực bội vò rối tóc mình rồi quay lại chỗ ngồi.
Vì không cùng phòng với Mễ Thu, lại không có cách nào liên lạc, Đường Nhạc Thiên cũng không tìm được cơ hội xin lỗi cho chuyện hôm nay.
Nếu không phải vì Đường Nhạc Thiên / Quyển Nguyên Vĩ, Mễ Thu đã không tức giận và thất vọng như vậy!
Cả hai đồng thời nghĩ như thế và sự căm ghét đối phương trong lòng lại tăng thêm một chút.