Trăng rằm treo trên cao tựa như móc câu lơ lửng giữa bầu trời, mưa đêm lặng rơi trên mái ngói u trầm. Còn có những hạt mưa nhỏ nhảy múa trên nền gạch đá 

khi Liễu Ly Tuyết đẩy cửa ra, quả nhiên đập vào mắt chính là một mảnh tối đen.

Túc Huyền lúc giết người không thích thấy máu, thường là dựa vào cảm giác mà  ra tay.

Nhưng đã là yêu tộc, khứu giác vốn linh mẫn, Liễu Ly Tuyết vẫn ngửi được mùi máu tràn khắp gian nhà.

Hắn vừa bước vào đã bị vướng phải thứ gì, lặng lẽ đá cái xác sang bên cạnh, bất đắc dĩ nói:
“Tôn chủ, lần này ngài giết nhiều người như vậy, hải uyên xà ăn cũng không xuể, chẳng lẽ muốn làm thành phong trào chia xác sao?”

Trên chiếc ghế dựa, kẻ ngồi vắt vẻo quả nhiên khựng lại một thoáng, thật lâu sau mới lên tiếng:
“Không đáng.”

Yêu Vương là có nguyên tắc, người hắn chọn thả diều không phải hạng tầm thường có thể đảm đương.

Có lúc chỉ thích bóc hạt dưa xem người khác tranh giành dây diều, còn vui vẻ rót rượu cho mình, thậm chí sẽ thả dây ra để kẻ khác cùng xem, nhất là khi kẻ bị giết là đám yêu tộc vương thất — gần như mỗi lần đều phải phô trương một phen như thế.

Mệnh không cho giữ người, tôn nghiêm cũng là như thế.

Ánh trăng xuyên qua cánh cửa mở hé, chiếu vào trong phòng. Gió mang theo mưa bên ngoài cũng theo đó ùa vào.

Túc Huyền nhàn nhạt liếc mắt nhìn, gọi:
“Mười Ba.”

Một kẻ toàn thân hắc y lập tức xuất hiện bên cạnh Liễu Ly Tuyết, gật đầu đáp:
“Tôn chủ.”

Liễu Ly Tuyết mỗi lần đều bị cái kiểu xuất quỷ nhập thần của Mười Ba doạ cho giật mình, ôm ngực mắng một tiếng:
“Ngươi có thể đi đường phát ra chút tiếng động được không?”

Mười Ba không để tâm tới hắn, xưa nay chưa từng cùng hắn trò chuyện. Ngoài Túc Huyền ra, không ai khiến hắn mở miệng.

Túc Huyền đứng dậy, từ tay áo móc ra khăn gấm, thong thả lau giọt máu dính trên mu bàn tay, vừa làm vừa nói:
“Nghĩ cách làm hắn mở miệng.
Người còn lại giao cho Mười Hai xử lý.”

“Mạng lệnh đã rõ.”
Mười Ba cúi người cung kính đáp lời.

Hắn bước lên, kéo tên bị thương còn thoi thóp ở góc tường, chớp mắt đã biến mất khỏi gian phòng.

Liễu Ly Tuyết giũ cây quạt xếp, tự tay quạt gió an thần, liếc nhìn Túc Huyền mà rợn tóc gáy. Trong lòng thầm may mắn bản thân từ nhỏ đã quen biết với Túc Huyền, chưa từng có tâm phản trắc.
Nếu không, có lẽ giờ nằm tại đây chính là hắn.

Túc Huyền vốn lười nhác, xưa nay không tự mình động thủ. Những chuyện như giết người thường do Mười Hai hoặc Mười Ba ra tay.

Thế nhưng đám vương tộc lần này lại chạm đúng điểm cấm, ra tay không nên ra tay, động vào người không nên động.

Một tháng trước, vì phải túc trực bên Tang Đại, Túc Huyền gần như không rời Yêu Điện, không hề có động tĩnh. Hành động này khiến không ít kẻ đang run sợ vì hắn nghĩ rằng: hắn không có chứng cứ, không tiện ra tay.

