Mặt trời chói chang trên cao, nhóm sinh viên năm nhất mồ hôi ướt đẫm khi đứng nghiêm và hành quân luyện tập.
Gương mặt Mễ Thu ửng đỏ, mồ hôi như hạt đậu theo cần cổ mảnh mai chảy xuống cổ áo, khiến Đường Nhạc Thiên, người đang đứng nghiêm đối diện cậu, cảm thấy vô cùng không tự nhiên, chỉ muốn dời ánh mắt đi nơi khác.
"Số chẵn, quay về phía sau!"
Nghe tiếng quát của huấn luyện viên, Đường Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm xoay người, nghĩ thầm cuối cùng cũng không cần đối diện với Mễ Thu nữa.
"Toàn đội, tiến lên!"
Nghe câu này, ánh mắt Mễ Thu sáng lên.
Cơ hội của cậu tới rồi!
Hôm nay vì là ngày đầu tiên, huấn luyện viên đã bắt sinh viên đứng nghiêm cả ngày. Hiện tại lại ra lệnh tiến lên, mà Mễ Thu thì vừa vặn đứng ngay sau lưng Đường Nhạc Thiên.
Đúng là một vị trí tuyệt hảo để đá người mà!
Đội hình lớp học di chuyển xiêu vẹo, hoàn toàn không ngay ngắn. Mễ Thu nhân cơ hội này, lại một lần nữa vươn chân mình ra.
Mễ Thu vẫn nhớ chuyện Đường Nhạc Thiên từng đưa cho mình cái bình nước, thế nên lần này cậu chỉ nhẹ nhàng đạp lên chân hắn, chưa đến mức làm hắn ngã.
Phía trước, Đường Nhạc Thiên đang đi thì đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó cọ qua bắp chân mình, không mạnh cũng chẳng nhẹ.
Tức khắc, mặt Đường Nhạc Thiên đỏ bừng như đít khỉ.
Hắn, hắn vừa bị đá...
Trong lòng Đường Nhạc Thiên chợt rối loạn, trong lòng có một con người nhỏ ôm mặt, không dám đối diện với chuyện này.
Nhưng rất nhanh sau đó, Đường Nhạc Thiên đã bình tĩnh lại, tự nhủ rằng đây chỉ là một sự cố nhỏ, Mễ Thu chắc chắn không phải người như vậy!
Sau một ngày huấn luyện kết thúc, Mễ Thu lập tức chặn đường Đường Nhạc Thiên.
"Vừa rồi tôi cố ý đá cậu đấy! Cậu đánh lại đi!"
Trên mặt Mễ Thu mang theo vài phần đắc ý và kiêu ngạo, thậm chí còn khiêu khích Đường Nhạc Thiên một chút.
Đường Nhạc Thiên không muốn nghĩ về chuyện vừa rồi nữa, chỉ lắp bắp nói: "Tôi... tôi biết cậu không cố ý, cậu không phải người như vậy."
Mễ Thu hơi đần mặt ra.
Cái gì mà không cố ý? Rõ ràng là cậu cố ý mà!
"Tôi chính là người như vậy, tôi chính là cố ý! Cậu vẫn chưa hiểu sao?!"
Chẳng lẽ không nhìn ra ác ý mà tôi đang che giấu trong hành vi của mình ư?
Mễ Thu cảm thấy hơi sụp đổ. Nhân vật chính này đầu óc làm sao thế này, người ta khiêu khích đến tận cửa rồi, vậy mà cậu ta vẫn không có chút phản ứng nào?
Đường Nhạc Thiên nghe xong, đầu óc lập tức đơ ra, ngây ngốc nói: “Cậu…. cậu, nhưng chúng ta mới quen biết hai ngày, chuyện này không, không tốt lắm, đúng không?”
Mễ Thu bất đắc dĩ, chuyện đá người này, còn cần phải xem quen biết lâu hay chưa sao?
“Cậu đúng là đủ rồi đó, tự mình suy nghĩ thật kỹ về mối quan hệ giữa chúng ta đi!”
