Túc Huyền phản ứng rất tự nhiên vẫn còn để tay trên mặt nàng. Vốn Tộc Cửu Vĩ Hồ có thân nhiệt cao hơn bình thường, tay hắn lại ấm áp và khô ráo, hoàn toàn đối lập với thân nhiệt hàn lạnh của Tang Đại.
Nàng chớp mắt, ánh mắt còn mơ màng.
Túc Huyền như vừa bừng tỉnh, vội vàng thu tay lại. Thần sắc cũng thay đổi rất nhanh, lại trở về dáng vẻ hồ ly kiêu ngạo ngày thường.
“Đường đường là đại tiểu thư họ Tang, chẳng phải rất giỏi chịu đựng sao? Sao chỉ vì sốt một chút mà khóc lóc thế này?”
Giọng điệu hắn đầy mỉa mai.
Nhưng Tang Đại chỉ nhìn hắn.
【Đau lòng chết bản tôn rồi, thật sự đau đến vậy sao? Liễu Ly Tuyết đúng là đồ phế vật, chút thương tích này mà cũng không chữa nổi. Bản tôn phải lập tức đến Thần Y Cốc bắt con quái vật nhỏ kia, chắc chắn hắn có cách.】
Giờ Tang Đại đã có thể khẳng định, nàng nghe được tiếng lòng của Túc Huyền. Nhưng dường như chỉ khi nàng nhìn thẳng vào hắn mới nghe được.
Lúc không nhìn hắn thì không nghe được, hoặc nghe rất mơ hồ. Đó là lý do trước đây nàng chỉ nghe lỏm được vài đoạn đứt quãng.
Hơn nữa, có vẻ nàng chỉ nghe được tiếng lòng của riêng Túc Huyền. Ví dụ như tỳ nữ bên cạnh, nàng không nghe thấy gì cả.
Còn những quy luật khác thì nàng chưa rõ, nhưng chỉ riêng việc nghe được tiếng lòng của Túc Huyền đã đủ khiến người ta khiếp sợ.
Thấy Tang Đại cứ nhìn chằm chằm vào mình, hai tai hồ ly của Túc Huyền như muốn bật ra, cả người cứng đờ.
【Đại Đại nhìn ta làm gì vậy? Chẳng lẽ lại muốn rút kiếm chém ta? Dù sao thì kiếm Tri Vũ cũng đã bị chặt đứt rồi… Giờ chắc nàng khó chịu lắm, hay là để Đại Đại đánh ta hai cái cho hả giận?】
Tang Đại: “……”
Cuối cùng nàng không nhịn được nữa, mở miệng nói:
“Túc Huyền, ta chỉ là mỏi mắt thôi. Ngươi có thể đứng lên một chút được không? Ta không ngồi dậy được, ngươi đang đè lên chăn rồi.”
Lúc này Túc Huyền mới nhận ra mình đang ngồi đúng ngay mép giường, đè lên chăn mỏng. Với tình trạng yếu ớt hiện tại của nàng, quả thật không thể tự tránh ra được.
【Đáng giận, vậy mà không phát hiện ra Đại Đại mỏi mắt. Phải lập tức bảo Liễu Ly Tuyết điều chế thuốc.】
Nhưng Tang Đại lại thấy con hồ ly nào đó thong dong đứng dậy, cúi đầu nhìn nàng:
“Đại tiểu thư họ Tang, bản tôn còn giữ mạng ngươi vì ngươi còn có giá trị. Tiên giới các ngươi bị bắt đi mấy nghìn người. Nếu không muốn họ chết, thì ngoan ngoãn sống sót, để bản tôn chơi cho đã.”
Những lời hắn nói với lời trong lòng khác xa một trời một vực, từ giọng điệu đến ý tứ. Điều này khiến Tang Đại không khỏi nghi ngờ: hắn có bị đoạt xác không?
Nàng không để ý đến hắn nữa, chống tay ngồi dậy, phát hiện kinh mạch đứt đoạn trong cơ thể đã được chữa trị đôi chút, sức lực cũng khá hơn trước. Có lẽ là lúc nàng ngất đi, có người giúp nàng trị thương.
Môi nàng tái nhợt, không thoa son phấn, mái tóc đen mềm mại buông xõa, ngẩng đầu nhìn Túc Huyền.
