Tang Đại nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu, vừa lúc chạm mắt với Túc Huyền.
Ánh mắt giao nhau, im lặng bao trùm.
Thị nữ kia chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, một cơn ớn lạnh dâng lên, tim đập nhanh hơn hẳn. Nàng chậm rãi ngoái đầu, rón rén nhìn lại, liền bắt gặp đôi mắt sắc lưu ly của tôn chủ nhà mình.
Nói thật, tôn chủ quả thực rất đẹp. Đôi mắt nhàn nhạt kia kết hợp với mái tóc bạch ngân, cả người tinh khiết như thể phát sáng.
Nhưng cũng thật sự đáng sợ.
Không, phải nói là… dọa yêu.
“Tôn… Tôn chủ!”
Thị nữ lắp bắp, vội vã xoay người, cúi đầu thật mạnh về phía Túc Huyền. Trán nàng va thẳng vào nền gạch, vang lên một tiếng trầm đục, khiến căn phòng thoáng chốc rơi vào im lặng.
Tang Đại liếc nhìn Túc Huyền, trong khi con hồ ly nhỏ kia cũng nhận ra ánh mắt của nàng, liền đối diện với nàng. Giữa khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Tang Đại bất chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu:
【 Đại Đại, nàng nghe thấy không? Nàng có biết "trói lăng" nghĩa là gì không? Cái tỳ nữ này sao mà nói nhiều thế… Đại Đại nhất định rất ghét ta, chắc chắn sẽ không chấp nhận trói lăng… 】
Âm cuối thấp xuống, vô thức mang theo chút tủi thân.
Tang Đại: “……”
Nàng lặng lẽ nhìn xuống cổ tay mình, nơi sợi trói lăng vẫn đang quấn chặt.
Bầu không khí trong phòng ngày càng căng thẳng. Tôn chủ và tôn chủ phu nhân đều im lặng, trong khi thị nữ quỳ trên mặt đất run bần bật, không dám thở mạnh.
Mà khí áp của tôn chủ lại mỗi lúc một trầm xuống, mơ hồ lộ ra uy áp khiến người khác nghẹt thở. Rõ ràng hắn đang giận, nhưng nàng lại không biết mình đã nói sai câu nào, chỉ biết rằng khi tôn chủ nổi giận, e rằng nàng sẽ không còn cơ hội nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Thị nữ sợ hãi dập đầu, giọng run rẩy: “Tôn chủ, nô tỳ nhiều lời! Xin tôn chủ tha mạng!”
Túc Huyền lạnh lùng phun ra hai chữ: “Mười ba—”
Nghe thấy cái tên này, thị nữ lập tức tê liệt, cả người mềm nhũn.
Tang Đại vội vàng ngăn cản: “Túc Huyền.”
Chỉ một câu gọi nhẹ nhàng, lời nói của hắn lập tức bị cắt đứt.
Ánh mắt lạnh lẽo rơi xuống người nàng.
Tang Đại biết "Mười ba" là ai—một trong những ẩn vệ của Túc Huyền, tu vi cực cao, chuyên phụ trách xử lý những chuyện hắn không muốn tự mình ra tay, bao gồm cả chuyện giết người.
Nàng chống vào lan can giường, chậm rãi đứng dậy, nhìn thị nữ vẫn đang quỳ run rẩy trên mặt đất, dịu giọng nói: “Ngươi đứng lên đi, hắn sẽ không giết ngươi.”
Túc Huyền cười lạnh: “Ngươi làm sao biết bản tôn sẽ không giết nàng? Nếu bản tôn chính là muốn giết nàng thì sao?”
Thị nữ sợ đến mức bật khóc, tiếng nức nở khe khẽ, hoàn toàn không hiểu vì sao tôn chủ và tôn chủ phu nhân lại cãi nhau đến mức muốn lấy mạng nàng.
Tang Đại nhìn Túc Huyền, bỗng nhiên cảm thấy hắn có chút ấu trĩ. Nàng bất đắc dĩ hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào mới chịu tha cho nàng?”
Trên người vẫn còn thương tích, sắc mặt nàng tái nhợt đến đáng sợ. Hình ảnh ấy rơi vào mắt Túc Huyền, khiến bàn tay giấu trong tay áo siết chặt, hầu kết khẽ lăn, cuối cùng hắn trầm giọng nói:
“Cút đi.”