Pháo hôi và nhân vật chính vốn dĩ là kẻ thù!
Đúng là không thể hiểu nổi, làm nhân vật chính mà ngay cả ai tốt ai xấu cũng không phân biệt được sao?
Mễ Thu lại ném thêm hai câu đầy khí thế, hất cằm rời đi, để lại Đường Nhạc Thiên hóa đá tại chỗ.
Sắc mặt đỏ bừng như gan lợn, Đường Nhạc Thiên ngay cả cơm cũng chưa ăn, thất thần quay về ký túc xá.
Quan hệ? Hắn và Mễ Thu có quan hệ gì?
Chẳng lẽ… còn có thể có mối quan hệ nào khác sao? Con người nhỏ trong lòng Đường Nhạc Thiên lập tức chạy khắp thế giới, hoảng loạn hét lên a a a.
Dùng gối che kín đầu, suy nghĩ cẩn thận suốt một đêm, Đường Nhạc Thiên vẫn cảm thấy mình không thể quá qua loa.
Dù sao, dù sao hắn và Mễ Thu mới quen chưa bao lâu, tiến triển quá nhanh cũng không tốt, Đường Nhạc Thiên nghĩ.
Hơn nữa, bản thân còn chưa suy nghĩ kỹ, cảm giác đối với Mễ Thu rốt cuộc là loại thích gì.
Vẫn là không thể quá vội vàng, sau khi tự thuyết phục bản thân, Đường Nhạc Thiên với đôi tai đỏ bừng đi rửa mặt, trong lòng tràn đầy cảm giác giống như vị nước cam có ga, chua chua ngọt ngọt.
Trái ngược với tâm trạng phơi phới như ánh nắng mùa xuân của Đường Nhạc Thiên, Quyển Nguyên Vĩ lúc này lại như đang trong cơn mưa dông sấm chớp liên hồi.
Mà nguyên nhân của chuyện này lại bắt nguồn từ bài đăng CP về Đường Nhạc Thiên và Mễ Thu.
Vừa nhìn thấy bài đăng đó, Quyển Nguyên Vĩ lập tức tức giận không chịu nổi, ngay lập tức liên hệ quản trị viên Tieba yêu cầu xóa bài.
Lý do mà Quyển Nguyên Vĩ đưa ra chính là nội dung bài đăng quá giả dối.
Quản trị viên đương nhiên không đồng ý, điều này khiến tâm trạng vốn đã bực bội của Quyển Nguyên Vĩ càng thêm bùng nổ.
Cái thứ rác rưởi gì thế này!!
Không thể xóa bài, Quyển Nguyên Vĩ đành phải tự mình ra trận, tranh luận với đám fan CP trong bài đăng.
Nhưng sức mạnh của fan CP quá khủng khiếp, Quyển Nguyên Vĩ căn bản không thể cãi lại bọn họ. Thường thì bên này hắn vừa mới nói một câu, bên kia các fan CP đã có năm sáu câu phản bác xuất hiện.
Quyển Nguyên Vĩ chiến đấu hăng hái suốt một ngày một đêm, ngay cả thời gian nghỉ trong lúc huấn luyện quân sự cũng không buông tha, thế nhưng kết cục vẫn là thảm bại hoàn toàn.
Mẹ nó!
Quyển Nguyên Vĩ quăng điện thoại xuống, trong lòng thầm chửi rủa vô số câu thô tục.
Những người này bị làm sao vậy chứ, còn Đường Nhạc Thiên nữa? Đường Nhạc Thiên xấu như vậy, sao có thể xứng với Mễ Thu!
Thật đúng là mù hết cả mắt!
Là một nhan khống cuồng nhiệt không thể kiểm soát, Quyển Nguyên Vĩ thậm chí còn chưa gặp Đường Nhạc Thiên, đã tràn đầy địch ý với hắn.
Vì vậy, lần gặp gỡ giữa nam chính và nam phụ này nhất định sẽ không thể thoải mái được.
