Mễ Thu đời trước là một nghệ sĩ không nổi danh, kỹ thuật diễn theo năm tháng chậm rãi dần dần được tôi luyện, nhưng đúng vào đêm cậu giành được chiếc cúp ảnh đế, lại gặp phải tai nạn xe hơi.
Mặc dù không thể trở thành ảnh đế khiến Mễ Thu đau lòng, nhưng cậu vẫn luôn rất tự tin vào kỹ thuật diễn xuất của mình.
Khi giẫm lên giày của Đường Nhạc Thiên, cậu vô tình để lộ chút ghen ghét, đồng thời thể hiện vẻ hoảng loạn và tàn nhẫn ác ý của nhân vật. Mễ Thu cảm thấy sự khống chế ánh mắt của mình cũng không tệ lắm.
Nhưng thực tế là, trong mắt một đám quần chúng mê sắc đẹp vây quanh, Mễ Thu lại trông như không đứng vững, loạng choạng ngã vào lòng Đường Nhạc Thiên không biết đã khiến bao nhiêu người hâm mộ ghen tị đến nổ tung trong lòng.
"Tên nhóc này sao mà may mắn thế?! Chỉ cần ngồi trên xe thôi mà diễm phúc từ trên trời rơi xuống!"
"Ôm ôm ấp ấp như thế này, để tôi làm đi! Tôi có thể!"
Mễ Thu ngồi bên cạnh, trong lòng đã cắn nát vô số chiếc khăn tay nhỏ, nội tâm khóc lóc không thành tiếng.
Thậm chí có vài cô gái nhìn chằm chằm vào Mễ Thu, ánh mắt thoáng hiện lên tia sáng u ám.
Lần đầu tiên vận dụng kỹ thuật diễn xuất vào thực tế, Mễ Thu thực sự hoảng hốt, nhưng với tư cách là một diễn viên, tố chất tâm lý tốt giúp cậu lập tức bình tĩnh lại.
"Cậu xin lỗi cái gì? Tôi giẫm lên giày của cậu thì sao nào?"
Mễ Thu lập tức kéo sự chú ý trở lại vấn đề giẫm giày, đồng thời bày ra vẻ mặt "chết cũng không nhận sai".
Gương mặt Đường Nhạc Thiên hơi đỏ lên, nhớ đến vòng eo mềm mại và ấm áp truyền đến từ thiếu niên trước mặt, trong lòng dâng lên từng đợt nhiệt lưu.
Vô thức sờ sờ mũi, Đường Nhạc Thiên ngượng ngùng nở nụ cười lộ ra chiếc răng nanh đặc trưng của mình.
"Không sao đâu, tôi cũng có lỗi."
Bà cụ khi nãy vội vàng lên tiếng: "Tiểu Thu à, không sao đâu, mọi người ngồi xuống rồi nói chuyện tiếp."
Những người xung quanh cũng ghen tị mà phụ họa theo vài câu, bảo Mễ Thu đừng bận tâm.
Mễ Thu: "Hả???"
Mễ Thu với vẻ mặt không thể hiểu nổi, thậm chí còn có chút muốn khóc.
"Chuyện gì đây? Đây hoàn toàn không giống với cốt truyện đã định sẵn mà!"
Dưới sự khuyên nhủ của mọi người xung quanh, Mễ Thu ngơ ngác ngồi xuống.
Hất hất đầu, cậu thầm nghĩ: "Chuyện quái gì vậy? Chẳng phải tôi mới là người sai sao?"
"Không phải, tôi giẫm lên giày của cậu." Mễ Thu vẫn cố chấp với vấn đề đôi giày, tiếp tục nhắc nhở.
Nhưng Đường Nhạc Thiên, người hoàn toàn không chung một kênh tư duy với cậu, chỉ "à" một tiếng không để ý, rồi lấy điện thoại ra, khuôn mặt đỏ ửng mở miệng:
"Không sao đâu, giày sao có thể quan trọng hơn người? Chúng ta thêm WeChat đi?"
Nội tâm Mễ Thu bùng lên một trận bực bội, thầm nghĩ: "Thế giới này rốt cuộc là bị làm sao vậy?"
"Chẳng lẽ kiểu nhân vật phản diện độc ác như tôi bây giờ không còn chút lực chấn nhiếp nào nữa sao?"
Không muốn tiếp tục đi theo cốt truyện kỳ lạ này nữa, Mễ Thu vô lực phất tay:
"Thôi bỏ đi, tôi không có điện thoại."
