Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng khi nghe thấy nàng gọi tên hắn, bầu không khí căng thẳng xung quanh đột nhiên tan biến. Túc Huyền khẽ nhấp môi, ánh mắt thoáng dịu đi.
Hồ ly lười biếng kia nhàn nhã đáp: "Còn nhớ bản tôn? Xem ra ngươi vẫn chưa ngốc đến mức hồ đồ."
"Ta cũng chưa đến mức như vậy."
Tang Đại chống tay muốn ngồi dậy, dù cả người vô lực, nhưng nằm trước mặt Túc Huyền thế này khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Mùi hương thanh lãnh phảng phất quanh chóp mũi. Một bóng đen lướt qua, bàn tay thon dài, trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên vai nàng. Lực đạo không lớn, nhưng lại khiến nàng không cách nào chống cự, vô lực nằm trở lại giường.
Túc Huyền cúi người, khoảng cách gần đến mức Tang Đại có thể thấy rõ hàng mi dài của hắn.
Nàng phải thừa nhận, hắn quả thực có tư sắc.
"Ngươi muốn làm gì?" Tang Đại lạnh giọng hỏi.
Ánh mắt Túc Huyền nhàn nhạt, nhìn nàng một cái rồi thu tay về, thong thả đứng thẳng dậy. Một người đứng, một người nằm, tạo thành một khung cảnh đối lập.
“Ngươi cảm thấy bản tôn muốn làm gì?”
“Ta không nghĩ đi đoán suy nghĩ của ngươi.”
[Mới đừng cử động, thân thể của ngươi …]
Mơ hồ thanh âm truyền đến tai Tang Đại, như một luồng điện nhẹ, vô cùng mơ hồ. Nàng cứ ngỡ nghe ra chút lo lắng.
Nàng khép hội con ngươi, cẩn thận quan sát đôi môi Túc Huyền, nhưng rõ ràng hắn không hề mở miệng.
Vậy vừa rồi là ai nói?
Tang Đại nhìn chăm chặm Túc Huyền, khiến hắn cũng nhĩn không đến nhến mành. Hắn lui lại một bước, nhíu mày: “Ngươi nhìn gì? Kiếm Tông giáo đại tiểu thư thích nhìn chăm chặm nam tử xa lạ à?”
Vẫn là tên hồ ly miệng lưỡi sắc bén.
Tang Đại hít sâu một hơi, đối với hành động của hắn chỉ có thể cảm thấy bó tay. Túc Huyền trước kia cũng không phải loại người cứng nàng trò chuyện dài dòng, hành xử hiện giờ khiến nàng sinh ra nghi vấn.
Câu nói vừa rồi vẫn vọng bên tai.
“Cứu không được.”
“Mặc kệ nàng.”
Kiếm Tông từ bỏ nàng.
Tang Đại nhếm mắt, rơi vào tay Túc Huyền có khác gì chết. Tuy rằng hắn cứu nàng, nhưng giữa họ là thù hạn chồng chất, ai dám đảm bảo hắn không nhân cơ hội đối phó nàng?
Hồ ly có dã tâm, nàng không dám khinh thường.
Hắn từng nói, Tang Đại chỉ có thể chết trong tay hắn. Cũng có thể, hắn muốn lợi dụng nàng để lấy thông tin từ Kiếm Tông, rồi mới kết liễu nàng.
Nàng nằm yên, không nói lời nào.
Túc Huyền cũng không đối thầy, chỉ nhếp nháp trà, đôi mắt nửa như mở lơ, nhưng chưa hề rời khỏi Tang Đại.
Thẳng đến nàng thở dài, nhế gọn nói: “Túc Huyền, nếu đã muốn giết thì nhanh lên, ta không sợ.”
Chén trà trong tay Túc Huyền bỗng vỡ tan, nước trà chảy xuống, bàn tay hắn cũng bị ướt, nhưng hắn chẳng buồn để tâm.
Hắn nhìn thẳng nàng, răng nghiến chặt, điềm tỉnh lạnh lùng: “Nàng nghĩ ta lưu mạng nàng chỉ để giết?”
Tang Đại chưa kịp trả lời, trong đầu đã vọng lên một thanh âm: [Giết nàng? Giết nàng ta liền phải thủ tiết!]
Tang Đại: “…?”
Nàng chớp chớp mắt, bởi vì vừa rồi nhắm quá lâu, hốc mắt có chút chua xót. Theo bản năng, nàng vươn tay xoa nhẹ, không ngờ lại làm nước mắt lan ra, đuôi mắt đỏ thắm, trông như vừa khóc thút thít.