Không ngờ sáng nay Tang Đại vừa mới tỉnh lại, đến đêm thì Túc Huyền đã tự mình xuất thủ, toàn bộ những kẻ còn sót đều bị dọn sạch.

Ngay cả Liễu Ly Tuyết cũng là nhờ nhận được truyền âm của hắn mới hay tin Tôn chủ đã rời khỏi Yêu Điện, đích thân động thủ.

Cứ điểm này đại khái có khoảng bảy, tám trăm người. Túc Huyền chỉ để lại một kẻ sống.

Tất nhiên, cái gọi là “người sống” kia rơi vào tay Mười Ba thì kết cục còn thảm hơn cả chết.

Dù sao thì con hồ ly nào đó vốn không thích nhìn thấy máu, giết người thường chỉ nhấc tay chém xuống, sạch sẽ gọn ghẽ, chẳng chút dư thừa.

Còn Mười Ba… thì không giống vậy.

Hắn thích máu tanh.

Túc Huyền cuối cùng cũng lau sạch vết máu trên tay, nhưng vẫn cảm thấy bẩn, đành dùng linh lực tẩy mấy lần, rồi mới mở miệng hỏi:
“Nàng thế nào rồi?”

Không cần chỉ đích danh, Liễu Ly Tuyết cũng hiểu người hắn hỏi là ai, đáp:
“Tang đại tiểu thư hôm nay chưa rời điện, vẫn luôn ở chủ điện nghỉ ngơi. Ngài vừa đi, ta đã thay nàng bắt mạch. Kinh mạch vẫn có chút hỗn loạn, e rằng tối nay khó an giấc.”

Túc Huyền lặng im hồi lâu.

Rồi chậm rãi hỏi:
“Còn Thiên Vi Hoa không?”

Khóe mắt Liễu Ly Tuyết co giật:
“Tôn chủ à, những gì trên thị trường có thể mua được đều đã gom về. Thần Y Cốc cũng bị ngài ‘mua sạch’ rồi —— à không, là đã đoạt về.”

Hắn gượng cười, sợ Túc Huyền nổi giận, lại nói tiếp:
“Nếu còn sót lại, e là chỉ bên Ma giới có mấy cọng, nhưng cũng không rõ đã phân tán tới nơi nào.”

“Nhờ người đi tra. Nếu có tin tức, mua về bằng được. Bất kể giá bao nhiêu, cũng có thể lấy tiên phẩm linh khí mà đổi.
Nếu mua không được —— thì cướp.”

Liễu Ly Tuyết trong lòng đốt một nén hương vì đám người Ma giới, gặp phải chủ thượng như Túc Huyền – cái kiểu người không nói lý – cũng chỉ mong các môn phái kia biết điều, đừng để Túc Huyền thật sự động thủ.

Túc Huyền lại hỏi: “Pháp khí trọng tố kinh mạch cùng tiên thảo đã chuẩn bị xong chưa?”

Liễu Ly Tuyết đáp: “Tiên thảo đã tìm đủ, chỉ là pháp khí còn cần vài ngày mới có thể đưa đến.”

“Ừm.”

Sau đó là một khoảng trầm mặc rất lâu.

Liễu Ly Tuyết đứng yên phía sau Túc Huyền.

Tóc bạc của Túc Huyền rối tung thả sau đầu, trường bào kéo quét mặt đất, vậy mà chẳng nhiễm chút máu tanh, vẫn sạch sẽ như cũ.

Liễu Ly Tuyết lặng lẽ nhìn một lát, cuối cùng nhịn không được mở miệng: “Tôn chủ, Tang đại tiểu thư... sẽ không sao đâu.”

Túc Huyền không đáp.

Liễu Ly Tuyết cũng biết hắn sẽ không đáp, trong lòng âm thầm thở dài, không nói thêm gì nữa.