“Ta sẽ sống cho tốt, Túc Huyền. Ta sẽ không từ bỏ mạng sống của mình nữa.”
Trên chiến trường, khi không còn linh lực, nàng từng nghĩ đến cái chết để khỏi bị xé xác. Nhưng bây giờ, đã có cơ hội sống sót, thì tại sao lại phải chết?
Sư phụ còn chưa tìm được, chuyện năm đó vẫn chưa có lời giải.
Túc Huyền quay đầu đi: “Bản tôn không để tâm. Bản tôn chỉ cần ngươi chết dưới tay bản tôn.”
“Liễu Ly Tuyết, trị thương cho nàng.” Túc Huyền xoay người đẩy rèm châu ra. “Bản tôn còn việc phải xử lý, đừng để nàng chết.”
Trong phòng, một người khác đã có mặt từ lâu, nhịn cười gật đầu: “Rõ, tôn chủ.”
Túc Huyền dĩ nhiên nghe ra tiếng cười trong lời hắn nói, liền lạnh lùng liếc Liễu Ly Tuyết một cái. Hắn lập tức thu nụ cười, nghiêm túc đáp: “Tuân lệnh, tôn chủ!”
Liễu Ly Tuyết đi theo Túc Huyền nhiều năm, tất nhiên biết nhìn sắc mặt mà hành động. Hắn có thể thấy tâm trạng tôn chủ dường như đang không tốt, mà nguyên nhân lại là vì vị Tang đại tiểu thư này.
Chính xác hơn, là vì nàng bị thương, khiến Yêu Vương đại nhân lo lắng không yên.
Tang Đại bị thương rất nặng, chủ yếu là do tâm cảnh suy sụp, lại mất đi bản mệnh kiếm – thứ không khác gì cánh tay phải của một kiếm tu.
Túc Huyền đã rời đi. Cả Liễu Ly Tuyết và Tang Đại đều biết hắn hẳn là lại đến Thần Y Cốc. Không rõ liệu mấy trăm năm mới ra được một loại tiên thảo linh quả ở đó có kịp cứu người không.
Liễu Ly Tuyết phe phẩy cây quạt, nhìn về phía Tang Đại, nhướng mày, giọng điệu trêu chọc:
“Tiểu mỹ nhân, lâu rồi không gặp nha~”
Tang Đại gật đầu: “Lâu rồi không gặp.”
Trước mắt nàng là một người mặc hồng y rực rỡ, ngũ quan yêu diễm, đuôi mắt còn điểm sắc đỏ, khuôn mặt quá mức xuất sắc.
Tang Đại biết thân thể thật của hắn là một con khổng tước hoa. Hai người từng gặp nhiều lần – thường là sau khi nàng đánh nhau với Túc Huyền xong, hắn sẽ đến đón tôn chủ bị thương.
Thuận tiện ném cho nàng một lọ linh đan luyện chế sẵn. Tang Đại cũng nhận hết, vì những đan dược đó không có độc. Ở tu chân giới, linh đan của Liễu Ly Tuyết có thể bán được ngàn viên thượng phẩm linh thạch – là thứ Tang Đại không nỡ bỏ tiền mua.
Những năm qua, túi Càn Khôn của nàng tích trữ không ít linh đan. Mỗi lần ra ngoài rèn luyện bị thương, chỉ cần ăn một viên, ngủ một giấc là hồi phục phân nửa, có thể tiếp tục đánh tiếp.
Chỉ là… đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau ở Yêu giới.
“Ngươi xem ngươi kìa, sao lại thành ra thế này, nhìn mà thấy xót.”
Liễu Ly Tuyết lắc quạt, bước nhẹ nhàng đến trước mặt Tang Đại, cúi xuống nhìn nàng – người đang ngồi trên giường, như một mỹ nhân băng giá.
Mỹ nhân thì đúng là mỹ nhân, nhưng lạnh như băng. Một gương mặt đẹp rõ ràng, vậy mà lúc nào cũng lạnh lùng xụ mặt. Bao nhiêu năm qua, Liễu Ly Tuyết ít nhất cũng đã đến đón tôn chủ nhà mình bị đánh trọng thương trở về mấy chục lần, cũng gặp vị “tiểu quái vật” đệ nhất Tiên giới này không dưới mấy chục lần – nhưng chưa bao giờ thấy nàng nở lấy một nụ cười.
