Xe lửa chậm rãi dừng lại ở một trạm, trong toa vang lên những tiếng ồn ào náo nhiệt, rồi một nhóm hành khách mới ùa lên.
Mễ Thu vác bao tải hành lý của mình, chen chúc giữa dòng người suốt nửa ngày, cuối cùng cũng dịch đến chỗ ngồi của mình.
Lau mồ hôi một phen, đặt bao tải lên giá để hành lý phía trên, lúc này Mễ Thu mới lau mồ hôi, tháo khẩu trang xuống.
Lúc này, trong toa xe, âm thanh ồn ào xung quanh Mễ Thu dần nhỏ lại, sau đó chậm rãi chìm vào im lặng.
Phương Tình không mua được giường nằm, đã chịu đựng trên xe lửa hơn mười mấy tiếng, vừa nhìn thấy bên cạnh chỗ ngồi của mình lại có người ngồi xuống, sắc mặt có chút khó coi.
Thời đại nào rồi? Còn có người vác bao tải làm hành lý?
Phương Tình dịch vào trong một chút, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng giữ khoảng cách với Mễ Thu – người vừa vác bao tải tới.
Một lát sau, cảm thấy xung quanh có chút yên tĩnh lạ thường, Phương Tình mới quay đầu lại lần nữa.
Vừa nhìn thoáng qua, đôi mắt Phương Tình lập tức trừng lớn.
Ngọa tào tào tào! Đây là tiểu ca ca thần tiên từ đâu tới vậy?!
“Tiểu cô nương, đừng nhìn chằm chằm vào người ta như thế.” Bà lão ngồi đối diện mở miệng nhắc nhở.
Phương Tình mặt đỏ lên, vội vàng quay đầu đi chỗ khác, nhưng vẫn không nhịn được, thỉnh thoảng len lén liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Trời ơi, đây là thần tiên nào hạ phàm vậy chứ?!
Bà lão là người rất hay nói, cười tủm tỉm hỏi Mễ Thu: “Tiểu tử? Cháu là người ở đâu thế?”
Mễ Thu nghe thấy tiếng bà lão, chỉ vào chóp mũi mình: “Cháu sao? Cháu từ Phong Huyện tới.”
Phương Tình dựng tai lên nghe, ánh mắt mong chờ nhìn bà lão, trong lòng gào thét: Làm tốt lắm! Hỏi thêm vài câu nữa đi! Tốt nhất là cả chiều cao, số đo ba vòng cũng hỏi luôn đi!
Bắt chuyện được một chút, bà lão liền bắt đầu hồi tưởng chuyện xưa của mình, khiến Phương Tình có chút thất vọng.
Còn Mễ Thu thì vừa nghe bà lão nói chuyện, vừa thả hồn suy nghĩ về cốt truyện.
Mễ Thu xuyên vào thế giới trong sách, ở thế giới cũ, cậu đã gặp tai nạn xe cộ trên đường đi lãnh thưởng mà bỏ mạng.
Nhưng theo chỉ thị của vị đại thần quản lý việc xuyên không, Mễ Thu có được một cơ hội sống lại.
Chỉ cần cậu đóng tròn vai nhân vật tiểu pháo hôi phản diện trong thế giới này, đợi khi hoàn thành cốt truyện, cậu sẽ có thể tiếp tục tồn tại với tư cách là “Mễ Thu” ở thế giới này.
Cốt truyện của nhân vật “Mễ Thu” trong sách không nhiều, tuy rằng luôn đối nghịch với nhân vật chính, nhưng vì nhân vật chính có tính cách hiền lành, sau khi “Mễ Thu” xin lỗi thì hai bên lại hòa bình chung sống.
Ít nhất, vấn đề an toàn tính mạng vẫn được đảm bảo, Mễ Thu gật gật đầu nghĩ.
Tuy rằng làm pháo hôi phản diện không dễ, nhưng Mễ Thu có chút bướng bỉnh, đã nhận việc gì thì sẽ nghiêm túc hoàn thành.