Tang Đại vẫn chưa nhận ra bộ dáng hiện tại của mình, nửa ngồi dậy, mơ màng hỏi Túc Huyền: "Ngươi vừa nói gì?"
Hình ảnh này rơi vào mắt Túc Huyền, kiếm tu sắc mặt tái nhợt, tóc đen xõa sau lưng, trên người khoác bộ y phục hắn mua, đắp chăn gấm của hắn. Đôi mắt nàng đỏ hoe, hàng mi dài vẫn còn vương chút hơi nước, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Bao năm qua, Tang Đại giống như một tiểu quái vật, dù có bị đánh đến thừa sống thiếu chết trong các cuộc rèn luyện của tông môn cũng chưa từng rơi lệ. Túc Huyền đã bao giờ thấy nàng trong bộ dạng này đâu.
Hầu kết hắn khẽ động, cổ họng bỗng khô khốc, nhịp tim rối loạn.
Tang Đại lại hỏi: "Ngươi vừa nói cái gì?"
Túc Huyền rốt cuộc lấy lại tinh thần, vội quay đầu đi, giọng trầm thấp: "Không có gì."
【 Rất thích Đại Đại, khóc lên cũng đẹp như vậy, thật muốn ôm chặt nàng! 】
Tang Đại: "……?"
Là ảo giác sao? Hay trong cung điện này vẫn còn người khác?
Nàng chớp mắt nhìn quanh, nhưng tẩm cung rộng lớn này chỉ có nàng và Túc Huyền.
Giờ phút này, Tang Đại không thể vận linh lực, cũng không cảm nhận được bất kỳ dao động nào. Nhưng còn Túc Huyền? Với tu vi của hắn, nếu có kẻ nào lẻn vào, hắn đã sớm xé xác đối phương.
Trong lòng nàng tràn đầy nghi hoặc, lại quay đầu nhìn hắn. Vừa chạm vào ánh mắt Túc Huyền, bên tai lại vang lên thanh âm kia.
【 Đại Đại đang nhìn cái gì? Chẳng lẽ ghét bỏ Yêu Điện không đủ hoa lệ? Đáng giận, sớm biết vậy đã bảo Liễu Ly Tuyết xây rộng thêm một chút, còn có thể mở thêm vài gian phòng trưng bày y phục đẹp cho Đại Đại. 】
Tang Đại: "……"
Nếu nàng nhớ không lầm, Liễu Ly Tuyết chính là người luôn theo bên cạnh Túc Huyền, một y tu toàn năng, không chỉ biết trị thương mà còn tinh thông chế tạo binh khí, thậm chí cả việc xây dựng kiến trúc.
Nhưng còn giọng nói kia…
Tang Đại thử dò hỏi: “Ngươi có nghe thấy ai đó đang nói chuyện không?”
Túc Huyền thản nhiên đáp: “Yêu Điện của bản tôn, làm sao có kẻ khác được?”
Tang Đại định ngồi dậy.
Túc Huyền lập tức lên tiếng ngăn cản: “Bản tôn khuyên ngươi nên nằm yên, đừng cử động.”
Cùng lúc đó, một giọng nói khác vang lên, nhưng ngữ khí hoàn toàn khác biệt:
【 Đại Đại, trên người ngươi vẫn còn thương tích, không thể động! 】
Tang Đại giật mình, theo phản xạ muốn bịt tai.
Giọng nói kia dù mang theo sự lo lắng, nhưng nàng vẫn nhận ra rõ ràng đó là thanh âm của Túc Huyền, trầm thấp, lạnh lẽo. Thế nhưng, trước mặt nàng, hắn lại đang ngồi trên ghế bành, nhàn nhã bưng trà, mái tóc dài màu bạc như suối nước đổ xuống, cả người toát lên vẻ lạnh lùng, tách biệt với thế gian. Đôi mắt hắn nhìn nàng, không hề có chút dao động cảm xúc.
Nàng cảm thấy mình sắp phát điên.
Bất chấp lời cảnh cáo, Tang Đại ngồi dậy. Quả nhiên, ngay khi nàng vừa động, thanh âm trong đầu lại vang lên:
【 Liễu Ly Tuyết đâu! Mau đi lấy Thiên Ve Hoa, vết thương của Đại Đại sắp nứt ra rồi! 】
【 Không được, không thể chờ hắn, hắn quá chậm chạp. Bản tôn tự mình đi Thần Y Cốc! 】
Vừa dứt lời, Túc Huyền đặt chén trà xuống, đứng dậy, tùy ý chỉnh lại tay áo. Hắn cúi đầu nhìn Tang Đại, giọng điềm nhiên: “Bản tôn có việc phải xử lý. Tốt nhất ngươi ngoan ngoãn ở yên đây. Nếu không, ta sẽ mang tù binh Tiên giới về, mỗi ngày giết một kẻ, xâu lại mà thả diều.”