Liễu Ly Tuyết không dám ngồi lên giường của Túc Huyền, chỉ kéo một cái ghế lại gần ngồi trước mặt Tang Đại, vừa phe phẩy cây quạt vừa nói nửa đùa nửa thật:
“Tang đại tiểu thư, vì cứu ngươi mà tôn chủ hao tổn không biết bao nhiêu linh thạch đâu.”
Nhưng khi thấy ánh mắt của Tang Đại nhìn sang, hắn lập tức đổi tông giọng.
Tang Đại vẫn giữ vẻ mặt không biểu cảm mà nhìn hắn. Liễu Ly Tuyết cũng không giận, chỉ giơ bàn tay trắng trẻo chỉ về phía nàng, ý bảo nàng đưa tay ra.
Tang Đại duỗi cổ tay phải ra.
Liễu Ly Tuyết đặt nhẹ tay lên, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc — điều hiếm thấy ở hắn. Dù là lúc tôn chủ nhà hắn chỉ còn thoi thóp một hơi, hắn vẫn còn cười cợt được, nhưng lúc này lại trông nghiêm trọng thật sự.
Hắn chậm rãi nói:
“Linh căn của ngươi đã bị bóc ra rất nhiều. Vậy nên mấy năm nay tu vi ngươi đình trệ, không tiến nổi. Nếu không phải vì vậy, với thiên phú của ngươi, sớm đã bước vào Đại Thừa cảnh rồi. Giờ hẳn phải là người trẻ tuổi đầu tiên trong Tứ giới đạt đến Đại Thừa. Ngươi biết mình bị trúng độc không?”
Tang Đại đương nhiên biết. Là tông chủ họ Tang và phu nhân họ Thi hạ độc. Nói đúng ra, là cả Kiếm Tông đều lừa nàng, tất cả đều hạ độc nàng.
Mấy năm nay tu luyện không tiến, ban đầu nàng nghĩ là do bản thân thay đổi tâm cảnh, còn dự định sẽ tìm thời gian xuống núi rèn luyện hoặc bế quan tĩnh tu. Nhưng việc trong tông quá nhiều, đành trì hoãn. Ai ngờ, hóa ra vấn đề không nằm ở nàng, mà là ở những bát thuốc kia.
Tang Đại cúi đầu, giọng lạnh đi:
“Biết.”
“Vì sao không phản kháng?”
“… Vì Thi Yểu. Vì muốn chuyển linh căn của ta cho nàng kéo dài tính mạng.”
Nhắc đến đây nàng chỉ thấy nực cười. Linh căn là thứ có chủ, dù có cưỡng ép đặt vào người khác cũng sẽ bị bài xích, cuối cùng chỉ là lưỡng bại câu thương. Tu chân giới bao nhiêu năm, chưa từng có ai đổi linh căn mà thành công.
Liễu Ly Tuyết không ngạc nhiên. Hắn chỉ hỏi:
“Thi Yểu biết chuyện này không?”
Tang Đại im lặng hồi lâu. Mãi sau, một câu khàn khàn cất lên:
“Nó biết.”
Sao Thi Yểu lại không biết? Mỗi tháng đều phải uống một lần máu, chẳng lẽ không biết máu đó từ đâu ra?
Rất nhiều bát thuốc hủy linh căn là do Thi Yểu tự tay mang tới. Lúc nàng thấy Tang Đại uống xong, ánh mắt luôn phức tạp.
Tang Đại ba tuổi đã thức tỉnh thiên cấp linh căn và mất trí nhớ. Nhưng Thi Yểu thì không. Nó thừa biết thể chất yếu ớt của mình không liên quan gì tới Tang Đại, bởi vì chúng chẳng có chút quan hệ máu mủ.
Nó biết tất cả, nhưng vẫn im lặng đồng tình. Im lặng nhìn Tang Đại vì áy náy mà hết lòng che chở, nhẫn nhịn yêu thương. Im lặng để cả Kiếm Tông hy sinh Tang Đại vì muốn cứu nó. Im lặng nhìn Tang Đại cam tâm tình nguyện thành thanh kiếm sắc nhất của Kiếm Tông — dù bị trói, dù bị phản bội.
Liễu Ly Tuyết nói tiếp:
“Khi tin tức ngươi tử trận truyền ra, họ nói ngươi chết ở chiến trường. Nhưng ngay cả thi thể của ngươi cũng không mang về.”