Mãi cho đến khi một tiếng sấm rền vang vọng ngoài trời, Túc Huyền rốt cuộc mới có động tĩnh.

Hắn ngẩng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm đã sâu.

“Đêm khuya rồi.”

Liễu Ly Tuyết thuận miệng phụ họa: “Phải.”

Túc Huyền lại im lặng.

Hắn ngửa đầu nhìn cơn mưa ngoài kia rơi mỗi lúc một nặng, tựa hồ trận mưa này còn phải kéo dài rất lâu.

Đêm khuya rồi, nàng đã ngủ chưa?

Giấc ngủ... có yên ổn không?



Bên ngoài mưa vẫn chưa dứt, rơi lộp độp trên cửa sổ, như chuỗi hạt châu đứt dây rơi xuống đất, trầm đục mà hỗn loạn.

Tang Đại ngồi trên mép giường sập tĩnh tọa, một bên thử điều vận linh lực, một bên lật xem quyển sách trong thức hải.

Lúc ấy trên chiến trường bị trọng thương, trong thức hải bỗng vang lên một đạo thanh âm, đem đoạn cốt truyện này truyền thẳng vào thức hải nàng. Thanh âm ấy giờ đã biến mất vô tung, dường như chỉ tồn tại để chỉ điểm cho nàng biết đến quyển sách kia.

Đó là một quyển thư viền mạ kim quang, nội dung kể lại cốt truyện sau khi Tang Đại chết.

Đơn giản chính là : sau Túc Huyền xuất quan, ổn định cục diện rung chuyển của Yêu giới, tuyên chiến với Tiên giới. thì Nam chủ Thẩm Từ Ngọc dẫn dắt Tiên giới khai chiến cùng Yêu giới, cuối cùng được Thiên Đạo trợ giúp, dùng thiên lôi đánh hạ Túc Huyền đã bước vào độ kiếp cảnh. Còn Thẩm Từ Ngọc và nữ chủ Thi Yểu thì trở thành đôi quyến lữ Tiên giới.

Tang Đại lần lượt lật xem từng trang, cố gắng tìm manh mối về tiên nhung thảo.

Quả nhiên, đến đoạn gần cuối, nàng tìm được đoạn có liên quan đến việc Thi Yểu thức tỉnh linh căn:

[Thi Yểu không dám nói với Thẩm Từ Ngọc, năm đó nàng cướp được linh căn mới có thể thức tỉnh. Thân thể nàng quá yếu, thiên cấp linh căn bị cưỡng ép nhổ ra, trồng vào kinh mạch nàng. Dù có tiên nhung thảo giúp dung hợp, cũng chỉ có thể phát huy hiệu quả như địa cấp linh căn. Bởi vậy, nàng chỉ có thể nói dối rằng mình thức tỉnh được địa cấp linh căn.]

[Thẩm Từ Ngọc xưa nay chính trực, nếu biết được chuyện này nhất định sẽ không tha thứ nàng. Vậy nên Thi Yểu chỉ đành giấu kín trong lòng. Dù dằn vặt, dù có những đêm giật mình tỉnh giấc, lương tâm bất an, nhưng nàng không còn cách nào khác. Nàng yêu Thẩm Từ Ngọc, chỉ có thức tỉnh linh căn mới có thể ở cạnh chàng lâu dài.]

Hàng mi dài của Tang Đại khẽ run, nàng mở mắt ra, hô hấp cũng bắt đầu bất ổn, run rẩy không kềm được.

Thiên cấp linh căn… tiên nhung thảo…

Linh căn có bảy loại: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lôi và ngôn linh. Chỉ có một loại thì gọi là thiên cấp linh căn, hai loại là huyền cấp, ba loại là địa cấp, từ bốn loại trở lên thì là ngụy linh căn. Linh căn càng thuần khiết, tốc độ tu hành càng mau.