Nói xong câu đó, vài cô gái xung quanh lập tức nhìn cậu bằng ánh mắt tràn đầy trìu mến.
"Trời ạ! Tiểu khả ái không ai sánh bằng này làm người ta đau lòng quá!"
"Một mình gánh bao tải đi học, không có tiền, không có quyền, lại còn sở hữu một gương mặt xinh đẹp như thế này!"
"Nếu bị thiếu gia nhà tài phiệt để mắt đến, chẳng phải chạy trời không khỏi nắng sao…"
Mấy cô gái trong lòng ngầm hiểu mà không nói, lặng lẽ che miệng, trong đầu tự động viết ra hàng trăm nghìn chữ tiểu thuyết lãng mạn.
Đường Nhạc Thiên cũng có chút xấu hổ, nói một câu xin lỗi rồi ngượng ngùng không dám tiếp tục nói chuyện với Mễ Thu.
Mãi đến khi xuống xe, vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc sai ở đâu, Mễ Thu đã thấy trong túi của mình bị nhét đầy những mảnh giấy ghi số điện thoại.
Vừa mới bước xuống xe, Mễ Thu lập tức vác bao tải lên vai, "vèo" một cái chạy mất, tránh xa đám chị gái nhiệt tình kia.
_____
Tháng chín, mùa thu vàng, cổng trường đại học Z tập trung những tân sinh viên đến từ khắp nơi trên cả nước.
Mễ Thu vác hành lý đến chỗ đăng ký, vừa điền xong tên đã bị một đàn anh cao lớn giữ lại.
"Em là tân sinh viên à? Để anh đưa em đến ký túc xá nhé."
Mễ Thu lau mồ hôi: "Không cần đâu ạ, hành lý của em ít lắm, anh đi giúp cô gái kia đi."
Cô gái bên cạnh kéo theo năm sáu chiếc vali đỏ mặt, nhỏ giọng cảm ơn Mễ Thu.
Từ chối sự giúp đỡ, Mễ Thu ngoan cường kéo hai bao tải lớn đi về ký túc xá của mình.
Tất nhiên, chuyện đi nhầm đường giữa chừng đã bị Mễ Thu tự động bỏ qua.
Ký túc xá từ sáng đã được bác quản lý bật điều hòa, vừa bước vào, cái nóng trên người cậu lập tức bị thổi bay.
Thở hắt ra hai hơi, Mễ Thu đặt hai bao tải lên giường có dán tên mình, sau đó chuẩn bị đi ra giúp đỡ tân sinh viên.
Lúc này, trong ký túc xá lại có thêm hai người mới chuyển vào.
Nam sinh dẫn đầu đeo một chiếc khuyên tai đỏ, vừa bước vào cửa nhìn thấy bao tải đặt trên giường đối diện, biểu cảm lập tức sa sầm.
"Đệt… Tên này không phải là từ nông thôn đến chứ?! Một mùi quê mùa!"
Tiểu đệ bên cạnh lập tức nịnh nọt nói: "Vĩ ca, chúng ta không cần chấp nhặt với loại nhà quê này, tốt nhất đuổi hắn đi luôn cho rồi!"
Quyển Nguyên Vĩ khẽ nâng mí mắt, chán ghét quét mắt một vòng phòng ngủ.
"Ai da, để em quét dọn một chút, nhìn phòng ngủ này bẩn quá! Vĩ ca, anh cứ nghỉ ngơi trước đi, đọc sách cũng được, em dọn xong ngay đây."
Một nam sinh với mái tóc nhuộm màu vàng khác người, vừa nói vừa cầm chổi và giẻ lau bắt đầu dọn dẹp.
Vừa quét dọn, nam sinh tóc vàng kia vừa trợn trắng mắt với bao tải của Mễ Thu.
"Đồ nhà quê chết tiệt."
Quyển Nguyên Vĩ ngồi vắt chéo chân trên ghế, chơi điện thoại, trong lòng thực sự thấy phiền muộn.
Nếu không phải bị ba hắn ép buộc, hắn đời nào lại phải đến ở cái phòng ký túc xá tồi tàn này!
Hơn nữa, trong ký túc xá này còn có một tên bạn cùng phòng vừa bẩn vừa quê mùa. Chỉ cần nghĩ đến việc sau này phải sống chung với loại người đó, hít chung một bầu không khí, Quyển Nguyên Vĩ đã thấy vô cùng phản cảm.