“Tang đại tiểu thư, cả đời này ngươi sống mệt như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?”
Vì cái gì?
Chính Tang Đại cũng cảm thấy mình thật ngu ngốc.
nàng luôn cho rằng tình thân máu mủ là điều thiêng liêng, hóa ra từ đầu đến cuối chỉ là công cụ.
nàng đã dốc hết sức bảo vệ đồng môn, kính trọng sư huynh sư tỷ, nhưng đổi lại chỉ là sự phản bội và lừa gạt.
Tang Đại nhìn ấn ký Kiếm Tông trên cổ tay phải — nó đã mờ nhạt đi rất nhiều, vì nàng hiện giờ quá yếu.
Nàng bỗng nhiên hỏi:
“Kim Đan của ta… còn có thể hồi phục không?”
Liễu Ly Tuyết đáp:
“Tôn chủ sẽ không để ngươi nát Kim Đan.”
Tang Đại không lên tiếng, nhưng trong lòng khẽ động — theo lời hắn, nghĩa là vẫn còn cơ hội.
Nàng thử xoay lòng bàn tay, thử vận chuyển linh lực. Nhưng chỉ cảm nhận được chút linh lực mong manh, yếu ớt tới mức gần như không tồn tại.
Khi đó, Kim Đan của nàng gần như vỡ nát. May mà Túc Huyền kịp thời tới bảo vệ, nên Kim Đan chưa tan thành tro bụi. Bây giờ trong đan điền nàng có một luồng linh lực xa lạ, cực kỳ cường đại, đang quấn lấy phần Kim Đan chưa vỡ nát, bảo vệ và cố định nó lại. Nhờ thế, Kim Đan mới chưa hoàn toàn tan rã.
Tang Đại hỏi thẳng:
“Muốn khôi phục Kim Đan, ta phải làm gì?”
Liễu Ly Tuyết đưa cho nàng một viên đan dược:
“Ăn viên này trước đã. Vừa rồi ngươi kinh mạch hỗn loạn, lại sốt cao, thân thể giờ cực kỳ yếu.”
Tang Đại không do dự, cầm lấy nuốt ngay.
Liễu Ly Tuyết tuy miệng lưỡi trêu chọc, nhưng chưa từng làm hại nàng. Người của Túc Huyền, dù ai cũng tính khí quái gở, nhưng lại không thèm dùng thủ đoạn hèn hạ như hạ độc — ai sống được bên cạnh Túc Huyền đều quang minh chính đại kiểu chết tiệt.
Thấy nàng uống thuốc xong, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm — nhiệm vụ hoàn thành, tôn chủ bên kia cũng có câu trả lời.
“Ngươi biết tiên nhung thảo không?” – Hắn hỏi.
Tang Đại gật đầu:
“Biết. Thiên cấp tiên thảo, thiên hạ chỉ có một gốc, từng nằm trong tay sư phụ ta. Có thể tu bổ Kim Đan. Hắn từng định để dành cho ta khi độ kiếp.”
Chỉ là sau đó bị truy sát khắp tứ giới, tiên nhung thảo cũng bị mang đi. Từ đó về sau, Tang Đại chưa từng thấy lại.
Liễu Ly Tuyết cười cười, giọng nhẹ như gió:
“Tiên nhung thảo không chỉ tu bổ được Kim Đan, mà còn có thể giúp dung hợp linh căn.”
Tay Tang Đại đặt trên tấm chăn mỏng khẽ co lại:
“Ý gì? Dung hợp linh căn là sao?”
“Linh căn có thể bị bóc ra, vậy đương nhiên có thể trao đổi. Một người không có linh căn, không nhất định cả đời vô duyên tu tiên. Hắn có thể lấy linh căn từ người khác, cấy vào kinh mạch mình. Tiên nhung thảo chính là dùng để giúp dung hợp, để cơ thể không bài xích linh căn đó.”
Tang Đại thấy tim mình đập mạnh, như có gì đó bị bóp nghẹt:
“...Ngươi nói tiên nhung thảo có thể dung hợp linh căn, tức là… linh căn thật sự có thể đổi được?”