Thực tế, từ mấy nghàn năm trước, sau khi linh mạch Quy Khư bị ăn mòn, tu sĩ mượn dùng linh khí tu hành cũng khó tránh mang độc vào thể nội, nhiều ít chẳng như nhau. Đại đa số tu sĩ chỉ có thể thức tỉnh địa cấp hoặc ngụy linh căn, huyền cấp đã xem như thiên tư hơn người, còn thiên cấp linh căn thì toàn bộ tứ giới e rằng không có mấy ai.

Tính đến nay, thiên cấp linh căn đã biết chỉ có mấy người.

Kiếm Tông Tang Đại, Kiếm Tông Thẩm Từ Ngọc, Thiền Tông Đàn Hoài đại sư, Yêu Vương Túc Huyền, chủ nhân Dao Sắc Phù U, và Ma Chủ Tịch Thương.

Còn có một người ——
Kiếm Tông Ứng Hành tiên quân.

Chính là sư phụ nàng.

Năm xưa Ứng Hành bị tứ giới hợp lực truy sát, cuối cùng ngã xuống ở Yêu vực, từ đó về sau bặt vô âm tín.

Hiện giờ, tiên nhung thảo lại xuất hiện bên người hắn, bị Thi Yểu chiếm được. Không chỉ như thế, nàng ta còn thức tỉnh được thiên cấp linh căn.

Vậy thiên cấp linh căn kia từ đâu mà có? Là từ ai bị đoạt đi?

Linh căn có linh, có thể tự hộ chủ. Thiên cấp linh căn lại càng không thể dễ dàng bị thương tổn. Một khi linh căn thức tỉnh, chủ nhân nếu không phải bị đại năng vây giết đến mức nguyên thần hủy diệt, sao có thể để người rút đi linh căn?

Mà suốt nhiều năm như vậy, trong tứ giới, người duy nhất từng bị vây giết với thân phận thiên cấp linh căn thức tỉnh giả——chỉ có một.

Tang Đại bỗng dưng phun ra một ngụm máu lớn, thân thể mềm nhũn, từ trên sập ngã nhào xuống, nặng nề đập lên nền đá xanh.

Nàng ho khan dữ dội, ho đến mức máu tươi chảy tràn nơi miệng, từng ngụm từng ngụm phun ra không ngớt.

Đúng lúc ấy, cửa Yêu điện bỗng bị xé mở, một tàn ảnh áo đen lao vào.

Tang Đại còn chưa thấy rõ người đến là ai, bóng đen kia đã quỳ sụp xuống bên cạnh nàng.

“Liễu Ly Tuyết!!!”

Tiếng quát vang dội, đuôi âm run rẩy, rõ ràng mang theo hoảng loạn.

Tang Đại được nhấc bổng lên. Người kia thân hình cao lớn, cánh tay hữu lực ôm nàng nhẹ tênh như nhặt chiếc lá. Tang Đại cả người như treo lơ lửng giữa khuỷu tay hắn.

Túc Huyền đặt nàng nằm trở lại trên sập, vừa thấy cổ áo nàng loang máu, thần sắc hắn nhất thời tái nhợt, giả bộ lạnh nhạt trước nay đều không giữ nổi, kinh hoảng hiện rõ trong mắt, chẳng hề che giấu.

“Liễu Ly Tuyết! Lăn lại đây cho bản tôn!!”

Tiếng quát như sét giáng vang dội cả Yêu điện. Gần như đồng thời, một vệt hồng ảnh từ bên ngoài lao vào.

Liễu Ly Tuyết tóc còn chưa kịp búi, áo ngoài khoác vội xộc xệch, nhìn ra là vừa bị gọi dậy từ giữa mộng.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hắn còn mơ hồ, chưa hiểu đầu đuôi.

Mới nửa đêm trước, hắn bị Túc Huyền lôi đi xử lý đám thi thể trên chiến trường, vừa trở về tiểu viện chợp mắt chưa bao lâu, lại bị kéo đến đây.