Nhưng Mễ Thu lại không hề hay biết, cậu còn đang đứng trong nhà ăn, do dự chọn lựa món ăn trước mặt.
Túi tiền của Mễ Thu cực kỳ sạch sẽ, mỗi lần ăn cơm đều phải suy nghĩ thật lâu mới có thể quyết định chọn một món.
Ai, sao cuộc sống lại khó khăn thế này chứ?
Mễ Thu lấy một bát cơm miễn phí đầy tràn, thêm cả dưa muối và canh rau miễn phí, phối hợp với món ăn duy nhất mà hắn bỏ tiền mua.
Mới vào trường chưa được bao lâu, nhưng không thể không nói, giữa trưa ai phát cơm miễn phí, ai cho canh miễn phí, Mễ Thu đã tìm hiểu rất rõ ràng.
Hơn nữa, hiện tại cậu vẫn cần dựa vào những bữa cơm miễn phí này để tồn tại.
Quyển Nguyên Vĩ bưng khay, sắc bén phát hiện ra cái đầu của Mễ Thu giữa đám người mặc quân phục, lập tức sốt ruột chạy tới.
Kết quả là còn chưa kịp đến nơi, hắn đã trông thấy một người khiến hắn cực kỳ không vừa mắt.
“Mễ Thu, cậu ở đây à!”
Đường Nhạc Thiên bưng khay của mình, để lộ hàm răng nhỏ đáng yêu, ngồi xuống bên cạnh Mễ Thu.
Mễ Thu nhìn thấy Đường Nhạc Thiên liền muốn nhanh chóng chạy trốn, dù sao Đường Nhạc Thiên cũng là phe chính nghĩa, sức ảnh hưởng không thua kém gì một nhân vật phản diện như cậu.
Nhưng mà…
Ánh mắt cậu dán chặt vào viên bò viên trên khay của Đường Nhạc Thiên, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng.
Đã gần một tuần rồi chưa được ăn thịt, Mễ Thu có thể tưởng tượng ra viên bò viên kia béo ngậy, thơm lừng, mềm mà không nát, cắn một miếng nước thịt chắc chắn sẽ tràn ra trong miệng.
Không được không được, mình là nhân vật phản diện, mình phải… Ừm, nhìn thêm một chút nữa.
Đường Nhạc Thiên thấy đôi mắt nhỏ đầy khát vọng của Mễ Thu, bật cười, đẩy viên bò viên về phía cậu.
“Cậu ăn đi.”
Mễ Thu nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng tay thì không chút chậm trễ mà kéo viên bò viên về khay của mình.
“Tôi không có tiền trả cậu đâu, đừng có nghĩ nhiều nhé!”
Đường Nhạc Thiên bị câu nói của Mễ Thu chọc cười, nghiêng đầu đáp: “Không cần tiền, cậu cứ ăn đi.”
Nghe thấy không cần tiền, cảm giác bất an trong lòng Mễ Thu càng tăng thêm.
Nhân vật chính không lấy tiền mà cho mình đồ ăn?
Hắn bị dở hơi sao?
Lần trước mình còn đá hắn, chẳng lẽ như vậy vẫn không thể khiến hắn nhận ra thân phận của mình sao?
Xem ra nhân vật chính ở thế giới này không được thông minh lắm, trong lòng Mễ Thu hoảng loạn nghĩ.
“Ngươi là ai? Định làm gì đấy?!”
Quyển Nguyên Vĩ “phịch” một tiếng, đặt khay đồ ăn của mình lên bàn, dựa vào lợi thế chiều cao, từ trên cao nhìn xuống Đường Nhạc Thiên.
Đường Nhạc Thiên vốn luôn là người thích giúp đỡ người khác, nhưng hắn không ngốc. Nhìn thấy ánh mắt chất vấn đầy cảnh giác của Quyển Nguyên Vĩ, hắn lập tức hiểu rõ ý đồ của đối phương.