Cuối cùng, thật sự không nhịn được, hắn buột miệng chửi một câu thô tục.
Nam sinh tóc vàng đang dọn vệ sinh không dám trêu vào vị thiếu gia nóng tính này, liền cầm khăn lau trốn vào nhà vệ sinh.
Lúc này, Mễ Thu vẫn còn đang dưới ánh mặt trời đầm đìa mồ hôi giúp một nữ sinh kéo hành lý. Nhìn bản đồ xong, Mễ Thu vô cùng chắc chắn mà nói:
"Đi bên này, khu Đông Ngụ 7 chắc chắn ở phía này."
Nữ sinh không kìm được mà bật cười hai tiếng, xoa xoa gương mặt đỏ bừng, lấy ra nụ cười đẹp nhất của mình rồi nói chuyện với Mễ Thu.
Nhưng càng đi lại càng thấy sai sai, đi một hồi, cuối cùng lại đi đến sân thể dục.
Mễ Thu nhìn bản đồ, thầm nghĩ: Không đúng lắm nha.
Toà chung cư cao tầng to như vậy của tôi đâu?! Chẳng lẽ bị san thành đất bằng rồi?!
"Ấy, xin lỗi, chúng ta đi sang hướng bên kia một chút đi."
Vì làm chậm trễ thời gian của người ta, Mễ Thu áy náy nói xin lỗi, trong lòng không nỡ bỏ mặc nữ sinh nên tiếp tục dẫn đường.
Nữ sinh nhoẻn miệng cười, trong lòng thầm nghĩ: Đi xa một chút mới tốt, tốt nhất là đi đến một nơi vắng người, hehehe~
Vòng tới vòng lui, hai người đi suốt hơn nửa tiếng, cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của một đàn chị, mới tìm được ký túc xá.
Mễ Thu sờ sờ chóp mũi, sau khi chân thành nói lời xin lỗi, lập tức ba chân bốn cẳng chạy mất.
Quá mất mặt! Mễ Thu ôm lấy đôi tai đỏ bừng của mình mà nghĩ.
Rõ ràng bản lĩnh nhớ đường của mình rất giỏi mà! Rốt cuộc là có chuyện gì đây, sao đường đi trong trường này lại rối rắm như vậy chứ?!
Mễ Thu không chút do dự đổ lỗi cho ngôi trường này, không hề cảm thấy hổ thẹn, sau vài lần đi lạc thì cuối cùng cũng thành công quay về ký túc xá.
Lau mồ hôi trên trán, tuy rằng quá trình hơi gian nan một chút, nhưng Mễ Thu vẫn tự hào vì công lao lao động của mình.
Chỉ là, cậu không ngờ rằng, cảnh tượng mình lang thang mấy vòng trong trường đã bị không ít người chụp lại rồi đăng lên Tieba* của trường.
(*) Tieba là một diễn đàn trực tuyến của Trung Quốc, thuộc sở hữu của Baidu, hoạt động giống như Groups Facebook.
Chưa đầy mười phút sau, một bài đăng với tiêu đề #Mau tiến vào, không kịp giải thích!!, đột nhiên xuất hiện, chấn động toàn bộ Tieba.
Trong phòng ngủ nam sinh, tóc vàng nhìn thấy bài viết trên Tieba, tặc lưỡi hai tiếng, rồi nói với Quyển Nguyên Vĩ đang chơi game:
"Vĩ ca, anh xem bài đăng trên Tieba chưa?"
Quyển Nguyên Vĩ không buồn ngẩng mắt, tiếp tục chơi game: "Chưa, chẳng phải lại là mấy bài bóc phốt sao, có gì hay ho đâu."
Tóc vàng đành sờ mũi, không dám làm phiền vị thiếu gia tính tình xấu này, chỉ im lặng thưởng thức ảnh trong bài viết.
Đa số hình ảnh trong bài là ảnh chụp lén, chất lượng không rõ ràng, nhưng dù có mờ đến đâu cũng không thể che giấu được nhan sắc khuynh thành trong ảnh.
Tóc vàng thầm nghĩ: Người này chẳng lẽ vừa mới hạ phàm sao?
"Thịch thịch thịch!"
"Đến đây!" Tóc vàng bực bội đáp một tiếng, đứng dậy đi mở cửa.
Kết quả, vừa mở cửa ra, tóc vàng: (○o○)!!!