Túc Huyền tức đến cả người run rẩy: “Ngươi mù rồi sao?!”

Liễu Ly Tuyết lúc này mới thấy vệt máu loang trên đá xanh, rồi nhìn lên giường, thấy Tang Đại vô lực nằm ngửa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Sắc hắn thoáng chốc thay đổi, lập tức đẩy Túc Huyền sang một bên, nhào tới cạnh Tang Đại.

Lạ thay, Túc Huyền không những không giận, còn đứng yên để hắn tới gần. Đổi lại ngày thường, đã sớm một cước đá hắn ra khỏi điện.

Liễu Ly Tuyết rút ra một viên linh đan màu ngọc: “Mau nuốt!”

Tang Đại đón lấy, nhưng cổ họng nghẹn ứ, ho khan không dứt, căn bản không thể nuốt nổi.

Túc Huyền thấy vậy thì nóng nảy, quỳ một gối bên giường, một tay đỡ sau gáy nàng nâng lên, tay kia vận linh lực, cách không đưa viên linh đan vào yết hầu nàng.

Viên thuốc cuối cùng cũng trôi xuống. Sắc mặt Tang Đại hơi dịu lại, nhưng vẫn hồng ửng vì thiếu dưỡng khí.

Túc Huyền nhẹ đặt tay lên lưng nàng, vỗ nhè nhẹ, giúp nàng điều khí thuận tức.

Liễu Ly Tuyết sững người nhìn vị tôn chủ trước giờ lạnh như băng, nay lại vì một người mà bối rối tay chân như thế. Lẽ nào... hồ ly này không giả trang nữa?

Túc Huyền bắt gặp ánh mắt hắn, liền nổi giận, tung chân đá thẳng tới: “Còn ngây ra đó làm gì?! Trị thương! Nuôi ngươi ở Yêu giới là để ngươi ngắm trăng chắc?!”

Liễu Ly Tuyết bị đá ngã sấp xuống đất, nhưng cũng không dám cãi lời, chật vật bò dậy, lập tức bắt mạch cho Tang Đại.

Tang Đại cố nói: “Ta... không sao...”

Nhưng lời chưa hết câu đã ho tiếp, giọng khàn đặc, nghẹn ngào nói không tròn tiếng.

Túc Huyền lại vận linh lực giúp nàng áp chế, cơn ho dần dần dịu lại.

Một lúc lâu sau, Liễu Ly Tuyết mới thu tay về, lau mồ hôi không tồn tại trên trán, sắc mặt ngưng trọng.

May mà không tổn thương gân cốt, cũng không thương tới mệnh căn, coi như tai qua nạn khỏi.

Liễu Ly Tuyết đứng lên, phủi tay nói: “Không nghiêm trọng gì, chỉ là cảm xúc bị kích động quá mức, khiến khí huyết dâng trào. Tôn chủ dùng linh lực giúp nàng áp khí huyết xuống là ổn.”

Túc Huyền đưa linh lực xuyên qua kinh mạch Tang Đại, rất nhanh đã ép được cuồng khí huyết trong nàng xuống.

Liễu Ly Tuyết đỡ trán, khom người cúi đầu: “Vậy xin hỏi tôn chủ đại nhân cùng Tang tiểu thư, tiểu nhân bây giờ có thể lui về nghỉ ngơi được chưa?”

Tang Đại đã ổn định lại hơi thở, chậm rãi ngước mắt nhìn Túc Huyền. Một tay hắn còn đặt sau lưng nàng, cách lớp áo mỏng, lòng bàn tay nóng rực như nung, từng chút nhiệt thấm vào da thịt.

Nàng khẽ gọi: “Túc Huyền.”

Ánh mắt hai người giao nhau, hắn bình tĩnh thu tay lại, không đáp lời, chỉ liếc sang Liễu Ly Tuyết, lạnh giọng: “Cút đi.”