Tang Đại ngước lên nhìn hắn, thản nhiên gật đầu: “Được thôi, vậy ngươi cứ giết đi. Khi nào thả diều nhớ gọi ta xem.”
Túc Huyền: "……"
【 Không được, gọi Liễu Ly Tuyết đến kiểm tra đầu óc Đại Đại ngay! Nàng hình như bị hỏng rồi! 】
Hắn ngày càng bực bội, xoay người định rời đi.
Tang Đại bỗng gọi hắn lại: “Túc Huyền.”
Túc Huyền quay đầu, thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Chuyện gì?"
Tang Đại hỏi: “Ai thay y phục cho ta?”
Có lẽ giọng điệu nàng quá bình tĩnh, giống hệt cách nàng thường hỏi hắn khi giao đấu trước đây, khiến hắn hiểu sai ý.
Biểu cảm của Túc Huyền thoáng cứng đờ. Nhìn đôi mắt hờ hững của Tang Đại, hắn đột nhiên bất chấp tất cả, lạnh giọng nói:
“Bản tôn thay. Thì sao? Đại tiểu thư Kiếm Tông cảm thấy bị một con yêu chạm vào là ghê tởm lắm sao? Ngươi có phải muốn giết ta không? Nếu vậy thì cứ rút kiếm ra đi, bản tôn phụng bồi đến cùng.”
Nhưng trong thức hải của Tang Đại, một giọng nói khác lại vang lên, đầy uất ức:
【 Đại Đại nghĩ ta là loại người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?! Sao ngươi có thể nghĩ như vậy! 】
Tang Đại nhìn vẻ mặt bực bội của hắn, bình thản gật đầu: “À, vậy tức là không phải ngươi thay.”
Túc Huyền: “……”
Cuối cùng, hắn chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu: “Ngươi ngoan ngoãn nằm yên.”
Nói xong, hắn sải bước rời đi.
Yêu Điện lúc này chỉ còn lại mình nàng. Hẳn là Túc Huyền đã đi Thần Y Cốc lấy thuốc. Chính xác hơn thì phải gọi là "cướp", bởi tên ma đầu này từ trước đến nay chưa từng biết thế nào là lễ phép.
Tang Đại không biết phải giải thích chuyện này thế nào.
Vừa rồi… hình như nàng đã nghe thấy tiếng lòng của Túc Huyền?
Nàng nhíu mày. Tu chân giới có thể truyền âm bằng linh lực, nhưng làm sao Túc Huyền lại truyền cho nàng những lời như vậy?
Rõ ràng hắn luôn lạnh lùng như muốn giết nàng, vậy mà giọng nói trong thức hải lại… kỳ quái đến mức khó tin.
Nếu không phải truyền âm, vậy chỉ có thể là ảo giác?
Tang Đại cảm thấy đầu mình sắp nổ tung. Nhưng giờ nàng không có cách nào kiểm chứng, chỉ có thể đợi hắn trở về.
Nằm thêm một lúc, nàng mơ hồ thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, đến khi tỉnh lại, đầu vẫn choáng váng, cơ thể hơi nóng lên.
Trong phòng vẫn không có ai, chỉ còn lại mình nàng. Tang Đại chậm rãi ngồi dậy, cuối cùng cũng có cơ hội quan sát Yêu Điện rộng lớn.
Nơi này hẳn là chỗ ở của Túc Huyền. Hương khói trong điện vẫn còn thoang thoảng, mang theo mùi cỏ cây trầm lạnh đặc trưng của hắn.
Túc Huyền đúng là sống xa hoa, chưa bao giờ bạc đãi bản thân. Bất kỳ món đồ nào trong Yêu Điện này, e rằng cả đời nàng cũng không mua nổi. Mặc dù là đại tiểu thư Kiếm Tông, linh thạch của nàng từ lâu đã dồn hết cho thanh kiếm của chính mình.
Nghĩ đến kiếm, nàng cúi đầu, nhìn cổ tay trái quấn chặt băng sa.