Tang Đại gật đầu, dợm bước ra ngoài: “Được, ta đi.”
Trong đầu lập tức vang lên giọng nói hoảng hốt của Túc Huyền:
【 Đại Đại, đừng nhúc nhích! 】
Cùng lúc đó, hắn lạnh giọng nhấn mạnh:
“Bản tôn không nói ngươi. Ngươi chỉ là một tù binh, Yêu giới có phải là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi không?”
Tiếp đó, hắn rũ mắt nhìn thị nữ đang quỳ dưới đất.
cảm nhận được uy hiếp từ tôn chủ, nàng ta vội bò dậy: “Nô tỳ cáo lui!”
vôi vội vàng vàng Như thể phía sau có mãnh hổ đuổi theo, thị nữ chạy nhanh như bay, thoáng chốc đã rời khỏi Yêu Điện, còn tiện tay đóng cửa lại.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Túc Huyền và Tang Đại.
Sự chênh lệch chiều cao giữa họ khá lớn, Túc Huyền cao hơn nàng một cái đầu. Đã mười mấy năm không gặp, hắn dường như còn cao hơn so với trong trí nhớ của nàng.
Tang Đại mở miệng hỏi: “Ngươi sao lại—” đã trở về?
Nhưng chưa kịp nói hết câu, chân nàng đột nhiên mềm nhũn, cả người loạng choạng ngã xuống.
Hiện tại nàng không thể vận dụng linh lực, ngã xuống chắc chắn sẽ đau điếng, nhưng cũng chẳng sao, cùng lắm thì bò dậy tiếp.
Đúng lúc này, một bóng đen vụt qua, hơi thở mát lạnh quen thuộc ập đến.
Vòng eo nàng bị ai đó ôm chặt, gò má áp lên bộ y phục thêu hoa văn màu vàng kim, ngay cả nhịp tim mạnh mẽ của đối phương cũng nghe thấy rõ ràng.
“Túc Huyền?”
“Câm miệng.”
Tang Đại lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Chân nàng bị hắn nhấc lên, sau đó, cả người được bế ngang như một con mèo nhỏ. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng và vững vàng, chẳng có chút nào là giống như tốn sức , hay chê nàng nặng.
Một lọn tóc bạc của hắn rũ xuống, vô tình lướt qua gò má nàng, mềm mại trơn mượt, mang theo hương thơm nhàn nhạt đặc trưng của hắn.
Tang Đại nghe thấy nhịp tim của Túc Huyền, rất nhanh, rất mạnh mẽ.
Nhưng lần này, nàng không nghe thấy giọng nói vang lên trong đầu nữa.
Chẳng lẽ thật sự là ảo giác của nàng?
Túc Huyền đặt nàng lên giường, sau đó chậm rãi ngồi xổm trước mặt, đưa tay nắm lấy cổ chân nàng nhỏ nhắn, chỉ cần hắn dùng sức một chút là gãy ngay.
Tang Đại giật mình, cả người lông tơ dựng đứng lên như mèo bị dẫm đuôi, không thể giữ nổi bình tình
“Túc Huyền!”
Trong cơn hoảng loạn, nàng đưa tay giữ chặt hắn.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của nàng phủ lên mu bàn tay hắn, to lớn và rắn rỏi đầy vết chai sạn. Tang Đại có thể cảm nhận rõ ràng đường gân xanh nơi tay hắn khẽ giật nhẹ.
Hắn ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện nàng.
Khoảng cách của hắn gần đến nỗi nàng có thể đếm được từng sợi lông mi hắn, thậm chí còn thấy cả tia sáng phản chiếu mơ hồ trong đáy mắt.
Hắn im lặng nhìn nàng, ánh mắt phẳng lặng như mặt hồ tĩnh lặng, khóe môi mím chặt, dường như đang tức giận, vì nàng nàng đã chạm vào tay hắn, nếu không nghe được âm thanh tiếp theo vang lên chắc chắn nàng cũng sẽ nghĩ như vậy.
trong đầu Tang Đại lại tràn ngập tiếng nói quen thuộc.