Liễu Ly Tuyết chắp tay cúi mình: “Được rồi, tiểu nhân lập tức lăn.”

Trong phòng chỉ còn lại hai người, một đứng một ngồi, từng là tử địch, giờ phút này lại đối diện trong tư thế như vậy.

Tang Đại ngồi thẳng lưng, lấy tay áo khẽ lau đi vết máu ở khoé miệng, thấp giọng nói: “Ta không sao, chỉ là nhất thời nghĩ đến chút chuyện cũ, cảm xúc có phần rối loạn.”

Túc Huyền hừ lạnh: “Ngươi sống hay chết chẳng liên quan gì tới bản tôn, chỉ là trên người ngươi còn có thứ bản tôn cần, bản tôn chưa cho phép, ngươi tuyệt đối không được chết.”

Tang Đại đã quá quen với cách nói chuyện này của hắn, từ lâu đã miễn dịch.

Nàng không muốn nghe lời hắn nói bằng miệng, mà muốn nghe lời hắn nói trong lòng.

Vì vậy, nàng chăm chú nhìn vào đôi mắt lưu ly kia.

【Đại Đại lại đang nghĩ gì? Có phải đang nhớ tới đám tạp chủng Kiếm Tông kia không? Không được, phải sớm bình ổn Yêu giới, dẫn binh đánh lên Tiên giới, bản tôn muốn đem đám người Kiếm Tông treo lên từng tên một, róc thịt phơi khô!】

Thật là hung tàn. Nhưng mà treo lên thả diều cũng chẳng phải không thú vị...

Tang Đại chợt nhớ tới nội dung nguyên tác có liên quan đến Túc Huyền.

Sau khi nàng chết, Túc Huyền bế quan, lúc ấy Yêu giới rối loạn, hắn lấy thủ đoạn cường ngạnh, giết chóc máu lạnh, bình định Yêu giới, sau đó dẫn dắt đại quân đánh thẳng lên Tiên giới, chủ lực công phá chính là Kiếm Tông.

Tiên giới Cửu Châu chia ba tông sáu phái, Kiếm Tông vốn không phải môn chủ sự, nhưng hắn lại gần như đánh cho Kiếm Tông tan tác.

Vì nàng sao?

【Đại Đại cứ nhìn ta như vậy làm gì? Còn đau sao? Trên hàng mi còn vương lệ kìa… Làm sao bây giờ, nàng thật sự rất đau sao?】

【Không được, phải gọi Liễu Ly Tuyết trở lại, Thần Y Cốc cái tên tiểu quái vật kia còn chưa tìm được, giờ chỉ có thể dựa vào Liễu Ly Tuyết.】

Tang Đại biết hắn sắp rời đi.

Túc Huyền làm bộ làm tịch khẽ phất ống tay áo, cúi đầu liếc nàng, giọng nhàn nhạt: “Bản tôn còn có công vụ ——”

Tang Đại không nhịn được mà hỏi: “Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu việc? Không ngủ được sao?”

Một ngày nói ba lượt, chẳng lẽ hắn không thể đổi một lý do khác?

Túc Huyền khựng lại, thoáng chốc như bị chặn lời, liền sau đó là một trận phẫn nộ giấu đầu hở đuôi: “Bản tôn làm việc từ bao giờ cần ngươi hỏi tới?”

【Không đúng, không đúng… Đại Đại đây là đang quan tâm ta! Lui lại, lui lại, không thể nói chuyện kiểu này!】

Tang Đại nghe hắn cất cao giọng, lại cảm thấy chẳng khác nào nghe tiếng gió rít qua tai. Nàng không còn để tâm đến những lời bên ngoài kia nữa, mà chỉ muốn nghe tiếng lòng của hắn.

Túc Huyền vẫn mở miệng, nhưng giọng nói đã khựng lại: “Ngươi là người Tiên giới, bản tôn có chuyện cũng chẳng thể nói với ngươi. Chỉ là... đêm đã sâu, bản tôn nên nghỉ ngơi thôi.”

