Mễ Thu ở dưới lầu ký túc xá, đến chỗ học sinh đại diện làm thủ tục vay học phí, điền tên xong, trong lòng thở phào một hơi rồi quay về ký túc xá.
Trong túi cậu đã sạch bóng, nếu không vay tiền, e rằng chẳng thể tiếp tục học trường đại học này nữa.
Mễ Thu vừa đi, học sinh đại diện phía sau liền lén chụp mấy tấm hình, đăng lên Tieba.
Lầu 771: A a a, mỹ nhân ở ngay trước mặt ta! 【hình ảnh】【hình ảnh】
Lầu 782: Trời ơi, góc nhìn này! Đại ca lầu trên chụp chính diện à? Vậy mà vẫn không bị phát hiện sao?
Lầu 833: Mặc kệ, để tôi liếm trước! Nhân tiện hỏi một câu, có ai biết anh trai nhỏ này học ngành gì không?
Lầu 856: Thật lòng mà nói, tôi cũng muốn vô tình gặp một lần!
Lầu 878: Tôi biết, tôi biết! Khoa biểu diễn! Cùng lớp với bạn tôi!
Lầu 891: Aaaa, siêu thoại đã lập! Mau lên Weibo tìm kiếm! Tôi không cho phép mỹ nhân này debut mà không có bài đăng nào!
Lầu 910: +1
Lầu 923: +10086
_____
Cơn sóng gió trên mạng chẳng truyền đến tai Mễ Thu, nguyên nhân rất đơn giản, cậu không có điện thoại di động.
Ra ngoài quá vội, Mễ Thu quên lấy chìa khóa ký túc xá, nên chỉ có thể đứng trước cửa gõ hai cái rồi ngoan ngoãn chờ đợi.
Cửa vừa mở ra, Mễ Thu giơ tay định chào hỏi, nhưng ngay sau đó, cửa liền bị người bên trong đột nhiên đóng sầm lại.
"Bang!"
Mễ Thu che mũi, suýt chút nữa va phải cửa, thầm nghĩ người bên trong làm sao thế?
Cách một cánh cửa, tóc vàng dựa lưng vào cửa thở hổn hển hai hơi, xoa xoa mắt vẫn cảm thấy có chút huyền huyễn.
Mình vừa rồi có phải nhìn thấy người trong ảnh Tieba ngay trước cửa không? Tóc vàng không dám xác định.
“Cậu làm gì đấy?” Quyển Nguyên Vĩ liếc tóc vàng một cái, không kiên nhẫn hỏi, làm hắn giật bắn mình, lập tức tỉnh táo lại.
“Không, không có gì, chắc là em hoa mắt.”
Hít sâu một hơi, tóc vàng lại mở cửa lần nữa.
Bên ngoài, Mễ Thu sợ bị nhốt tiếp, vội vươn chân chặn cửa, lách mình vào trong.
“Xin chào.”
Chào hỏi lễ phép xong, Mễ Thu vội vàng ngồi xuống chỗ mình, rót một ly nước.
Bên ngoài thật sự quá nóng, Mễ Thu dùng tay quạt quạt trước mặt, rồi cũng chào Quyển Nguyên Vĩ đối diện.
Tóc vàng vẫn đứng sững một bên, còn Quyển Nguyên Vĩ đang chơi game hăng say, đến đầu cũng chẳng thèm ngẩng, chỉ ừ một tiếng cho có lệ.
“Về sau cậu đừng tùy tiện tới gần tôi, dáng vẻ quê mùa……”
Quyển Nguyên Vĩ nghĩ thầm, chắc là cái tên nhà quê kia vào phòng ngủ rồi, liền vừa chơi game vừa cảnh cáo.
Mễ Thu bị mắng một câu, trong lòng tuy khó chịu nhưng cũng cảm thấy nằm trong dự đoán.
Trong nguyên tác, nhân vật pháo hôi như cậu và Quyển Nguyên Vĩ vốn ở thế đối địch, ngay từ đầu quan hệ đã không tốt cũng là điều bình thường.
Quyển Nguyên Vĩ thầm mến nam chính Đường Nhạc Thiên, tính tình kiêu ngạo, nóng nảy, từ đầu đến cuối đều chướng mắt Mễ Thu, nhiều lần dùng bạo lực cảnh cáo.
Có thể nói, đây là một nhân vật phản diện khá quan trọng trong sách.
Nghĩ đến đây, Mễ Thu chỉ “à” một tiếng, không để tâm, lau mồ hôi rồi chuẩn bị dọn hành lý.
Quyển Nguyên Vĩ thua một ván game, nghe thấy phản ứng dửng dưng của Mễ Thu, trong lòng lại càng bực bội. Hắn ném điện thoại lên bàn rồi bước về phía đối phương.
“Chết tiệt, cậu có thể hay không……”
Còn chưa đi đến trước mặt Mễ Thu, Quyển Nguyên Vĩ đã khựng lại, nửa câu sau mắc kẹt trong cổ họng, mãi không nói tiếp được.
Mễ Thu khó hiểu ngẩng đầu, tiện tay ném chăn lên giường, hỏi: “Tôi có thể hay không cái gì?”