Miệng vết thương không còn đau. Không biết Túc Huyền đã dùng bao nhiêu Thiên Ve Hoa trên người nàng. Lúc đó nàng chỉ còn một hơi thở, chỉ sợ hắn đã đập ít nhất mười mấy cây linh dược lên người nàng, thậm chí có thể còn thêm vài thứ khác.
Nhưng… kinh mạch đã đứt đoạn, Kim Đan vỡ nát, dù là linh dược cũng không thể chữa lành.
Quan trọng nhất là… bản mệnh kiếm của nàng đã gãy.
Là một kiếm tu, nhưng lại để thanh kiếm mà mình gắn bó cả đời vỡ vụn—đây là tổn thương mà nàng không thể gánh nổi.
Từ hóa thần mãn cảnh, nàng giờ chỉ còn khoảng hóa thần trung kỳ.
Tang Đại cười khổ. Dù cảnh giới còn đó, nhưng khi không có linh lực, mọi thứ đều vô dụng.
Nàng đứng dậy, nhìn xuống mép giường, thấy một đôi giày mới đặt ngay ngắn.
Vừa nhìn đã biết là kiểu dáng dành cho nữ nhân.
Nàng thử xỏ vào, kích cỡ vừa vặn như được đo sẵn cho nàng.
Vừa định bước đi, nàng chợt cảm thấy chân tê cứng do nằm quá lâu. Chỉ mới cử động một chút, cơ thể đã mất thăng bằng, suýt nữa ngã xuống. Tang Đại vội vàng bám lấy thành giường.
Đúng lúc này, cửa lớn Yêu Điện bị đẩy ra.
Một thị nữ bưng khay thức ăn bước vào.
Nàng ta mặc y phục thị nữ của Yêu Tộc, trên tay là khay đựng vài món ăn nóng hổi, hơi nước còn bốc lên nghi ngút, rõ ràng vừa mới được nấu xong.
Thấy Tang Đại đứng dậy, sắc mặt thị nữ lập tức biến đổi. Nàng ta vội đặt khay xuống, chạy đến đỡ lấy Tang Đại, rồi lập tức ấn nàng trở lại giường.
"Phu nhân, tôn chủ không cho ngài xuống giường!"
Thị nữ quỳ xuống bên giường, cẩn thận đắp lại chăn cho Tang Đại, giọng nói lo lắng: "Ngài mà xảy ra chuyện gì, tất cả chúng nô tỳ trong Yêu Điện đều sẽ bị phạt, mạng nhỏ chưa chắc giữ được!"
Tang Đại giật nhẹ khóe mắt, né tránh tay của thị nữ, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi vừa gọi ta là gì?”
"Phu nhân ạ." Thị nữ chớp mắt, ngây thơ đáp: “Ngài ở trong chủ điện của tôn chủ, mà nơi này chỉ có tôn chủ và tôn chủ phu nhân mới có thể ở.”
Nói đến đây, nàng ta chỉ vào cổ tay Tang Đại: "Phu nhân, đó là trói lăng mà tôn chủ đích thân đan kết. Yêu Vương chỉ dùng máu tim để dệt nó, sau đó tặng cho thê tử trong lễ hợp tá. Đây là một thiên cấp vũ khí phòng ngự, đồng thời cũng có thể dưỡng kinh mạch. Khi yêu hậu nhận chủ bằng máu, nó sẽ trở thành một trong những bản mệnh vũ khí của yêu hậu."
Tang Đại cúi đầu nhìn cổ tay mình.
Dải sa mang kia có màu bạc, xen lẫn hoa văn xanh lam thêu tỉ mỉ.
Khi nàng nhìn kỹ hơn, dải sa mang như có linh tính, thu nhỏ lại, biến thành một chiếc vòng tay mảnh, treo trên cổ tay nàng như trang sức.
Dưỡng kinh mạch…
Tang Đại tĩnh tâm lại, cảm nhận được một dòng linh lực ấm áp đang chậm rãi thấm vào kinh mạch của mình, xoa dịu mọi cơn đau.
"……"
Nàng đờ người.
Tên Túc Huyền này đúng là lắm tiền, xa hoa đến mức ngay cả băng vải băng bó vết thương cũng phải dùng bảo vật cao cấp.
Tang Đại chết lặng hỏi: “Hắn cho ta thứ này làm gì?”
Thị nữ lập tức quỳ xuống, giọng đầy kích động:
“Bởi vì… ngài ấy yêu ngài a!”
Tang Đại: “……?”
Cùng lúc đó, cửa lớn bị đẩy ra.
Túc Huyền đứng ngoài, mặt không cảm xúc.
"……"