Vừa dứt lời, hắn đã quen tay cởi áo ngoài, khớp ngón tay rõ ràng dừng lại ở thắt lưng, tháo dây lưng giữa ánh mắt Tang Đại.

Áo ngoài vừa rơi xuống, chỉ còn một thân áo dài màu đen mỏng nhẹ, không thể ngăn được khí tức nóng rực từ thân thể hắn truyền ra. Hắn ném áo sang một bên, đôi mắt thẳng thắn nhìn nàng đang ngồi trên giường nệm.

Nhận thấy tình thế không ổn, Tang Đại giật mình, theo bản năng lui ra sau: “Ngươi muốn làm gì?”

Túc Huyền dừng tay lại giữa không trung, hơi cúi người tiến gần. Tóc dài bạc rủ xuống trước mặt nàng, hương khí thanh lạnh như gió đêm thấm vào lòng người.

“Tang đại tiểu thư nghĩ bản tôn muốn làm gì?” Hắn hỏi, đôi mắt nheo lại như cười mà chẳng giống cười. “Tiên giới chẳng phải vẫn đồn rằng Yêu giới và Ma giới đều dâm loạn sao? Vậy chi bằng tiểu thư tự mình nghiệm thử một phen?”

“Bản tôn tu đến Đại Thừa cảnh, nếu cùng bản tôn song tu, nói không chừng kinh mạch của tiểu thư chẳng mấy chốc sẽ khôi phục hoàn toàn. Thế nào?”

【Gần quá…】

【Đại Đại thật thơm, lông mi dài cong vút, đẹp đến rung động lòng người.】

【Thật muốn cưới nàng về Yêu Điện, ôm vào lòng, giữ mãi bên mình ——】

Mắt thấy Túc Huyền mạch não càng lúc càng lệch hướng không thuốc cứu nổi, Tang Đại nghiêng người tránh khỏi khuỷu tay hắn, thoắt cái đã lách ra khỏi phạm vi áp chế, xoay người nhảy khỏi giường, đưa lưng về phía hắn.

“Không cần.” Giọng nàng trầm tĩnh, “Yêu Vương đại nhân nếu bận rộn như vậy, vẫn nên mau trở về xử lý chính sự đi. Đừng vì ta – một kẻ tù binh – mà chậm trễ quốc sự.”

Tang Đại làm như muốn đuổi khách. Ngoài mặt thì lãnh đạm, nhưng đôi tai đã đỏ rực, ánh mắt không dám liếc về phía hắn, sợ lại nghe mấy lời lung tung vô phép kia.

Nàng vừa đi, Túc Huyền liền ngả người lên giường nệm, bộ dáng lười biếng như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.

Hắn quá cao, cái giường nhỏ này vốn dĩ không chứa nổi thân hình hắn. Chân dài vắt lên tay vịn, thoạt nhìn thật là... ủy khuất.

Cởi bỏ áo ngoài, hắn chỉ mặc áo lót mỏng nhẹ, thân hình rắn rỏi cường tráng hiện rõ qua lớp vải, khí chất vừa cường ngạnh vừa lười nhác, khó mà dời mắt.

Tang Đại vẫn đưa lưng về phía hắn, nhẹ giọng hỏi: “Yêu Vương đại nhân không đi nghỉ sao?”

Túc Huyền hai tay gối sau đầu, ánh mắt lười nhác rơi xuống lưng nàng.

“Nơi này là chủ điện của bản tôn, ngươi nói xem ta nên đi đâu?”

Tang Đại ngẩn người: “... Yêu Điện lớn như vậy, vì sao nhất định phải để ta ở nơi này?”

“Bản tôn đương nhiên muốn đích thân trông giữ ngươi,” hắn đáp, “Kiếm Tông đại tiểu thư, lại là thiên cấp linh căn hiếm thấy của Tiên giới, bản tôn tự nhiên phải giữ kỹ để đổi lấy linh mạch.”