“Cậu….cậu….tôi kỳ thật, không phải như vậy……” Lắp bắp nửa ngày, Quyển Nguyên Vĩ mới hít sâu, cố lấy lại bình tĩnh rồi nói tiếp:
“Cái kia cái gì, tôi tên Quyển Nguyên Vĩ, cậu tên là gì?”
Nghẹn một lúc lâu, Quyển Nguyên Vĩ cực kỳ hối hận, chỉ muốn quay ngược thời gian vài phút trước mà tự tát mình hai cái.
“Tôi vừa rồi không phải đang nói cậu…tôi… ai, tôi mắng tóc vàng đấy, hắn quê mùa một cây, cậu đừng chấp nhặt với hắn.” Quyển Nguyên Vĩ dè dặt giải thích.
Tóc vàng: “……”
Tôi đã làm gì sai mà phải chịu oan thế này?
Nhưng xét đến gia thế của đối phương, hắn đành ngậm đắng nuốt cay gật đầu phụ họa:
“Đúng vậy, bọn tôi chỉ đùa giỡn thôi. Tôi quê mùa thật mà, không theo kịp xu hướng hiện nay.”
Mễ Thu “à” một tiếng, đánh giá tóc vàng của hắn một lượt, thầm nghĩ không biết có quê mùa thật hay không, nhưng đúng là khác người.
“Tôi tên Mễ Thu, khoa biểu diễn.”
Quyển Nguyên Vĩ nghe thấy Mễ Thu trả lời, trong lòng như có cả dãy pháo hoa nổ tung.
“Vậy à? Tôi học tài chính, để tôi giúp cậu dọn dẹp nhé? Tôi lau bàn rất sạch đấy.”
Tóc vàng đứng một bên cười lạnh trong lòng: Lau bàn? Một đại thiếu gia ngay cả chăn cũng không biết gấp mà còn nói lau bàn?!
“Không cần, tôi làm sắp xong rồi.” Mễ Thu lấy đồ trong bao tải ra, trả lời.
Quyển Nguyên Vĩ khô khốc “à” một tiếng, bị từ chối nhưng không tức giận, ngược lại còn khen một câu:
“Bao tải của cậu thật đẹp, tạp chí tháng này vừa hay có chủ đề phong cách nông thôn đấy!”
Mễ Thu nhìn nhìn bao tải của mình, nghĩ thầm: Phong cách số này của tạp chí cũng thật khó hiểu ghê.
Tóc vàng ở bên cạnh thì cảm thán: Người với người đúng là không thể so sánh. Vừa nãy còn chê quê mùa, giờ thấy người ta đẹp, cái gì cũng có thể bịa được.
Quả nhiên, trong thế giới của hội mê sắc đẹp, nhan sắc chính là chân lý.
Sau khi dọn dẹp xong, Mễ Thu nhét bao tải rách vào tủ, túm chặt góc áo, chuẩn bị thay quần áo.
“Cậu!! Cậu làm gì vậy?!”
Quyển Nguyên Vĩ hét lên, làm Mễ Thu giật mình, vội vàng giải thích:
“Tôi, tôi không làm gì cả, chỉ muốn thay đồ thôi mà.”
Mễ Thu chạy cả ngày, người đầy mồ hôi, muốn tắm rửa rồi ngủ.
"Tôi còn tưởng rằng nước lạnh, sao vậy?"
Mễ Thu vừa đến liền thấy mỗi tầng trong ký túc xá đều có một hàng ống nước công cộng, bên cạnh còn có mấy vòi sen. Tuy rằng nhiệt độ nước không cao, nhưng vào mùa hè tắm như vậy cũng đã đủ rồi.
Khi đi ngang qua ký túc xá, cậu thấy vài người đang tắm ở đó, trong lòng cũng liền nảy sinh ý định tắm rửa.
Trong khuôn viên đại học cũng có nhà tắm, nhưng phần lớn nam sinh đều ngại phiền phức, trực tiếp tắm rửa ngay tại khu nước công cộng của ký túc xá, cũng chẳng ai chê bai nhau cả.
Hơn nữa, đối với Mễ Thu mà nói, chỗ công cộng rất tốt, vì miễn phí!
Đối với một Mễ Thu hiện tại đang túng thiếu, chỉ cần là thứ không tốn tiền, thì chính là đồ tốt!
Nghe Mễ Thu nói vậy, Quyển Nguyên Vĩ bỗng cảm thấy một luồng nhiệt nóng bốc lên trong lòng, suýt chút nữa không kiềm chế được mà chảy máu mũi.
"Không được! Cậu không thể tắm ở đó!"
Trong ký túc xá toàn là một đám lang sói, Quyển Nguyên Vĩ chỉ cần tưởng tượng ra cảnh tượng đó liền lập tức lắc đầu, thầm nghĩ nhất định phải kiên quyết ngăn chặn chuyện này xảy ra!
Dù cho Quyển Nguyên Vĩ ra sức ngăn cản, nhưng Mễ Thu vẫn ôm chậu chuẩn bị ra cửa, khiến hắn như kiến bò trên chảo nóng.
Thấy Mễ Thu sắp đi ra, Quyển Nguyên Vĩ chợt lóe lên một ý tưởng, nghĩ ra một cách...