【 Đại Đại sờ ta, Đại Đại sờ ta! 】
【 Tay Đại Đại mềm quá, trắng quá, muốn cọ cọ nhiều hơn! 】
【 Trói lăng này vốn định tặng nàng vào đêm tân hôn, không ngờ lại phải đưa ra trước thời hạn! 】
【 Làm sao bây giờ, ta muốn nắm tay Đại Đại xoa nắn, rồi hôn lên tay đại đại, thật muốn nắm tay nhiều hơn nữa! 】
【 Lén nắm thêm một chút chắc không sao đâu nhỉ? Nàng sẽ không phát hiện đâu… chỉ một chút thôi… 】
Tang Đại: “……”
Túc Huyền khẽ giật giật, mí mắt cụp xuống, tay còn lại định gạt bàn tay Tang Đại đang đặt trên mu bàn tay hắn ra. Nếu không phải vì nghe được những lời kia, có lẽ nàng thật sự nghĩ rằng hắn chỉ đơn thuần muốn hất tay nàng đi.
Ngay khoảnh khắc Túc Huyền chạm tới, Tang Đại lập tức rụt tay lại, động tác nhanh nhẹn đến mức gần như theo bản năng.
Tay hắn cứng đờ giữa không trung.
Hắn lại ngẩng đầu lên, ánh mắt đăm đăm nhìn nàng.
【 Ta còn chưa kịp nắm tay mà aaaaa!!! 】
Tang Đại có thể cảm nhận được sự bực bội rõ ràng trong hắn.
Khóe mắt nàng giật nhẹ, mấy ý nghĩ vớ vẩn trong đầu cũng theo đó mà tan biến sạch.
Không phải truyền âm, cũng không phải ảo giác.
Có lẽ nàng thật sự nghe được tiếng lòng của Túc Huyền.
Tang Đại gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn. Đôi con ngươi sắc lưu ly ấy đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt. Khi rơi vào trạng thái chiến đấu, màu sắc sẽ càng trở nên rực rỡ, đồng tử cũng sẽ giãn ra. Nhưng hiếm khi nào Túc Huyền lại có biểu hiện như vậy, bởi vì người có thể buộc hắn ra tay chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mà trong số đó, Tang Đại chính là kẻ giao đấu với hắn nhiều nhất.
Nàng hoàn toàn không để ý đến hành động của mình có hợp lý hay không, chỉ muốn xác nhận suy đoán—liệu nàng thật sự có thể nghe thấy tiếng lòng của Túc Huyền?
Nhìn chằm chằm vào hắn quá lâu, nàng phát hiện nhịp tim Túc Huyền càng lúc càng rối loạn. Hầu kết của hắn khẽ động, máu trong cơ thể dường như cũng đang sôi trào.
【Đại Đại, Đại Đại nhìn ta làm gì... Gần quá, lông mi Đại Đại thật dài... Thật muốn chạm vào.】
Tang Đại: "……Túc Huyền, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Túc Huyền chợt bừng tỉnh, con ngươi co lại trong thoáng chốc.
Nhưng rất nhanh, hắn lấy lại vẻ lạnh lùng, cắt đứt trạng thái hỗn loạn ban nãy, trầm giọng nói: "Bản tôn nghĩ gì liên quan gì đến ngươi, chẳng qua chỉ là một tù binh mà thôi."
Nhưng thực tế—
【Đại Đại lại hỏi như vậy… Nàng đang quan tâm ta sao?】
Ý nghĩ ấy vừa lướt qua, đôi tai hồ ly của hắn lập tức đỏ bừng, hắn nghiêng đầu đi, không dám nhìn nàng.
【Đại Đại &%¥&*】
Phía sau là một tràng âm thanh lộn xộn, Tang Đại dần dần nghe không rõ nữa.
Nàng cau mày, theo bản năng ghé sát vào hắn hơn.
Túc Huyền liếc nhìn nàng.
【Sao Đại Đại lại sát gần như vậy? Mới rồi ra ngoài có dính máu không? Nàng sẽ bị dọa sao?】
【Không được, không được, phải đi tắm ngay, nếu không Đại Đại sẽ chê ta bẩn mất &*%#%】
Dường như muốn che giấu tâm tình, hắn lập tức cúi xuống, nắm lấy mắt cá chân Tang Đại, giúp nàng cởi giày. Hắn không nói gì, chỉ lưu loát thực hiện động tác, như thể sợ lát nữa sẽ phải cúi người xuống thêm lần nữa.