Liễu Ly Tuyết gật đầu, bình tĩnh đáp:
“Đương nhiên. Trước kia từng có rồi, chẳng qua không nhiều. Nếu không, ngươi nghĩ vì sao tiên nhung thảo lại tuyệt tích? Người như ngươi, sinh ra đã có thiên cấp linh căn, vĩnh viễn không thể hiểu được cảm giác của những kẻ không có gì. Với họ, tiên đạo là tất cả. Là thứ họ khát vọng đến mức có thể đánh đổi cả linh hồn.”
Tang Đại bỗng nhớ đến một quyển sách cũ từng xem.
Một quyển sách kể về người không có linh căn, vì muốn tu tiên mà chấp nhận cấy ghép linh căn từ người khác. Máu chảy, thân thể vỡ nát, linh căn phản kháng, đau đớn không thể hình dung. Nhưng họ vẫn cam tâm, chỉ vì một tia hy vọng tu hành.
Khi ấy nàng xem chỉ cảm thấy hoang đường.
Giờ mới hiểu , đó không phải truyền thuyết. Mà là sự thật.
Tang Đại ngẩn người. Trong sách từng nhắc đến việc Thi Yểu đột nhiên thức tỉnh địa cấp linh căn, nàng khi ấy còn tưởng đó là nữ chủ khí vận. Nhưng nếu linh căn có thể nhổ trồng, vậy Thi Yểu có phải... dùng linh căn của người khác?
Ý nghĩ đó khiến nàng lạnh cả sống lưng.
Liễu Ly Tuyết thấy nàng im lặng trầm ngâm, nghĩ mình nói quá nhanh bèn tiếp lời:
“Minh Giới Dao Sắc, một tháng nữa sẽ tổ chức mười năm một lần Quỷ Thị đấu giá. Lần này có tiên nhung thảo.”
Tang Đại đồng tử co rút:
“Tiên nhung thảo 500 năm trước đã tuyệt tích, chỉ có sư phụ ta có một gốc!”
“Cho nên,” – Liễu Ly Tuyết cười khẽ – “Cây tiên nhung thảo đó là của ai, không cần nói cũng rõ.”
Câu nói khiến nàng choáng váng. Tang Đại ho khan mấy tiếng, sắc mặt tái nhợt. Liễu Ly Tuyết giật mình, luống cuống tay chân truyền linh lực giúp nàng ổn định:
“Cô nãi nãi à, đừng kích động, ta nói từ từ được chưa!”
Hắn thấp giọng giải thích:
“Dao Sắc Minh Giới quỷ khí nặng, nếu không có linh lực hộ thể, ngươi chưa kịp tới chỗ đấu giá đã bị quỷ khí cắn ngược mà chết. Tôn chủ nhất định sẽ đi, vì chỉ có tiên nhung thảo mới cứu nổi Kim Đan của ngươi. Nếu ngươi muốn điều tra người đứng sau cây thảo đó, trong vòng một tháng, phải dưỡng kinh mạch cho vững.”
Tang Đại gật đầu, ánh mắt đã tỉnh táo lại:
“Ta hiểu rồi.”
Liễu Ly Tuyết đưa nàng một bình ngọc:
“Bên trong là thuốc dưỡng thương. Ngươi bị tổn hại tâm cảnh, cần thời gian bảo dưỡng. Về bản mệnh kiếm… Tri Vũ kiếm đã vỡ. Tôn chủ hao tốn một tháng vẫn không thể cứu lại. Chờ ngươi khôi phục Kim Đan, có thể nhận một thanh kiếm mới.”
Tang Đại nhận lấy, khẽ nói lời cảm ơn.
Liễu Ly Tuyết xoay người sắp rời đi, chợt như nhớ ra điều gì, lại dặn thêm:
“Đúng rồi, gần đây Yêu Giới bất ổn, tốt nhất đừng rời khỏi Yêu Điện.”
Tang Đại không đáp, chỉ cúi đầu vuốt ve bình ngọc trong tay.
Nàng hiểu rõ ý của Liễu Ly Tuyết. Yêu Giới đang có biến.
Tang Đại vốn rất quen thuộc tình hình Yêu Giới.
Vương tộc con nối dõi đông đúc. Đời trước Yêu Vương từng lập người kế vị là huynh trưởng của Túc Huyền — một kẻ kém xa Túc Huyền về cả tư chất lẫn thiên phú.
Túc Huyền khi đó rất ít lộ diện, tứ giới chỉ biết hắn là thiên cấp linh căn, còn lại gần như chẳng biết gì.