Dù sao cũng chẳng có chuyện bánh bao nhân thịt từ trên trời rơi xuống, nếu muốn có được sinh mệnh lần nữa, phải trả giá một chút cũng là chuyện đương nhiên.
Mở điện thoại ra nhìn thời gian, trong lòng Mễ Thu hơi thấp thỏm.
Sắp phải gặp nhân vật chính trên xe lửa rồi, cậu khẩn trương xoa xoa tay, đây là lần đầu tiên đi vào cốt truyện, hy vọng sẽ không làm sai sót gì.
Quả nhiên, ngay tại trạm dừng tiếp theo, nhân vật chính Đường Nhạc Thiên đẩy va li hành lý bước lên tàu.
Có lẽ sợ bản thân quên mất, sau khi đến thế giới này, trong đầu Mễ Thu hiện lên thông tin về cốt truyện một cách vô cùng rõ ràng. Trong sách cũng miêu tả rất chi tiết về diện mạo của nhân vật chính, thế nên ngay khi nhìn thoáng qua, Mễ Thu đã nhận ra ngay.
Là nhân vật chính trong sách, ngoại hình của Đường Nhạc Thiên đương nhiên vô cùng nổi bật – khí chất tươi sáng như ánh mặt trời, hơn nữa khi cười còn lộ ra chiếc răng nanh đáng yêu, khiến người ta vừa nhìn liền có thiện cảm.
Còn về diện mạo của nhân vật phản diện “Mễ Thu” trong sách không có miêu tả cụ thể, thế nên ý chí của thế giới này đơn giản tham khảo luôn diện mạo gốc của cậu.
Thiếu niên có làn da trắng mịn như sữa, ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ, đôi mắt hạnh hơi nhếch lên lại vô tình mang theo một chút dụ hoặc, diện mạo này ở kiếp trước đã giúp Mễ Thu không ít trong sự nghiệp diễn xuất.
Vì thời tiết nóng bức, Mễ Thu mặc một chiếc áo thun trắng rộng rãi, để lộ phần cổ mảnh mai tinh tế.
Dù quần áo đơn giản và rẻ tiền, nhưng nhờ vào nhan sắc đỉnh cao, trông cậu vẫn toát lên vẻ nhàn nhã phong trần.
Lén quan sát nhân vật chính, Mễ Thu phát hiện Đường Nhạc Thiên cuối cùng chọn ngồi xuống đối diện mình, bên cạnh bà lão kia.
Aaaaaa! Trời cho cơ hội tốt đây rồi!
Vị trí này vô cùng thuận tiện để ra tay! Mễ Thu vui sướng nghĩ, xem ra ông trời cũng đang giúp mình!
Thực ra đoạn cốt truyện này trong nguyên tác cũng không quá quan trọng, chỉ được nhân vật chính nhắc thoáng qua trong cuộc trò chuyện.
Theo như kịch bản, trên xe lửa, Mễ Thu sẽ dẫm bẩn giày của Đường Nhạc Thiên, hơn nữa còn ngang ngược không nói lý, khiến mọi người xung quanh đều chán ghét cậu.
Nhưng là một pháo hôi có trách nhiệm, Mễ Thu vẫn quyết định hoàn thành thật tốt phân đoạn này.
Đợi đến khi xe lửa bắt đầu lăn bánh ổn định, Mễ Thu từ bao tải lấy ra chiếc ly của mình.
Ly nước được lấy ra từ bao tải, lý do thực ra cũng rất đơn giản – vì nghèo!
Không còn cách nào khác, thân thế của pháo hôi này không tốt, khi đến thế giới này, tổng số tiền trên người cậu chỉ có ba con số.
Dùng số tiền ít ỏi đó mua vé tàu đến đại học, gói ghém kỹ chiếc chăn viện trưởng tặng bằng bao tải, Mễ Thu bắt đầu lên đường với hai bàn tay trắng.