Câu nói tiếp theo của hắn, Tang Đại lại không nghe được.
Túc Huyền đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng, giọng điệu lạnh lẽo: "Ngươi đừng nghĩ nhiều, trói lăng này chỉ là để giam giữ ngươi. Nếu ngươi dám có bất kỳ động tác dư thừa nào, nó sẽ giết ngươi ngay lập tức."
Tang Đại cúi đầu nhìn trói lăng trên cổ tay mình. Sợi dây tựa như có linh tính, nhẹ nhàng cọ cọ nàng, thậm chí còn giúp nàng dưỡng lại kinh mạch, hoàn toàn không có chút sát ý nào.
Nháy mắt bị vả mặt, Túc Huyền: "……"
Nhìn ánh mắt như cười như không của Tang Đại, khuôn mặt hắn càng trở nên cứng ngắc. Cuối cùng, hắn ném lại một câu: "Chốc lát sẽ có người mang thuốc đến, nhớ uống."
Dứt lời, hắn quay người định đi.
Tang Đại vươn tay, kéo lấy tay áo hắn.
Khoảnh khắc bị túm lại, Túc Huyền rõ ràng khựng lại.
Tang Đại ngẩng đầu, hỏi: "Túc Huyền, ngươi định cho ta uống thuốc gì?"
Nàng nhìn hắn, đôi mắt đen láy sáng ngời, ánh mắt trầm tĩnh như mặt hồ phẳng lặng. Trong trí nhớ của hắn, từ khi nàng lớn lên, đã không còn nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy nữa.
Túc Huyền chớp nhẹ hàng mi.
Bàn tay rũ xuống bên hông khẽ động, như thể định vươn ra chạm vào nàng, nhưng ngay sau đó hắn lập tức rụt về.
Chỉ là động tác trong nháy mắt, nhưng Tang Đại vẫn bắt kịp.
Hắn dường như… vừa định xoa đầu nàng?
Thế nhưng hồ ly nào đó lại cứng miệng, lạnh lùng đáp: "Ngươi là tù binh của bản tôn, đương nhiên ta muốn giữ mạng ngươi lại để từ từ hành hạ. Tang đại tiểu thư chẳng lẽ không biết trong Yêu vực có yêu tu chuyên luyện độc sao? Một tu sĩ hóa thần cảnh như ngươi, vừa hay có thể mang đi luyện độc."
Tang Đại chỉ lẳng lặng nhìn vào mắt hắn.
Qủa Nhiên
Không phải truyền âm, cũng không phải ảo giác.
Có lẽ, nàng thực sự nghe được tiếng lòng của Túc Huyền.
Tang Đại chăm chú nhìn vào mắt hắn. Đôi con ngươi sắc lưu ly ấy thật đẹp, khi rơi vào trạng thái chiến đấu, màu sắc sẽ càng thêm rực rỡ, đồng tử cũng khuếch tán. Nhưng hiếm khi nào Túc Huyền lâm vào tình huống như vậy. Trong tứ giới, số người có thể buộc hắn ra tay chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà Tang Đại chính là một trong số đó, thậm chí còn là người giao thủ với hắn nhiều nhất.
Nàng chẳng buồn quan tâm hành động của mình có hợp lý hay không, chỉ muốn xác nhận suy đoán—nàng có thật sự nghe được tiếng lòng của Túc Huyền hay không.
Bị nàng nhìn chằm chằm, tim Túc Huyền đập ngày càng nhanh, yết hầu khẽ chuyển động, máu trong người như sôi trào.
【Đại Đại... Sao lại nhìn ta như vậy… Gần quá… Lông mi của nàng thật dài… Rất muốn chạm vào…】
Tang Đại: "……Túc Huyền, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Túc Huyền hoàn hồn, đồng tử hơi co lại.
Nhưng rất nhanh, hắn lấy lại vẻ lạnh lùng, thờ ơ nói: "Bản tôn nghĩ gì thì liên quan gì đến ngươi, chẳng qua chỉ là một tù binh."