Lúc ấy Yêu Giới rối loạn, quyền lực phân tán. Cửu Vĩ Hồ vương tộc chỉ nắm được một phần ba thế lực. Mười hai điện chấp sự nắm giữ phần lớn binh lực, lại còn thường xuyên gây chiến với Tiên Giới, tử thương vô số.
Không ai ngờ được, một ngày nọ, Túc Huyền tu vi đột phá cực nhanh, một mình giết sạch tất cả vương tộc phản đối hắn, máu chảy thành sông.
Chưa hết — hắn tiến vào mười hai điện, trong một tháng, giết sạch toàn bộ chấp sự.
Mười hai điện hợp lại thành Tinh Khuyết Điện, hoàn toàn nằm dưới tay Túc Huyền.
Yêu Giới từ đó quy về một mối.
Tin này khi ấy vang dội tứ giới. Một thiếu niên lang, đối đầu hàng chục nguyên anh cảnh yêu tu, lại có thể sống sót, phản giết toàn bộ, thực lực đó khiến người ta vừa sợ vừa phục.
Từ đó về sau, Yêu Giới chưa từng phát động chiến tranh với Tiên Giới.
Cho nên, lần này Ma Giới đột nhiên tấn công Ngọc Môn Quan, Tiên Giới bất ngờ ứng chiến. Ma giới binh lực lại tăng gấp đôi so với trước — Tang Đại lúc ấy còn tận mắt thấy rất nhiều yêu binh xen lẫn trong quân Ma Giới.
Nàng đã chiến mười bảy ngày ở tiền tuyến, nhưng không hề thấy bản tôn Túc Huyền xuất hiện.
Lúc ấy nàng mới hiểu — đây không phải là quyết định của Túc Huyền.
Có người thừa lúc hắn bế quan, lén lút liên minh với Ma Giới, điều động binh lực Yêu Giới.
Túc Huyền nếu còn ở ngoài, tuyệt đối không dung thứ hành vi này. Hắn chưa từng thân thiết với Ma Chủ, càng không bao giờ cam lòng liên minh.
Muốn đi Dao Sắc tra ra kẻ đứng sau cây tiên nhung thảo.
Muốn tìm ra người đã cướp đi Tri Vũ kiếm, lừa nàng lấy Kim Đan.
Muốn biết, rốt cuộc Thi Yểu có thật là “nữ chủ có khí vận”... hay chỉ là một kẻ cướp đoạt
Tang Đại nghe vậy chỉ khẽ cười, không tiếp lời.
Nụ cười kia rất nhạt, không mang theo vui buồn. Nhưng trong mắt nàng, đã không còn nghi hoặc.
Nàng đã từng đứng ở đỉnh cao.
Tay cầm Tri Vũ, một thân bạch y, kiếm khí tung hoành, phàm là yêu tà dám xâm nhập, không ai toàn mạng quay về. Khi ấy, trong mắt người đời, nàng là kiếm tu không ai bì kịp — cả trời đất chỉ có một Tang Đại.
Nay thì sao?
Kim Đan suýt nát, bản mệnh kiếm đã vỡ.
Ngay cả linh căn cũng không thể vận chuyển.
Chỉ còn lại chút hơi tàn, nhờ một cổ linh lực xa lạ cố gắng bao bọc lấy nàng, như một ngọn nến lụi tàn trong gió mạnh.
Liễu Ly Tuyết vẫn nhìn nàng, chậm rãi nói:
“Tang đại tiểu thư, người khác không thể làm được, ngươi có thể.
Ngươi chỉ cần một tháng. Một tháng thôi. Đủ để khiến những kẻ đó hối hận vì đã không sớm chạy trốn.”
Tang Đại không nói gì, chỉ đưa tay lên, nắm chặt bình ngọc.
Một tháng...
Nàng cần hồi phục kinh mạch. Khôi phục Kim Đan. Tìm lại linh lực.
Nàng cần , trở lại.
Vì sư phụ. Vì Tri Vũ. Vì tất cả những gì đã bị cướp đi.
Ngoài trời, gió đêm lạnh lẽo. Yêu Điện như một ngọn núi chìm trong tĩnh mịch, bị phong ấn trong tầng tầng kết giới vô hình. Nhưng trong lòng Tang Đại, không còn tĩnh lặng nữa.