Lắc đầu xua đi đoạn ký ức đau thương đó, Mễ Thu đứng dậy cầm ly đi lấy nước.
Lúc đứng lên, cậu nhân cơ hội vung khuỷu tay đụng nhẹ vào Đường Nhạc Thiên.
Đường Nhạc Thiên đang lau mồ hôi, sững người một chút, nhanh tay đỡ lấy eo Mễ Thu.
Đôi tai lặng lẽ đỏ lên, Đường Nhạc Thiên lắp bắp nói: “Cậu… cậu không sao chứ?”
Mễ Thu hừ lạnh một tiếng, hung hăng nói: “Ai cần cậu lo chứ hả!”
Bên cạnh, Phương Tình âm thầm hét lên trong lòng: A a a a! Cậu buông tiểu ca ca thần tiên ra! Để tôi ôm! Tôi làm được mà!
Mễ Thu tự cho là cao quý, lãnh diễm mà rời đi, trong lòng có chút tiếc nuối, cảm thấy phát huy chưa tốt, không giẫm được lên giày.
Sau khi Mễ Thu rời khỏi khu vực này, xung quanh lập tức trở nên ồn ào như nổ tung, ríu rít bàn tán.
“Má ơi! Dung mạo như thần tiên!”
“Thật không dám giấu giếm, ta muốn số điện thoại của cậu ấy!”
“Mặt tôi đỏ lên rồi, ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng, sợ làm người ta sợ hãi.”
“Thật đáng yêu, muốn……”
Ngồi bên cạnh Mễ Thu, Phương Tình hừ một tiếng, sau đó mở điện thoại lén lút lưu mấy bức ảnh, trong lòng phát ra tiếng thét chói tai đầy kích động.
Trời ơi, sao lại có người đẹp đến mức này chứ?!
Ở một góc khác, Mễ Thu cầm lấy cái ly, rót đầy nước, sau đó chậm rãi dịch chuyển trở về.
Trong lòng tính toán khoảng cách giữa mình và Đường Nhạc Thiên, Mễ Thu tự nhủ với bản thân phải cố gắng.
Lần này, chỉ cho phép thành công, không được thất bại!
Lúc này, toa xe lửa lắc lư hai cái, ánh mắt Mễ Thu sáng lên, lợi dụng đà lắc lư, giả vờ đứng không vững rồi ngã thẳng về phía Đường Nhạc Thiên.
Nhân cơ hội đó, Mễ Thu liền vươn bàn chân nhỏ nhắn, ác ý giẫm mạnh lên giày của Đường Nhạc Thiên.
Wow, hoàn thành vô cùng thuận lợi! Trong lòng Mễ Thu tự khen ngợi bản thân một cái.
Dáng vẻ kiêu căng ngạo nghễ đứng dậy, Mễ Thu nhanh chóng lên tiếng trước khi Đường Nhạc Thiên kịp phản ứng, chỉ trích: “Cậu làm gì vậy hả!”
Nhưng cảnh tượng bị mọi người chỉ trích trong tưởng tượng lại không xuất hiện. Đường Nhạc Thiên nghe xong lời Mễ Thu, trực tiếp đứng dậy xin lỗi.
“Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý.”
Mễ Thu: ???
Cậu có ý gì? Cậu xin lỗi cái gì vậy hả? Sao tôi nghe mà không hiểu cậu đang nói gì vậy?
Mễ Thu ngẩn người, theo lý thuyết, mình đụng vào người ta, còn giẫm lên giày của người ta, lẽ ra phải bị trách móc chứ?
Theo bản năng nhìn quanh phản ứng của mọi người, Mễ Thu phát hiện nét mặt của đám đông cũng có chút vi diệu.
Tình huống gì đây?
Lần đầu tiên sắm vai nhân vật phản diện, Mễ Thu cảm thấy hoang mang.