1.

Người đàn ông quỳ ở trước mặt tôi, tôi chậm rãi cúi đầu nhìn anh ta.

Tôi có thể nhìn thấy rõ đôi vai run rẩy của người đàn ông đấy, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, cùng với giọt nước mắt nhỏ từng giọt rơi xuống mặt đất.

Ngọn đèn trắng chói mắt không hề tỏ ra thương xót người đàn ông này, còn cơ thể hoàn mỹ của tôi bao phủ anh ta trong bóng tối.

Anh ta nói tôi là Thần.

Ta ngơ ngác nhìn anh ta, không biết tại sao anh ta lại nghĩ như vậy, có lẽ là bởi vì đôi mắt màu xanh lam như băng của tôi quá lạnh lùng không mang theo một chút sắc thái cảm xúc nào, hoặc có thể là do mái tóc bạc trắng của tôi do ông trời ban cho tôi, cũng có thể là những giọt nước mắt trên má tôi đã vô thức rơi vì anh ta.

Sau đó, tôi hiểu được.

2.

Tôi chỉ là một nhà trinh thám bình thường không có gì lạ.

Của tôi chẳng qua là dễ bán một chút thôi, nhưng tôi không ngờ rằng lúc tôi mới đến tổ trinh thám vũ trang nơi mà trúc mã đang làm việc, mọi người trong tổ trinh thám đều cầm một quyển sách tới tìm tôi xin chữ ký.

“Tiểu thư Hinata, tôi là Naomi Tanizaki, anh trai tôi đi công tác, xin cô ký giúp chúng tôi!”

Một cô gái trông như học sinh trung học mỉm cười nhiệt tình, giơ cuốn sách của mình lên.

Hinata là bút danh của tôi.

Tôi mỉm cười đáp lại, ký tên của mình lên một cách lịch sự.

Tôi nhìn Osamu Dazai đang đứng đút tay vào túi quần ở một bên, anh ta giống như là không quan gì khẽ ngâm nga hát, không hề có cảm giác mình là thủ phạm.

Rõ ràng là anh ta đưa tôi tới đây bảo là muốn tôi hỗ trợ phá án và tích lũy tư liệu sống.

Thiếu niên trong bộ trang phục thám tử đang cầm một trong những quyển sách không được ưa chuộng nhất của tôi {{ Trong cơn gió nhẹ}}, nó kể về một cô gái dũng sĩ Đồ Long sẽ thành rồng, cuối cùng cầm con dao đồ tể giết chết ân nhân của mình, sau khi cuốn sách được xuất bản, một số độc giả cho rằng tôi đã hết thời rồi .

Tôi hơi kinh ngạc khi anh ta lựa chọn quyển sách này, nhưng mà tôi vẫn ký tên lưu loát.

Anh ta hài lòng cầm sách, đột nhiên đôi mắt màu xanh lục mở to, dường như muốn nhìn thấu tôi, bình tĩnh hỏi tôi.

“Tiểu thư Hinata, cái kết của quyển sách này không phải là sự thật.”

Giọng điệu của anh ra rất chắc chắn

Tôi không khỏi hoảng hốt, cũng không có cố gắng phản bác cái gì, trái lại mỉm cười với anh ta.

“Chắc hẳn anh đã từng nghe đến thuyết tảng băng trôi, những gì trong quyển sách này chỉ là một phần nổi của tảng băng trôi.”

Tôi hạ giọng của mình xuống.

“Trên thực tế, đây là một núi băng rất lớn rất cao.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play