Nhưng thực tế—
【Đại Đại sao lại hỏi như thế? Nàng đang quan tâm ta sao?】
Vừa nghĩ đến điều này, đôi tai của hồ ly nào đó bất giác đỏ lên, quay đầu đi, không dám nhìn nàng: 【Đại Đại &%¥&*】
Những âm thanh sau đó trở nên rời rạc, dần dần không thể nghe rõ.
Tang Đại nhíu mày, vô thức nghiêng người tới gần.
Hắn liếc nàng một cái.
【Sao Đại Đại lại sát lại gần thế này? Lúc nãy có dính máu trên quần áo không? Nàng có bị dọa không?】
【Không được, phải đi tắm ngay! Đại Đại mà ghét bỏ thì…… &*%#%】
Không đợi nàng phản ứng, hắn dứt khoát nắm lấy mắt cá chân Tang Đại, tháo giày giúp nàng, tránh để lát nữa nàng phải cúi xuống tự cởi, sau đó đứng lên.
Những câu nói sau đó, Tang Đại lại không nghe rõ.
Túc Huyền đứng trước sập, liếc nhìn nàng, giọng điệu đầy uy hiếp: "Đừng nghĩ linh tinh, trói lăng chỉ để canh giữ ngươi, nếu dám hành động gì khác, nó sẽ giết ngươi."
Tang Đại sờ vào trói lăng, sợi dây này rất có linh tính, thậm chí còn khẽ cọ nàng, giúp uẩn dưỡng kinh mạch, hoàn toàn không có chút sát ý nào.
Nháy mắt bị vả mặt, Túc Huyền: "……"
Nhìn vào đôi mắt như ẩn chứa ý cười của Tang Đại, hắn càng thêm lúng túng, ném lại một câu: "Chút nữa sẽ có người mang thuốc đến, nhớ uống."
Vừa xoay người định rời đi, đã bị nàng kéo ống tay áo. Cảm giác bị giữ lại khiến Túc Huyền hơi sững người.
Tang Đại ngước nhìn hắn, hỏi: "Túc Huyền, ngươi định cho ta uống thứ gì?"
Đôi mắt nàng đen láy sáng ngời, tĩnh lặng như mặt hồ phẳng lặng. Trong trí nhớ của hắn, từ khi nàng trưởng thành, đây là lần đầu tiên nàng nhìn hắn như vậy.
Hàng mi Túc Huyền khẽ run, bàn tay rũ bên người hơi động đậy, nhưng rất nhanh liền thu về. Thế nhưng, động tác nhỏ này không qua mắt được Tang Đại. Hắn vừa rồi… hình như định xoa đầu nàng?
Nhưng con hồ ly nào đó vẫn mạnh miệng: "Ngươi là tù binh của bản tôn, dĩ nhiên ta muốn giữ mạng ngươi lại mà từ từ xử lý. Đại tiểu thư của Kiếm Tông chẳng lẽ không biết Yêu Vực có những yêu tu tinh thông độc thuật sao? Một tu sĩ Hóa Thần như ngươi, vừa vặn có thể giao cho bọn họ luyện độc."
Tang Đại chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
【Đương nhiên là thuốc cứu mạng ngươi rồi! Cũng may đám người Thần Y Cốc thức thời, nếu không quay về muộn chút nữa thì… Sắc mặt Đại Đại lại tái nhợt hơn rồi! Đáng chết, lũ cẩu tạp chủng Kiếm Tông, còn có cả tên khốn Tịch Thương kia, nếu không phải hắn khai chiến với Tiên giới, Đại Đại sao có thể bị thương nặng thế này…】
Tịch Thương—Ma giới chi chủ, người mà Túc Huyền không đội trời chung.
Những lời phía sau đều là câu chửi bới, Tang Đại chết lặng nghe Yêu Vương mặt mày như trích tiên kia đang bực tức mắng Kiếm Tông.
Bọn họ quen biết đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn chửi người như vậy.
Tang Đại lặng lẽ thu tay về, tự giác nằm xuống, kéo chăn đắp lên mình, lười biếng nói: "Được rồi, nhớ bỏ thêm chút đường vào độc dược, ta sợ đắng."
