7.
Bọn họ không biết
Thật ra
Tôi cảm thấy
Đây chính là phần cuối hoàn mỹ nhất.
8.
Ký ức của tôi là lửa
Sau khi thiêu đốt chỉ còn lại một mảnh tro tàn
Gió thổi qua lập tức cuốn trôi theo gió
Cho nên
Bây giờ những tro bụi rất nhỏ kia
Đã rất khó để nhớ nữa
Tất cả đều rải rác trong gió
9.
Không hiểu dạo này sao trí nhớ của tôi rất kém.
Vì vậy mà những chi tiết về Osamu Dazai mà tôi nhớ không phức tạp.
Cảnh tượng sâu sắc nhất chính là gặp gỡ, nhạt nhẽo nhất là từ biệt.
Tôi là con gái nuôi của một gia đình giàu có, sau khi chúng tôi chuyển đến sống ở đây, Osamu Dazai mới trở thành hàng xóm của tôi.
Khi còn bé Osamu Dazai rất ngoan, ngoan đến mức dù bạn có làm gì thì anh ta cũng sẽ không đế ý đến, vẫn luôn ngồi một mình ở chỗ đó, suy nghĩ về những chuyện không biết có vui hay không.
Lúc đó cha mẹ nuôi của tôi chủ động gõ cửa nhà bọn họ, chuẩn bị đến thăm hỏi người hàng xóm mới này.
Là anh ta mở cửa.
Mái tóc ngắn bồng bềnh màu đen, đôi mắt diều hâu đầy vẻ kinh ngạc chạm mắt tôi với chiều cao không quá khác biệt.
Thậm chí lúc đó tôi có thể nhìn thấy mình ở trong mắt anh ta.
Bản thân tôi lúc mười tuổi, trong trẻo, vui vẻ và tươi sáng.
Tôi không lừa được chính mình.
Cho nên khi nhìn thấy Tanizaki Naomi mỉm cười, tôi đã sững sờ trong giây lát.
Cô ấy làm tôi nhớ đến một thứ mà tôi đã đánh mất.
10.
Có một bức ảnh trước khi tôi được nhận nuôi lúc mười tuổi.
Tấm hình này được chụp khi tôi bảy tuổi trên cánh đồng hoa hướng dương ở cô nhi viện, đó là bằng chứng duy nhất cho thấy tôi tồn tại trước khi tôi mười tuổi.
Lúc đó tôi đã cầm tấm hình này để giới thiệu với Osamu Dazai về mình.
Một cô bé bảy tuổi không biết lãng mạn, chỉ biết cười, nụ cười trong sáng như nước chanh lấp lánh, với đôi mắt sáng và đen như hoa.
Thật kỳ lạ, khi tôi đứng trong vũng máu năm mười ba. Đến cuối cùng khi buông con dao dính đầy máu của cha mẹ nuôi thì điều đầu tiên hiện lên trong đầu tôi lại là nụ cười năm bảy tuổi của bản thân.
Ở trong cánh đồng hoa hướng dương, ánh sáng và bóng tối, nụ cười chỉ thuộc về Morikawa Kiyoshi trước khi mười tuổi.
Tôi cảm thấy đầu ngón tay của mình run rẩy kịch liệt, những vết thương ẩn núp trên cơ thể đầy vết bầm tím đang nhức nhối, trái tim mục nát ở sâu thẳm cho thấy sự trả thù của tôi đã thành công.
Tầm nhìn trước mắt dao động lên xuống theo nhịp thở dữ dội của tôi, không hiểu sao tôi cảm thấy hơi nước giống như sương mù đang bao bọc lấy mình, một luồng khí lạnh xâm nhập vào da thịt, kèm theo một lớp băng mỏng sắc bén.
Đột nhiên tôi rất muốn gặp anh ta.
Rất muốn hỏi anh ta, hỏi anh ta liệu có biết mọi thứ về tôi không.
Nhưng trong khoảng trống giữa năm tháng, tôi nghe thấy một giọng nói đang nói với tôi.
“Không thể quay lại được nữa rồi.”