Tang Đại khẽ thở ra một tiếng trong lòng, cúi đầu bước về phía rèm châu ngăn cách nội thất.

Nội điện trong Yêu Điện rộng lớn, xa hoa lộng lẫy, đủ thấy chủ nhân nơi này vung tiền như rác. Chủ điện có rèm châu phân cách ngủ thất, hắn nếu đã lên giường nằm, nghĩa là ngầm chấp nhận để nàng ngủ chung. Dù gì dạo gần đây nàng vẫn luôn chiếm giường của hắn mà ngủ.

Rèm châu hạ nửa, Tang Đại im lặng cởi áo ngoài.

Thân hình yểu điệu ẩn hiện trong ánh sáng dịu của dạ minh châu, mỹ lệ đến khiến người ta không dám nhìn thẳng. Túc Huyền ánh mắt vô thức dời đi, cả người như hóa đá, đôi mắt không dám liếc qua, cổ họng như bị tắc nghẹn, không phát ra tiếng.

Hắn không thấy, nhưng tai vẫn nghe rõ từng âm thanh sột soạt nàng thay y phục.

Lửa trong người bùng lên, mạch máu như sôi trào. Dù chưa đến thời kỳ động dục, nhưng thân thể hắn lại nổi lên cơn khô nóng quen thuộc, chỉ vì những âm thanh khe khẽ kia.

Dù đã dùng linh lực phong bế cả thị giác lẫn thính giác, nhưng đốm lửa vẫn cháy âm ỉ trong lòng, không sao dập tắt. Hắn mở bừng mắt, đối diện rèm châu mơ hồ, thấy thân ảnh mờ nhạt đã nằm xuống, thân trên lộ ra do mới cởi áo ngoài.

Màn giường buông rủ, nhưng với thị lực Yêu tộc, Túc Huyền vẫn nhìn thấy rõ ràng hình dáng người nọ sau màn.

Nằm trên sập của hắn, đắp tấm chăn gấm của hắn.

Túc Huyền khẽ chửi thầm, bật dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Cửa phòng “cạch” một tiếng mở ra rồi đóng lại.

Tang Đại mở mắt, xuyên qua màn giường nhìn thoáng qua phía ngoài. Mỗ hồ ly ban nãy còn nằm đấy, áo ngoài vẫn còn vắt trên ghế, vậy mà chỉ mặc trung y đã rời đi.

Có lẽ lát nữa sẽ quay về.

Cung điện của Túc Huyền vô cùng xa hoa. Chỉ riêng cái sập hắn nằm cũng đã khảm dạ minh châu, đệm lót và chăn gấm toàn là hàng thượng đẳng, đắt đến mức nàng không thể nào mua nổi. Dù là đại tiểu thư Kiếm Tông, nhưng nàng rất ít lấy bạc từ tông môn, phần lớn đều âm thầm đưa cho Tri Vũ kiếm dùng.

Không khí trong phòng lặng như nước, xen lẫn mùi cỏ cây mát lạnh – hương khí trên người hắn. Thanh thuần, sạch sẽ, không vướng bụi trần.

Nhưng sau bao ngày ở đây, trong hương thơm đó dường như đã hòa lẫn mùi hương dịu nhẹ thuộc về nàng.

Tang Đại xoay người vào trong, kéo chăn gấm che kín thân thể.

Mỗ hồ ly kia hình như... thích nàng.

Tang Đại không phải kẻ ngốc. Dù mấy năm nay chỉ một lòng một dạ luyện kiếm, nhưng đối với chuyện tình cảm, nàng đâu hoàn toàn mù mờ. Mấy câu tiếng lòng vừa rồi đã đủ nói rõ tâm tư hắn.

Túc Huyền thích nàng.

Những cho tới bây giờ  ,nàng mới biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play