Túc Huyền thoáng cứng đờ, môi hơi mím lại: "Đại tiểu thư còn tưởng mình tới hưởng phúc chắc? Bản tôn sẽ bảo hắn thêm nhiều khổ thảo hơn nữa, vừa vặn để khổ chết ngươi, rồi xâu lên thả diều!"
Yêu Vương có một thú vui kỳ quái—sau khi giết người, hắn thích treo xác lên diều rồi thả.
Tang Đại hơi mệt, thuận miệng gật đầu: "Ừ, vậy nhớ vẽ cho đẹp, ta thích màu lam."
Túc Huyền thoáng sững sờ, không thể tin nổi nhìn nàng.
Nàng cứ thế ngoan ngoãn nằm đó, nhắm mắt, tự mình đắp chăn, hoàn toàn không có chút căng thẳng nào khi đang ở trong doanh trại địch, như thể đang ở nhà mình vậy.
Trước đây, mỗi lần gặp mặt, bọn họ nhất định sẽ giao đấu. Ánh mắt nàng nhìn hắn lúc nào cũng lạnh lẽo, như thể sự tồn tại của hắn chỉ là điều thừa thãi.
Nhưng bây giờ, nàng lại yên ổn nằm trong phòng hắn, trên sập của hắn, đắp chăn của hắn, mọi thứ đều do hắn chuẩn bị.
Tang Đại rất mệt, thương thế chưa lành, lúc tỉnh lại cũng đã tiêu hao quá nhiều tinh lực. Hô hấp dần chậm lại, chẳng buồn quan tâm Túc Huyền còn trong phòng hay không, liền ngủ thiếp đi.
Mơ hồ, nàng cảm nhận được một bàn tay ấm áp chạm nhẹ vào trán mình. Tang Đại khát khao hơi ấm ấy, theo bản năng cọ vào lòng bàn tay kia.
Trong cơn mê man, nàng nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai:
"Như thế nào lại sốt cao rồi……"
Đang nói với nàng sao? Giọng điệu thật ôn nhu.
Nhưng đầu nàng đau quá, không thể trả lời được.
Trong thức hải, sóng lớn cuồn cuộn, từng mảnh ký ức lướt qua trước mắt.
Băng thiên tuyết địa năm nào, nàng bị bỏ rơi… được tông chủ Kiếm Tông mang về… nàng khoác tông phục, lặng lẽ luyện kiếm… đôi mắt lạnh lẽo giao đấu cùng Túc Huyền… trên chiến trường một đường giết địch…
Thanh âm trùng điệp văng vẳng bên tai nàng:
"Ứng Hành tiên quân, ngươi biết tội chưa?"
……
“Sư phụ ta không giết người! Hắn không thể nào phá hủy Quy Khư linh mạch! Hắn chỉ là huyền cấp linh căn!”
Lần đầu tiên nàng khóc, chính là vào ngày hôm đó.
Tận mắt chứng kiến Ứng Hành một mình đánh bại mấy vị Hóa Thần cảnh đại năng, chứng minh thân phận thiên cấp linh căn thức tỉnh giả. Hắn trốn khỏi Kiếm Tông, ném nàng lại phía sau.
Từ đó, cả bốn giới truy sát hắn.
Cuối cùng, tin tức truyền đến—hắn chết ở Yêu vực.
“Sư phụ……”
Nước mắt theo khóe mắt lặng lẽ lăn xuống, nhưng một bàn tay ấm áp đã nhẹ nhàng lau đi.
“Như thế nào lại khóc……”
Có người ở bên cạnh nàng, thấy nàng rơi lệ liền tỏ ra bối rối.
Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp khẽ trách: “Liễu Ly Tuyết, không phải ngươi nói không đau sao? Vậy vì sao Đại Đại lại khóc?”
Tang Đại khẽ run, chầm chậm mở mắt. Hàng mi dài còn vương bọt nước khẽ rung động.
Sương mù trong mắt dần tan, tầm nhìn dần rõ ràng—nàng chạm phải ánh mắt của Túc Huyền.
Một giọt lệ cuối cùng theo quán tính rơi xuống, Túc Huyền theo bản năng đưa tay đón lấy.